Trải lòng!
Dù không muôn nhưng cuôc sông bắt buôc tôi quên dĩ vãng đê trả lại hiên tại cho chính mình. Khuya! Lạnh!… Nỗi cô đơn của quá khứ lại hiện về, cái tuổi thơ đầy nước mắt. Nhớ ai đó, nhớ ân tình, nợ ai đó… mối tình còn vẹn nguyên. Thật là nực cười.
Ôi cái màn đêm, cái nôi đáng sợ khủng khiêp của nôi đau môt mình tôi phải gánh chịu. Nước mắt ơi! Đừng rơi nữa, luyên tiêc làm chi một môi tình đã ra đi, môt môi tình tưởng chừng đâu là hạnh phúc. Tôi, chính tôi đã âp ủ, đã gửi trọn yêu thương. Giờ đây bôn bức tường là người bạn tin cây, bàn phím gõ là thô lô tâm tư se thắt lại… đau lắm người ơi. Ai gieo chi cảnh lìa tan, tôi có phải trách chi chữ duyên nợ cho mình gặp hay là trách bản thân mình đã hy vọng quá nhiêu.
Nhìn xung quanh rôi nghe bản nhạc quen thuôc, đâu phải là lân đâu tiên mà sao nghe lạ thê. Lê thê theo từng nôt tôi muôn biêt mình cân gì ngay lúc này, muôn biêt ai đó có nghe bài hát này, muôn biêt ai đó có còn nhớ… lại là một lân hẹn nữa sao? Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu lân hẹn nữa tôi sẽ quên, tôi sẽ nghe nhạc mà không nghĩ vê điêu gì nữa. Câu hỏi lại tiêp câu hỏi thê ai trả lời đây…
Video đang HOT
Nhớ ai đó, nhớ ân tình, nợ ai đó… mối tình còn vẹn nguyên (Ảnh minh họa)
Nhường chô cho cái nóng bức mùa hè, cơn mưa nhẹ đã rơi xuông bóng đêm, lòng tôi lạnh giờ càng lạnh hơn. Lặng lẽ, cô đơn là cảm giác của tôi lúc này, cái cảm giác gắn liên với đoạn đường đi của cô gái vừa trưởng thành, cái tuôi bao là hi vọng, ước mơ. Mưa dịu nóng bức hay cơn mưa đang khóc thâm, cơn mưa đang âm thâm là người bạn đông cảm cho tôi… buôt giá… không gian rông lớn làm cho lòng tôi thêm trông vắng, nôi mât mát thiêu hụt một thứ tình cảm xa xôi. Phải gọi là bao lâu hay đúng hơn là bao lâu tôi sẽ tâp đi một mình trên con đường ây, hình ảnh ây, con người ây… cái mà người ta hay gọi là quá khứ. Dù tôi không muôn nhưng cuôc sông bắt buôc tôi quen quên dĩ vãng đê trả lại hiên tại cho chính mình.
Khuya! Mọi người đi vào thói quen, đã đên giờ đi ngủ nhưng tôi vân nghe đâu đó tiêng xe chạy, vân có nhiêu giọng nói… Cũng có những người không làm theo thói quen đó sao? Tôi tự hỏi có cho phép từ bỏ cái quen thuôc của mình đê tâp đên với muôn ngàn mới mẻ khác không? Quy luât vân là nguyên tắc sông thôi tôi à.
Hãy cho tôi cơ hội được là chính mình, cho được thì nhận được, mình gieo thì mình chịu chứ trách chi ai…
Theo VNE
Gửi bố của con!
Nhiều khi nghĩ đến bố, con lại thấy quặn lòng vì con chưa làm được gì cho bố.
Con không biết đã quá muộn hay chưa nhưng con mong ở nơi xa xôi ấy bố có thể đọc và hiểu hết tâm tư của con!
Thời gian qua con vẫn chưa chấp nhận được sự thật mất bố. Con đã trải qua nhiều nỗi đau về tình cảm nhưng chưa nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau này. Nó không chỉ cắn rứt lương tâm con mà còn để lại nhiều tiếc nuối.
Ngày hôm ấy, 12/1 âm lịch, bố vẫn khỏe mạnh, vẫn đi lễ Đền Dâu. Lúc bố về nhà chỉ nói mệt nằm nghỉ một lúc sẽ đỡ. Ai ngờ chỉ một lúc sau con phải chứng kiến cái cảnh đau lòng ấy... " Con gọi nhưng bố không trả lời". Lúc ấy chỉ có mình con ở đấy và cũng chỉ mình con biết rằng, bố đã khóc, bố không muốn ra đi...
Trời đất như sụp đổ dưới chân con. Giá như bố có bệnh gì đó thì con còn có thể chấp nhận được sự ra đi này nhưng bố là một người chăm chỉ đi lễ chùa, tin vào luật nhân quả nhưng giờ đây, chính con đã thấy được bất công của số phận. Số phận đã biến con trở thành đứa mồ côi cha, đã khiến con không bao giờ có cơ hội làm tròn chữ "Hiếu".
Con không sợ những khó khăn trước mắt, con chỉ thấy thương bố mà thôi. Nhiều khi nghĩ đến không có bố bên cạnh mà con thấy quặn lòng bởi 23 năm qua, con chưa làm được gì khiến bố vui, chưa chăm sóc bố được một ngày nào trọn vẹn.
Hoàn cảnh gia đình mình không phải quá khó khăn nhưng công việc cũng khá vất vả. Nhiều khi chứng kiến cảnh bố làm mệt nhọc, con chỉ mong sao bằng mọi cách có thể kiếm được thật nhiều tiền để bố không phải làm nữa , dù con có phải hy sinh hạnh phúc sau này con cũng chấp nhận... nhưng con chưa kịp làm được gì bố ạ!
Giá như có phép màu, con sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình đang có để bố quay trở về (Ảnh minh họa)
Bố vẫn nói với mọi người, " Chỉ lo xong công việc cho con thì sẽ nghỉ làm vì giờ yếu lắm rồi". Nhớ ngày đưa con lên Hà Nội nhờ người họ hàng xin việc, đường phố đông đúc nhưng bố vẫn gắng đi mà lòng con đau nhói. Vậy mà giờ đây con chưa có việc làm, ông trời đã mang bố đi thật xa...
Tuổi thơ của con đã chịu nhiều thiệt thòi khi không được gặp mặt ông bà ngoại .Và mai sau, con của con cũng không biết mặt ông ngoại. Ngồi nghĩ về tương lai, con thấy nản lòng, không muốn đi tiếp bố ạ!
Là một người ít nói, ít thể hiện tình cảm ra bên ngoài nên chưa bao giờ con tỏ ra quan tâm, lo lắng cho bố để giờ đây thì đã quá muộn... Biết bao dự định muốn thực hiện để bố vui lòng nhưng con chưa có cơ hội để làm, bố có hiểu được lòng con không?
Giá như có phép màu, con sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình đang có để bố quay trở về. Vẫn biết trên đời này con không phải người duy nhất mồ côi cha, cũng không phải hoàn cảnh đau buồn nhất nhưng con không cam lòng...
Sự thật này biết bao giờ con mới có thể chấp nhận? Cả đời này liệu con có thể làm được gì cho bố không? Hay mãi mãi con chỉ là đứa con "bất hiếu"?
Mọi người nói chỉ cần con cố gắng sống tốt thì bố sẽ biết, sẽ vui nhưng con không tin. Con muốn nhìn thấy bố vui, nghe thấy bố nói bố ạ!
Đã sắp đến 49 ngày kể từ khi bố ra đi, con mong bố hãy yên nghỉ! Con sẽ vẫn đi tiếp cuộc đời và chăm sóc cho mẹ. Trong thâm tâm con, hình ảnh bố mãi mãi không phai nhòa... Bố vẫn sống trong lòng chúng con!
Nếu có kiếp sau, con mong lại được làm con của bố!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng tôi dúi tiền vào ngực cô hàng xóm Cửa khép hờ và tôi nhìn rõ mồn một cảnh chồng mình đang sàm sỡ vòng một cô hàng xóm, rồi dúi tiền vào cổ áo chữ V hun hút sâu của ả... Đức lang quân hiện tại của tôi cũng chính là anh bạn ngốc nghếch một thời đèn sách. Anh rất ngố, rất đần, lại có dung mạo chả bảnh bao...