Trách chồng không biết phụ vợ việc nhà, anh đáp trả một câu mà tôi cay đắng
Tôi bị ám ảnh bởi câu nói phũ phàng của chồng.
Chồng tôi là người trí thức, là giảng viên đại học nhưng lại có cách ứng xử gia trưởng. Với anh, việc nhà, chăm sóc con cái là chuyện của phụ nữ. Còn đàn ông, anh chỉ làm những việc to lớn bên ngoài.
5 năm chung sống, lúc nào tôi cũng phải gồng mình để làm nội trợ. Thậm chí tôi còn chẳng dám bệnh, chẳng dám mệt vì nếu tôi bệnh hay mệt thì công việc nhà cũng sẽ ùn ứ lại.
Video đang HOT
Khi có con nhỏ, chồng tôi vẫn chẳng thay đổi gì. Lúc nào anh cũng mải mê với sự nghiệp, lo kiếm tiền ở bên ngoài. Tôi nhờ anh bế con một lúc anh đã gắt gỏng với vợ. Hay tôi nhờ chồng nấu hộ bát cháo, anh cũng khó chịu và cằn nhằn vợ. Vài lần như thế, tôi thất vọng nên chẳng còn muốn nhờ vả chồng nữa.
Hôm kia, tôi đến nhà em gái chơi và chạnh lòng khi thấy em rể đang nấu ăn, lau nhà giúp vợ. Em tôi còn bảo chưa bao giờ em rể to tiếng hay nặng lời với vợ dù trình độ văn hóa của cậu ấy chỉ mới hết cấp 3 và đang làm thợ xây. Tôi cay đắng khi nhận ra, việc ứng xử không hoàn toàn phụ thuộc vào trình độ học vấn mà là bản chất và tình cảm. Nếu một người chồng yêu vợ, anh ta tự khắc dịu dàng với vợ mình.
Về nhà, tôi tâm sự với chồng, trách chồng không biết dịu dàng hay phụ vợ việc nhà trong buồn bã, tủi thân. Nào ngờ, chồng tôi bực tức đáp lại: “Cô tìm được ai tốt hơn tôi thì cứ bảo, tôi sẵn sàng ly hôn”. Nói rồi anh bỏ dở bữa cơm mà đi nhậu với bạn bè. Tôi dọn dẹp xong, ngồi ôm con, ru con ngủ mà nước mắt cứ chảy dài.
Tôi bị ám ảnh bởi câu nói phũ phàng của chồng mình. Có lẽ anh cũng không còn tình cảm với vợ và không còn trân trọng cuộc hôn nhân này. Tôi cảm thấy không còn hiểu chồng mình nữa. Sống không hạnh phúc, tôi có nên ly hôn để giải thoát cho cả hai?
Tháng lương đầu tiên của chồng, tôi chia nửa cho bố mẹ chồng
Cầm tháng lương đầu tiên của chồng, tôi chẳng ngần ngại chia ra làm hai.
Cách đây một năm, chồng tôi vẫn còn ham chơi, lười làm. Anh không chịu đi làm mà ỷ lại vào tiền của vợ nên cứ tụ tập bạn bè đi uống cà phê, ăn nhậu. Dù công việc kinh doanh của tôi rất tốt, mỗi tháng thu nhập cũng hơn 40 triệu nhưng lại chẳng dư dả đồng nào. Nhiều khi không còn tiền nhập hàng, tôi vừa chán chồng vừa tủi phận mình.
Bù lại, tôi may mắn có được sự yêu thương, giúp đỡ từ bố mẹ chồng. Biết tôi vất vả nên việc nhà, chăm sóc con trai 10 tháng tuổi của tôi đều do bố mẹ làm. Ông bà cũng hay lựa lời khuyên can con trai nhưng chồng tôi vẫn không thay đổi.
Cách đây 2 tháng, tôi bảo với chồng, nếu như anh đi làm, có lương ổn định thì tiền lương đó, tôi sẽ chỉ nhận 1/3 thôi. Còn lại 2/3, anh cứ việc cầm lấy, tự do tiêu pha. Chồng tôi vui vẻ đồng ý.
Rồi anh bắt đầu đi xin việc và được nhận vào một công ty tư nhân, lương khởi điểm là 8 triệu. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi cưới, chồng tôi đi làm. Có đi làm thì anh mới hiểu được nỗi vất vả của vợ và biết phụ vợ trông con, lau nhà. Từng thay đổi nhỏ nhất của chồng đều khiến tôi và bố mẹ vui mừng.
Hôm qua, chồng tôi đem tháng lương đầu tiên về nhà. Anh đưa cho tôi nhằm khoe khoang số tiền kiếm được. Nhưng tôi cầm lấy, chia tiền ra làm đôi trước sự kinh ngạc của anh.
Tôi nói thẳng, mỗi tháng, 1/2 tiền lương của chồng tôi sẽ đưa cho bố mẹ chồng bởi ông bà đã giúp đỡ chúng tôi quá nhiều. Một nửa số tiền còn lại thì tiếp tục chia đôi để tôi lấy tiền mua sữa bỉm cho con trai. Như vậy đồng nghĩa với việc, mỗi tháng chồng tôi chỉ được nhận 2 triệu thôi.
Nghe tôi nói hợp tình hợp lý quá nên dù không vui, chồng tôi vẫn không thể phản bác lại. Anh ấy làu bàu, cho rằng tôi cao tay, ghê gớm, tháng sau anh sẽ không đưa cho tôi đồng nào nữa, kể cả tiền gọi là trách nhiệm với gia đình. Tôi thật không biết phải "trị chồng" như thế nào đây?
4 giờ sáng, tôi kinh ngạc khi thấy mẹ chồng ngồi gọt rau củ trong bếp Thấy tôi, mẹ chồng bảo tôi cứ lên ngủ, bà không ngủ được nên làm mấy việc chuẩn bị cho ngày mai. Ảnh minh họa. Từ khi tôi sinh bé Tít, mẹ chồng đến ở với vợ chồng tôi để chăm sóc tôi ở cữ. Được 3 tháng thì bà về lại quê. Chẳng biết mọi người thế nào, nhưng tôi thích sống...