Trai đẹp ‘chết’ vì dính bẫy tiền của bà chủ giàu có
Sau lần “mở mang” đó, tôi thành tình nhân của bà chủ, bà cho tôi nhiều tiền mỗi lần tôi phục vụ bà cho tới ngày chồng bà bất ngờ vào thăm bà mà không báo trước.
Nếu Vĩnh, bạn ấu thơ của tôi không trở về thăm quê sau gần 10 năm theo gia đình xuống Sài Gòn sống, thì có lẽ cuộc đời tôi cứ vậy mà trôi đi trong sự an bài như bao chàng thanh niên khác được sinh ra và lớn lên, lập nghiệp ở mảnh đất chôn rau, cắt rốn của mình.
20 tuổi, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự thua thiệt của mình khi mà văn hoá chưa hết lớp 5, mặc dù dáng dấp to cao, khoẻ mạnh, được trai nhưng ngoài việc đi làm thuê cho chủ rẫy cafe ra, tôi không biết 1 nghề gì khác.
Ảnh minh họa
Gọi là bạn nhưng thực ra Vĩnh hơn tôi hai tuổi, lí do Vĩnh về quê cùng ba, má nó là để thắp hương cho tổ tiên trước khi Vĩnh đi học cao học ở nước ngoài. Gặp Vĩnh, nhìn nó sang trọng, lịch sự trong bộ trang phục hợp mốt, nghe nó tả cảnh sống ở Sài Gòn mà tôi thèm khát đến run rẩy cả con tim trai trẻ.
Video đang HOT
Tôi ôm mộng đổi đời từ sau ngày tiễn Vĩnh trở lại thành phố. Nghĩ mình sức dài, vai rộng làm gì chẳng kiếm được công việc phù hợp để nuôi thân ở chốn phồn hoa đô thị đó, nên tôi quyết rời nhà xuống Sài Gòn với vài bộ quần áo cũ, mấy triệu bạc dành dụm bấy lâu nay mặc cho ba má và hai đứa em gái năn nỉ, níu giữ.
Thế nhưng đúng là “đời không như là mơ”! Tôi như quả bóng xì hơi khi lang thang cả tháng trời ở Sài Gòn, tiền mang theo gần cạn mà thi thoảng lắm mới có người thuê phụ khuân vác hàng hay làm vài việc lặt vặt mà thù lao chỉ đủ sống qua ngày.
Nản chí, tính trở về quê tiếp tục dãi nắng, dầm mưa làm thuê cho chủ rẫy cafe như trước thì vận may bỗng dưng mỉm cười với tôi. Tôi được một bà chủ phốp pháp, sang trọng nhận về làm công cho cửa hàng buôn bán gạo của bà.
Bà chủ chắc hơn 40 tuổi nhưng khéo son phấn, khéo chọn thời trang nên trông trẻ hơn tuổi. Bà cho biết bà không phải là người ở Sài Gòn, chồng con bà ở thành phố khác, bà đến đây mua nhà kinh doanh, thỉnh thoảng mới về với chồng con hoặc họ vào thăm bà.
Rồi bà buồn buồn, thở dài tâm sự với tôi rằng bà phải chịu thiệt thòi về tình cảm gia đình chỉ vì đồng tiền, không có tiền thì sống cũng ngang với chết, khiến tôi càng tin rằng việc mình bỏ quê, bỏ cha mẹ xuống Sài Gòn tìm thời cơ để đổi đời là đúng.
Tôi trẻ nhất, khoẻ nhất trong số gần chục người làm công cho bà chủ nên hầu hết những việc nặng nhọc đều cần đến tôi, bà chủ hài lòng về sức vóc, về tính hiền lành, hay làm, ít nói của tôi nên đến kì lĩnh lương bà hay dúi thêm cho tôi vài trăm rồi nhỏ nhẹ: “Thưởng thêm cho cưng để cưng xài, nhưng giữ kín, đừng khoe kẻo anh em biết họ ghen ghét.”
Vô tư nhận tiền của bà chủ vì nghĩ mình xứng đáng khi hết lòng với công việc của chủ. Rồi chuyện bà chủ cho tôi thêm tiền không đợi đến ngày lương mà ngày càng dày đặc, số tiền lần sau cao hơn lần trước khiến tôi cũng thấy ngần ngại. Cho đến một tối cách đây 4 tháng, chuyến xe nhập gạo về kho muộn, xong việc đã nửa đêm, nhưng bà chủ chưa cho tôi về cùng mấy anh bốc vác mà giữ tôi lại “để kiểm tra cửa nẻo cho chắc”.
Rồi cái gì đến phải đến khi bà chủ nồng ấm mời gợi, dẫn dắt một thằng con trai lần đầu biết đến người khác giới như tôi vào cuộc. Sau lần “mở mang” đó, tôi thành tình nhân của bà chủ, bà cho tôi nhiều tiền mỗi lần tôi phục vụ bà cho tới ngày chồng bà bất ngờ vào thăm bà mà không báo trước. Tôi bị chồng bà chủ bắt quả tang tại trận. Chồng bà chủ đến tận nơi trọ của tôi để lấy lại những đồng tiền mà vợ ông ta đã cho tôi, rồi thẳng tay đuổi tôi ra đường mà không thèm nghe một câu giải thích của tôi.
Vậy là hết, không lẽ tôi trở về quê với hai bàn tay trắng, tôi đã làm gì với mộng đổi đời của mình thế này?
Theo Tiền Phong
Tôi năn nỉ đe dọa mà vợ vẫn quyết chia tay
Khi vợ đưa đơn ly hôn, tôi như người câm lặng, tìm đủ lý do để cố níu kéo gia đình, năn nỉ có, đe dọa có mà vợ không thay đổi ý định.
Ảnh minh hoạ
Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông nhưng bố mẹ vẫn cố gắng cho 4 chị em ăn học đến nơi đến chốn. Năm học lớp 12, qua bạn bè tôi biết và làm quen với em. Chúng tôi chính thức kết hôn sau khi quen nhau tròn 10 năm. Cưới nhau sau 2 năm thì vợ chồng tôi sinh được con trai đầu lòng và dựng được căn nhà mới khang trang trên nền đất bố mẹ cho. Gia đình lúc nào cũng ngập trong tiếng cười. Năm con hai tuổi, công ty tôi làm bị phá sản, tôi lại thất nghiệp, vợ phải gánh vác trọng trách trong gia đình. Sau đó nửa năm tôi xin việc được ở một công ty khác, khởi nguồn cho bi kịch của gia đình nhỏ sau này.
Trong năm đầu tiên tiền lương chỉ đủ tôi chi tiêu, thuốc lá, cà phê, vợ lại phải gánh vác việc gia đình. Sau hơn một năm tôi lên được chức trưởng phòng kỹ thuật, vợ đỡ vất vả hơn, kinh tế gia đình thoải mái hơn. Ở cương vị mới, tôi có những chuyến công tác xa nhà nhiều hơn và ít quan tâm đến vợ con, ngoài ra tôi lại có người mới bên ngoài và vợ biết được, gia đình tôi lục đục từ đây. Cuối cùng vợ bỏ qua, đồng ý tha thứ cho tôi. Chúng tôi sinh thêm cu tí thứ hai (cách đứa đầu 4 năm), tôi làm thêm một năm nữa rồi quyết định ra ngoài làm riêng. Sau hai năm công ty đi vào ổn định nhưng lúc này tôi lại sa vào con đường cũ.
Vợ biết chuyện, tôi nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho mình như lần trước thôi, hóa ra không phải. Thời gian ngắn sau công ty lại làm ăn thua lỗ, vợ lại cứ nghĩ vì tôi lấy tiền cho gái nên mới dẫn đến tình trạng công ty như thế. Cô ấy quyết định ly hôn tôi. Khi vợ đưa đơn ly hôn, tôi như người câm lặng, tìm đủ lý do để cố níu kéo gia đình, năn nỉ có, đe dọa có mà vợ không thay đổi ý định. Giờ tôi trống trải, buồn vô tận vì không biết làm sao để giữ gia đình. Mong được mọi người .
Theo VNE
Tôi gặp phiền phức với người yêu cậu bạn vì tủ quần áo đặc biệt Đi với người yêu thì cậu mặc theo ý cô ấy, còn không lại mặc đồ của tôi. Ví dụ khi đi làm cậu lén đem theo đồ của tôi, đến chỗ làm thì mới dám thay đồ. ảnh minh họa Tôi có cậu bạn chơi thân với nhau từ hồi học cấp 3. Do thân quá nên tôi với cậu từng hiểu...