Trải lòng của kẻ t.hiêu c.hết bạn gái ở Đà Nẵng
Chẳng ai dám ngờ được gã thanh niên đang được điều trị trong khoa Bỏng – Tạo hình của BV Đa khoa Đà Nẵng vẫn hay ngồi lặng im một mình lại chính là h.ung t.hủ g.iết người vì quá ghen tuông.
Bây giờ nằm trong bệnh viện để chữa trị trước khi ra tòa xét xử, gã thanh niên lại mơ được trở về bên gia đình, hay chí ít là có người nhà tới thăm, nhưng không thể.
Đêm nào cũng khóc vì ân hận
Nhiều người vẫn còn nhớ vụ án mà Trần Trọng Phú (27 t.uổi, Thanh Khê, Đà Nẵng) đã xách dao vào uy h.iếp, lấy xăng đổ lên người t.hiêu s.ống người yêu cũ – thiếu nữ Trần Thị Triều Tiên (24 t.uổi, Thanh Khê, Đà Nẵng) trong buổi sáng 19/12/2013. Gần một tháng sau ngày thảm án xảy ra, h.ung t.hủ đổ xăng đ.ốt n.gười yêu vẫn đang được các bác sỹ tích cực chữa trị để chờ ngày ra trước vành móng ngựa trả giá cho hành động tội ác của mình.
Tại tầng 2, phòng Tạo hình 1, khoa Ngoại – Bỏng của Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng, Phú ngồi lẻ loi đau đớn trên giường bệnh, băng quấn trắng đầu vì những vết thương đang h.ành h.ạ. Không còn bị còng tay như lúc mới nhập viện điều trị vết thương nữa, nhưng Phú cũng chẳng buồn bỏ trốn như nỗi e sợ mọi người vẫn nghĩ về những tên tội phạm g.iết n.gười, dẫu vậy bên cạnh Phú vẫn có hai chiến sỹ công an túc trực mọi lúc và hạn chế người tiếp xúc, trò chuyện. Ngồi dựa lưng vào tường, nhìn thẫn thờ ra bên ngoài khung cửa ngắm bầu trời mùa đông u ám đầy sương mù, đó là những chuỗi ngày dài đối với Phú còn được nhìn thấy sự sôi động của cuộc đời bình thường, dẫu chỉ là trong bệnh viện.
Hỏi thăm Phú, câu đầu tiên mà gã bộc bạch cũng đầy chua chát: “Tội của em hai năm rõ mười rồi, cáo trạng giờ chắc cũng đã hoàn tất rồi, hồ sơ em cũng đã khai mạch lạc, chi tiết đủ đấy rồi, em không có gì để kể về cuộc đời đâu. Muốn tìm hiểu gì, anh cứ đọc hồ sơ là có!”. Nói vậy, nhưng khi đã bị khơi đúng mạch, Phú “cởi mở” hơn hẳn, thậm chí òn đọc cho tôi nghe một bài thơ tình mà hắn viết. Phú bảo đó là bài thơ ngày xưa làm để tặng người yêu. Bài thơ không hay, bởi như Phú nhận là người ít chữ nên chỉ làm được như thế thôi, nhưng đó là tất cả tình cảm dành tặng cho người yêu. Giọng Phú run run, trầm đục và hơi rè rè, khó có thể nghe rõ, nhưng tôi biết, khi đọc những câu thơ như rút ra tự đáy lòng ấy là nỗi nhớ nhà, nhớ người yêu, người mà trong một phút nóng giận không kìm chế được đã ra tay s.át h.ại. Có lẽ đó cũng là chút tình cảm duy nhất còn sót lại của một kẻ g.iết n.gười “m.áu l.ạnh”.
Video đang HOT
Đối tượng Trần Trọng Phú tại bệnh viện với nỗi ân hận muộn màng. Ảnh TG
Ngồi kể với tôi về những tháng ngày yêu nhau, đôi mắt Phú vui lên một chút. Phú kể say sưa như chưa từng được kể, bởi có lẽ nghĩ rằng chắc sẽ chẳng bao giờ kể lại được câu chuyện đầy yêu thương và cũng lắm đau đớn ấy được nữa. Phú bảo: “Em chẳng bao biện cho mình đâu. Em biết mình gây ra tội ác tày trời như thế này cũng chỉ bởi quá yêu! Với em thì như thế, nhưng chắc bây giờ mọi người đều nhìn em bằng ánh mắt ghê sợ, căm thù và kinh tởm nữa! Đối với một kẻ từng gây nên tội ác trời không dung, đất không tha như em, phút lắng lòng sẻ chia có thể trở thành trò cười, thậm chí trò lố trong mắt người khác. Nhưng đêm nào em cũng khóc vì nhớ tới cô ấy. Nhất là nhớ tới ánh mắt cầu khẩn thảm thiết lúc em hành động như thế! Đến tận bây giờ em vẫn không hiểu vì sao lúc ấy mình có thể hành động d.ã m.an đến như thế!”. Nói đến đây, Phú ôm đầu gục xuống nức nở.
Phú kể, mấy năm về trước khi hai người còn yêu nhau, lúc nào Phú cũng hết lòng chiều chuộng người yêu. Phú cũng biết mình không được học hành gì nhiều, nên kiếm được một công việc ổn định để k.iếm t.iền và nuôi sống gia đình là điều khá vất vả. Thế nên, khi yêu Tiên, Phú không ăn chơi nữa, cũng muốn cố gắng tích góp t.iền để người yêu mình thấy là mình đã biết nghĩ, biết lo cho tương lai của hai đứa: “Em biết mình không có nghề nghiệp ổn định, nhưng biết kiếm đồng t.iền từ đôi bàn tay của mình. Em làm nghề thợ sơn cho các công trình dân dụng, tuy nghèo nhưng nếu biết căn cơ tiết kiệm cũng có thể lo cho gia đình vợ con. Chỉ có điều, em sợ mất cô ấy. Lúc ấy, em suy nghĩ quá nông nổi mà làm chuyện dại dột như thế này!” Phú giãi bày trong nước mắt, đôi vai rung rung lên trong nỗi ân hận muộn màng.
Gần một tháng từ khi được đưa vào đây điều trị, Phú nằm đơn độc trên chiếc giường inox lạnh tanh của bệnh viện mà thổn thức nhớ lại những lần đã quỳ xuống dưới chân người yêu cầu xin sự tha thứ như thế nào. Phú không thể quên những tháng ngày yêu thương nhau, nhớ về những lần nhiếc mắng, c.hửi bới, xúc phạm cô gái mình yêu, nhớ cả nụ cười ấm áp của cô ấy. “Đến tận lúc vào đây điều trị, em mới thấy thương và hiểu vì sao cô ấy lại kiên quyết chia tay. Suốt thời gian bên nhau, cô ấy đã nín nhịn, nhẫn nhục và chờ đợi sự trở lại của em, nhưng rốt cuộc, ngoài việc mang đến cho cô ấy những những giọt nước mắt nặng nề, khó nhọc, em chẳng làm được gì tốt đẹp hơn”, Phú hồi tưởng lại chuyện ngày xưa.
Hiện trường nơi xảy ra vụ án. Ảnh TG
Rồi Phú chia sẻ thêm: “Thú thật với anh chưa bao giờ em sợ mất cô ấy như lúc đó. Em đã cầu xin một cơ hội để sửa đổi mình, giống như không ít lần cầu xin trước đó, nhưng lần này, cô ấy quyết dứt áo ra đi. Đồng nghĩa, khoảng bình yên duy nhất trong em đổ vỡ. Em hoang mang quá nên… Tới khi em bừng tỉnh, nhận ra khoảng khuyết thiếu vô biên trong tâm hồn thì chân đã vướng xiềng, bản thân đã rơi vào vòng lao lý, đếm ngược ngày ra trước vành móng ngựa để trả giá!”. Buổi sáng oan nghiệt đó đã ám ảnh trong tâm trí không chỉ của Phú, mà còn của những người thân của gia đình cô gái, và cả gia đình Phú nữa. Những tiếng khóc nghẹn ngào và nỗi đau phải chịu đựng cho những chuỗi ngày dài lê thê đến bao giờ mới hết nguôi ngoai?
Mong thêm một lần được cha mẹ vào thăm
Đợi cho Phú giãi bày hết nỗi niềm, tôi hỏi Phú chuyện gia đình. Phú buồn rầu: “Cha mẹ ban đầu cũng thỉnh thoảng vào thăm em. Nhưng mấy ngày nay không thấy. Em mong lắm. Em cũng chỉ ước được một lần về nhà để quỳ xuống tạ lỗi với cha mẹ già. Chắc cha mẹ buồn lắm vì đã lỡ sinh ra một đứa con như em. Em cũng muốn được đến gia đình cô ấy để quỳ xuống xin mọi người tha thứ cho hành động của em. Chắc gia đình cô ấy không đồng ý đâu, bởi em đã khiến họ mất đi đứa con gái mà họ yêu thương cơ mà. Biết là thế nhưng em vẫn muốn. Chỉ tiếc là bây giờ em không làm được điều đó nữa!”, Phú nói rồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, nơi thi thoảng vẫn có một vài bóng người đi qua.
Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt ân hận rất thật của Phú giữa sự yên lặng của không gian bệnh viện. Những thân nhân của người bệnh ở các giường bên cạnh cũng lặng im ngồi nghe. Có lẽ đây là lần đầu tiên, họ nghe một kẻ s.át n.hân trải lòng mình một cách chân thực như thế. Khe khẽ đâu đó, tôi nghe một cái chép miệng, một tiếng thở dài: “Giá như mỗi người biết nghĩ cho người khác một chút, biết kìm cơn nóng giận một chút, thì có lẽ bi kịch đã không xảy ra!”. Một người thân thăm nuôi bệnh nhân cùng phòng với Phú nói nhỏ với tôi rằng vào đêm khuya Phú thường ngồi khóc, gọi tên người yêu đã bị mình g.iết c.hết một cách ai oán lắm. Nhiều hôm, Phú cứ ngồi trên giường bệnh nhìn trân trối ra ngoài trời đêm qua khung cửa sổ bệnh viện bé xíu như thế.
Lúc chia tay, Phú ngần ngại nhờ tôi gửi lời tạ lỗi tới cha mẹ hắn, gửi lời tạ lỗi đến với gia đình cô gái mà hắn đã s.át h.ại. Phú bảo hắn ước ao được gặp lại cha mẹ, dù chỉ một lần. Sau tất cả lỗi lầm và nỗi đau, nỗi nhục mang về cho gia đình, Phú biết hắn chẳng có quyền đòi hỏi hay yêu cầu gì từ gia đình mình nữa. Không thấy tôi gật đầu, Phú chùng xuống, đôi mắt buồn hẳn. Sự hận thù, vết thương lòng khó liền da ấy, hai bên gia đình nạn nhân – h.ung t.hủ sẽ phải mang tới hết cuộc đời…
Theo Hữu Cường
Trung Quốc leo thang trên Biển Đông: Ra sức gây rối, cố tình tạo tranh chấp
Trung Quốc lại leo thang ở Biển Đông. Tàu vũ trang dưới vỏ hải giám, hải tuần có máy bay trực thăng đang công khai xâm nhập các vùng nước thuộc chủ quyền và cả quyền quản lý trên thực tế của Việt Nam.
Trong những ngày đầu tháng 3-2013 Trung Quốc đã cử một số tàu hải tuần thực hiện tuần tra tại Biển Đông, trong đó có khu vực hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Các tàu Hải tuần 21, Hải tuần 31 và Hải tuần 166 hôm 28-2 xuất phát từ cảng Tam Á, tỉnh Hải Nam, phía nam Trung Quốc, để ra Biển Đông thực hiện cái gọi là "nhiệm vụ tuần tra định kỳ". Đây là cuộc tuần tra thứ hai trên vùng biển nước khác của Trung Quốc, sau khi hai tàu khác rời Quảng Châu bắt đầu nhiệm vụ "tuần tra thường xuyên" trên Biển Đông hôm 20-2. Một trực thăng của hải giám Trung Quốc đã tuần tra ở vùng biển gần rạn san hô ở cụm Sinh Tồn, thuộc quần đảo Trường Sa, vào chiều ngày 4-3.
Trước những diễn biến trên, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lương Thanh Nghị đã thể hiện quan điểm trong cuộc họp báo thường kỳ ngày 7-3: "Việt Nam khẳng định chủ quyền đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Mọi hoạt động tại các khu vực này mà không được sự đồng ý của Việt Nam, đều là vi phạm chủ quyền của Việt Nam và chúng tôi kiên quyết phản đối".
Bước leo thang này cùng với việc tăng dần sức ép về quân sự, ngoại giao kinh tế với các nước xung quanh đã cho thấy dã tâm không thay đổi của một số thế lực bá quyền Trung Hoa đang muốn nuốt gọn Biển Đông, trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa, lãnh thổ thiêng liêng của Việt Nam.
Năm 1995, Trung Quốc đưa ra "Chiến lược khai thác biển" với mục tiêu biến Trung Quốc thành cường quốc thế giới về biển; có khả năng kiểm soát và khống chế đường biển, khai thác tài nguyên biển. Trung Quốc cho rằng không thể trở thành cường quốc toàn diện nếu không phải là cường quốc biển.
Thực tế cho thấy, Trung Quốc không ngần ngại sử dụng lực lượng quân sự trong việc giải quyết tranh chấp với các nước láng giềng. Trên biển Đông, Trung Quốc cũng đã 3 lần sử dụng vũ lực để nhằm chiếm các đảo mới. Và ngay trong thời điểm này Trung Quốc cũng đang tập trung tăng cường sức mạnh quân sự. Trung Quốc cũng luôn để ngỏ khả năng mở rộng chiếm đóng mới, tăng cường lực lượng tuần tra, kiểm soát và các hoạt động nghiên cứu khoa học, điều tra khảo sát tìm kiếm thăm dò tài nguyên, sử dụng lực lượng quân sự mạnh để hỗ trợ, bảo vệ hoạt động thăm dò khai thác dầu khí trên biển, phát triển trang thiết bị cảnh giới biển và công nghệ khai thác biển sâu.
Để đạt được mục đích của mình, ngoài gây sức ép, ra sức gây rối, cố tình tạo ra các tranh chấp trên Biển Đông với các nước láng giếng, Trung Quốc còn dùng "chiến thuật" ngoại giao xảo quyệt khi thực hiện chính sách vừa lôi kéo, vừa chia rẽ các nước ASEAN, dùng nước này ép nước kia, hạn chế vai trò và ảnh hưởng của các nước lớn khác như Mỹ, Nhật; tập trung mũi nhọn sức ép vào Việt Nam, cho Việt Nam là đối tượng chính, áp dụng thủ thuật "ngoại giao cấp cao", "đại cục quan hệ", "trả đũa mạnh" để hạn chế đấu tranh của Việt Nam. Khi buộc phải ký và tham gia vào Tuyên bố về cách ứng xử của các bên ở biển Đông (DOC) với ASEAN, Trung Quốc đã cố gắng đưa vào các bổ sung để đảm bảo không gây cản trở đến việc thực hiện ý đồ "gác tranh chấp, cùng khai thác" của Trung Quốc, không để ASEAN co cụm với nhau trong diễn đàn DOC và quá trình xây dựng quy tắc ứng xử, tìm cách gạt bỏ chủ đề biển Đông ra khỏi chương trình nghị sự của ARF, phong trào không liên kết và đặc biệt Trung Quốc kiên quyết phản đối phương thức đàm phán đa phương, chỉ muốn tiến hành đàm phán song phương, mặc dù có những tranh chấp có liên quan đến nhiều bên.
Trung Quốc thúc ép mạnh mẽ các nước trong khu vực thực hiện chủ trương "gác tranh chấp, cùng khai thác"... Thực chất, ngoài khu vực Trường Sa, các khu vực Trung Quốc muốn "cùng khai thác" với các nước liên quan đều là các khu vực nằm trong phạm vi vùng đặc quyền về kinh tế, thềm lục địa của các nước có tiềm năng dầu khí. Do vậy, đề xuất "gác tranh chấp, cùng nhau khai thác" này của Trung Quốc không thể chấp nhận được trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của các nước khác theo quy định của Công ước Liên hợp quốc về Luật Biển năm 1982.
Tóm lại, chủ trương của Trung Quốc từng bước tăng cường, mở rộng khả năng kiểm soát khống chế và tranh giành lợi ích tài nguyên ở biển Đông, dùng vị thế ở biển Đông để răn đe các nước trong khu vực, phá thế bao vây cô lập của Mỹ, Nhật - là nhất quán và bất biến. Theo nhận định của nhiều chuyên gia, học giả quốc tế thì chính sách của Trung Quốc là nguồn gốc cơ bản gây ra tình hình bất ổn định trên biển Đông. Họ thể hiện một thái độ lì lợm chỉ nhìn thấy lợi ích của mình, bất chấp sự phản ứng của các nước láng giềng và dư luận quốc tế.
Mặc dù chúng ta đang ở cạnh một nước lớn đã từng gây ra hàng chục cuộc chiến tranh xâm lấn, dân tộc chúng ta vẫn luôn mong muốn hòa bình. Chúng ta đã trải qua nhiều cuộc mưu toan xâm lấn của những thế lực bá quyền, song những thế lực bá quyền đó đều thất bại. Vì sao? Vì trước ngoại xâm cả nước ta là một khối đoàn kết cứng rắn kiên định bảo vệ chủ quyền đất nước. Sự kiên định như đá tảng sẽ là vũ khí chống lại mọi âm mưu xảo quyệt. Mỗi khi kẻ thù của chúng ta đụng chạm đến chủ quyền dân tộc, chúng ta đã cho mọi kẻ thù biết đến những thất bại ê chề. Và thái độ của chúng ta bây giờ là gì? Hãy kiên trì đoàn kết, kiên định một mục tiêu bảo vệ chủ quyền lãnh thổ Tổ quốc. Đó là phương châm của dân tộc ta.
Theo ANTD
Tình tiết mới vụ tai nạn thảm khốc tại Khánh Hòa Liên quan đến vụ tai nạn thảm khốc xảy ra vào khoảng 0h40 rạng sáng 8-3 tại Km 1497 150 thuộc Quốc lộ 1A, đoạn đi ngang qua địa bàn tổ dân phố Nghĩa Bình, phường Cam Nghĩa, TP Cam Ranh, tỉnh Khánh Hòa như Báo ANTĐ đã thông tin, cơ quan CSĐT Công an tỉnh Khánh Hòa vẫn đang điều tra, làm...