Trai dại ăn quả đắng nhớ đời vì si mê “chân dài”
Lan đẹp, chân dài và có nhiều người sủng ái, Hoàng không hiểu sao cô lại yêu người quá thường như anh? Thế nên anh chiều chuộng cô hết cỡ để rồi ôm hận.
ảnh minh họa
Phải nói Lan rất đẹp. Làn da trắng hồng, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt biết cười và đặc biệt là Lan sở hữu chiều cao gần 1m7. Mỗi lần Lan đi dạo phố lập tức có những ánh mắt dõi theo trầm trồ khen ngợi. Lan được rất nhiều chàng trai “xin chết”.
Lan có nhiều người sủng ái, thế nên đến bây giờ Hoàng vẫn chưa hiểu vì sao Lan lại chọn mình để yêu. Bởi Hoàng là chàng trai bình thường theo đúng nghĩa cả về ngoại hình lẫn sự nghiệp. Vượt qua nhiều đối thủ, Hoàng rất tự hào, sung sướng và coi tình yêu của Lan đối với mình như một… “đặc ân”. Để đáp lại “đặc ân” ấy, Hoàng yêu thương, chiều chuộng Lan hết mực.
Một ngày hai buổi, Hoàng đến đón đưa Lan đi học. Mà quãng đường đâu phải gần. Nhà Lan ở ngoại thành Hà Nội, cách Trường Cao đẳng Du lịch – nơi Lan học 25km. Trời nắng hay mưa, 5 giờ sáng Hoàng đã phải dậy vượt 25km đến đón người yêu, rồi lại vượt 25km nữa tới trường của Lan. Đợi Lan bước vào trường, Hoàng mới yên tâm phóng tới cơ quan mình cách đó 6km.
Video đang HOT
Hoàng còn “rước” Lan đi dạo phố, mua sắm mỗi khi Lan yêu cầu. Đón đưa được hai tháng, trông Hoàng gầy rộc đi, bạn bè đồng nghiệp xót xa khuyên cứ để Lan đi xe buýt như xưa. Nhưng Hoàng vẩy tay: “Được Lan yêu là tôi mãn nguyện lắm rồi, việc đưa đón có xá gì đâu. Vả lại, yêu nhau mấy suối cũng lội, mấy đèo cũng qua mà”.
Hoàng tình nguyện làm bất cứ điều gì mà Lan sai khiến. Công việc bù đầu nhưng hễ có điện thoại của Lan là Hoàng lại vứt đấy để đến với người yêu. Hoàng có thể bỏ việc cơ quan để ngồi hàng giờ đợi Lan ép tóc, mát xa mặt hay đơn giản là đợi Lan tán gẫu với bạn bè.
Công việc bê trễ, Hoàng bị lãnh đạo cơ quan khiển trách. Sau lần ấy Hoàng không những chẳng sửa mà còn tuyên bố: “Đối với mình bây giờ, tình yêu là quan trọng nhất”.
Việc Lan tuyên bố đồng ý ở với Hoàng (chưa đăng ký kết hôn) khiến Hoàng như “lên tiên”. Hoàng càng ra sức chiều chuộng Lan hơn. Với mức lương viên chức khiêm tốn, dù tiết kiệm chi tiêu cho bản thân nhưng Hoàng luôn chiều Lan ăn ngon, mặc đẹp. Sẵn sàng mua cho Lan bộ cánh tiền triệu nhưng bản thân Hoàng không dám mua cho mình chiếc quần, cái áo dù chỉ vài chục nghìn. Thiếu tiền, Hoàng về quê giục mẹ bán ít đất lấy gần trăm triệu để tủ dành cho Lan tiêu xài.
Với lý do mang bầu, Lan không hề động chân, động tay vào việc gì. Cả ngày cô đi dạo phố, mua sắm, ngồi xem ti vi và đợi Hoàng về nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp. Mọi người biết chuyện khuyên Hoàng không nên chiều chuộng vô lý như vậy, Lan sẽ coi thường. Hoàng vẫn bỏ ngoài tai và cho đó là sự hy sinh vì tình yêu để đáp lại “đặc ân” của người đẹp.
Thế rồi, một lần Hoàng về nhà đột xuất bắt gặp Lan và người đàn ông lạ trên giường của mình. Quá bất ngờ và tức tối, Hoàng đuổi người đàn ông ra khỏi nhà. Ngay lập tức Lan sắp xếp quần áo bỏ đi theo người ấy sau khi buông những lời trơ tráo: “Đây mới là bố của con tôi. Anh nghĩ rằng ở với anh là tôi yêu anh đấy à. Anh quá nhầm. Chẳng qua tôi chọn anh để tôi không phải nuôi con một mình thôi. Tôi sống với anh trong lúc đang đợi người ấy làm thủ tục cho tôi ra nước ngoài. Trong con mắt tôi, anh chỉ là kẻ để tôi sai khiến không hơn không kém”.
Nghe những lời phũ phàng ấy, Hoàng giận Lan một, giận mình mười. Hoàng đã nhầm, tình yêu thực sự không bao giờ có “đặc ân”.
Theo blogtamsu
Người làm hại đời vợ tôi muốn quay lại nhận con
Nếu tôi và vợ không chấp nhận, cậu ta sẽ cho mọi người biết chuyện và phá nát gia đình tôi lần nữa.
Tôi quen và yêu em khi hai cùng là sinh viên trường Y. Em học sau tôi hai khóa, là cô gái thánh thiện và rất đáng yêu. Vây quanh em biết bao chàng trai theo đuổi, si mê nhưng em lại chọn tôi - một chàng trai tỉnh lẻ, gia cảnh lẫn ngoại hình bình thường. Chỉ có duy nhất một điểm nổi trội bù lại là tôi học khá (năm nào tôi cũng giành được học bổng của trường). Tôi yêu em chân thành và luôn muốn phấn đấu để có thể mang lại hạnh phúc cho em. Chúng tôi cùng nhau trải qua quãng đời sinh viên khốn khó nhưng nhiều kỷ niệm. Năm cuối tôi lấy được một suất học bổng tại Nga trong hai năm. Khoảng thời gian ấy chúng tôi vẫn dành cho nhau sự quan tâm, rồi động viên nhau cùng cố gắng.
Sau bao nỗ lực tôi và em đã có công việc ổn định. Dù gia đình em ở thành phố nhưng không chê gia cảnh nhà quê của tôi, bố mẹ em nói "Chỉ cần tôi biết lo lắng và yêu thương em là đủ, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân". Còn em, mỗi lần về quê tôi chơi, bố mẹ và người thân trong gia đình tôi đều rất quý mến. Đặc biệt là mẹ tôi, mẹ rất muốn có người con dâu như em. Chúng tôi đã chụp hình và chờ sau 3 tháng sẽ cưới, vì mẹ nói ngày đó mới đẹp cho cả hai chúng tôi.
Tôi và em cùng làm chung bệnh viện nhưng khác khoa. Ở khoa của em, có một người tên Nam yêu em đơn phương từ lâu lắm rồi. Cậu ta là dạng con ông cháu cha nên muốn gì được đó. Đã có lần cậu ta hẹn tôi ra nói chuyện rồi trơ trẽn đề nghị "Anh không nghĩ là nên nhường Lan cho tôi sao? Yêu anh, Lan chỉ có thể ở nhà thuê hoặc nhà tập thể. Lan xứng đáng được hưởng sung sướng khi ở bên tôi chứ không phải cùng cực như bên anh". Cũng vì lời đề nghị khiếm nhã đó mà tôi đã cho cậu ta một cú đấm. Cậu ta đã nhìn tôi bằng cái nhìn đầy căm ghét và nói sẽ trả thù tôi, làm cho người tôi yêu phải đau khổ.
Tôi không thể ngờ lời cậu ta nói lại thành sự thực. Một lần cậu ta đã nói dối em là tôi đã nhờ cậu ta chở em tới quán quen của chúng tôi, sẽ có bất ngờ cho em, đề nghị em đừng điện thoại cho tôi. Em hoàn toàn không nghi ngờ gì cả, ở đó cậu ta đã cho thuốc ngủ vào ly nước và sau đó đưa em tới khách sạn. Sau chuyện đó, em tránh mặt tôi, xin nghỉ phép. Tôi tìm tới nhà thì em nói không còn xứng đáng với tôi nữa, hãy tìm người con gái khác. Đúng lúc đó tôi nhận được đoạn băng cậu ta quay lại khi bên em kèm theo lời nhắn "Tôi đã ăn xong ốc, chúc anh đổ vỏ vui vẻ". Trong đầu tôi lúc ấy chỉ muốn đi tìm và giết tên khốn đó. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Tôi tìm đến nhà cậu ta, chỉ muốn cho cậu ta một trận nhưng không ai ở nhà. Sau chuyện đó cậu ta cũng xin nghỉ phép và đi xa khỏi thành phố.
Em dù trải qua một chuyện lớn như vậy nhưng trước mặt ba mẹ vẫn cố tỏ ra bình thường như không có chuyện gì. Em sợ ba mẹ lo lắng, còn tôi em luôn tìm cớ tránh mặt. Từ khi biết chuyện, tôi càng thương em nhiều hơn, em chẳng có lỗi gì cả, có chăng chỉ là nạn nhân trong trò chơi của cậu ta thôi. Sau đó chừng một tháng tôi nhận được điện thoại của em trai em, nói em cắt tay tự tử ở trong phòng, cả nhà phát hiện nên giờ đang cấp cứu ở bệnh viện. Do mất một lượng máu khá nhiều, cộng với tinh thần không tốt nên khi được truyền máu phải mất mấy tiếng đồng hồ em mới tỉnh. Nhìn thấy tôi, em ôm chầm lấy khóc nức nở, nói không còn xứng đáng với tôi nữa, vì giờ em không chỉ mất đi sự trong trắng của đời con gái mà còn mang trong mình giọt máu của cậu ta, vì quá tuyệt vọng mà em đã tìm tới cái chết. Tôi nói đã biết hết mọi chuyện và động viên em rất nhiều, nói tôi sẽ yêu em và coi đứa bé như con tôi.
Sau đó tôi đã gặp và nói chuyện thẳng thắn với cậu ta nên giải quyết thế nào. Tôi cố lấy hết bình tĩnh để khỏi động tay, động chân với cậu ta. Cậu ta đã chối bỏ mọi trách nhiệm, nói thích thì bỏ đứa trẻ chứ tình yêu cậu ta dành cho em đã chết khi em quyết định lấy một kẻ nghèo hèn là tôi. Giờ trong lòng cậu ta chỉ còn lại sự căm ghét và giờ mục đích đã đạt được, em không là gì cả. Dù đã cố gắng lấy bình tĩnh nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế nổi khi nghe cậu ta nói thế.
Cuối cùng đám cưới của tôi và em vẫn diễn ra, tôi nói dối bố mẹ và gia đình của em đã đi quá giới hạn và muốn cưới em gấp. Sau 7 năm chúng tôi đã có một bé gái 7 tuổi và cu nhóc 3 tuổi. Vì không muốn em tiếp tục tổn thương nên sau khi kết hôn vợ chồng tôi đều chuyển công tác về bệnh viện tỉnh ở quê. Vợ chồng tôi đã quên hết chuyện cũ và sống rất hạnh phúc. Vậy mà cách đây một tuần, nhân chuyến công tác xuống chỗ tôi làm việc cậu ta lại tìm gặp tôi, nói muốn nhận lại con vì giờ vợ chồng cậu ta mãi chưa có bé. Nếu tôi và vợ không chấp nhận, cậu ta sẽ cho mọi người biết chuyện và phá nát gia đình tôi một lần nữa. Tôi rất yêu con gái mình, dù không phải máu mủ nhưng con đã sinh ra và lớn lên trong vòng tay tôi. Tôi rất sợ con bị tổn thương khi mọi việc bị phơi bày. Ngồi viết những dòng này tôi thật sự đang rất buồn và lo lắng, không biết làm thế nào cho đúng?
Theo VNE
Ăn cơm trước kẻng: Ăn ốc ai đổ vỏ? 'Chuyện ấy' xảy ra khi yêu nên hay không? Ai sẽ là người 'được' và ai là kẻ 'mất? Một tình yêu 'trong sáng' theo đúng nghĩ đen của nó với cái ngại ngùng khi nắm tay cũng như nét e thẹn khi cả hai trao nhau nụ hôn lên... má có lẽ đã trở thành chuyện 'ngày xưa ơi' của các cặp...