Trả vợ nửa tỉ để thoát “án tảo hôn”
11 năm trước anh chồng trót lấy vợ “trẻ con”, nhưng lại còn “mù” luật, không hiểu thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự đã hết. Người vợ vin vào điều này để nay vừa theo trai, vừa dọa tống chồng vào tù nếu không chịu “bồi thường” cho mình nửa tỉ
Người vợ là nguyên đơn trong vụ án mặt tươi hơn hớn, nói cười hể hả. Người chồng là bị đơn thì buồn thiu, u uất. Phiên tòa ly hôn diễn ra chỉ chừng mươi phút. Vậy nhưng đằng sau sự chớp nhoáng ấy là câu chuyện dài, một bi kịch.
Vợ theo trai, bỏ ra 15 triệu đồng thuê luật sư soi kẽ hở của chồng. “Thầy dùi” bắt được “thóp” người chồng trước đây chung sống với vợ khi cô ta chưa đủ tuổi lấy chồng. Vợ nghe theo chỉ dẫn của “thầy dùi”, ra “tối hậu thư”, buộc chồng phải “bồi thường” nửa tỉ đồng, nếu không sẽ bị “tống” vào tù dù họ đã có hai con chung.
Người chồng tội nghiệp “mù luật”, đâu có biết cuộc hôn nhân đã 11 năm, hết thời hiệu khởi tố vụ án hình sự, sợ toát mồ hôi chạy vạy khắp nơi, cầm cố luôn cả căn nhà cha mẹ, để kiếm đủ nửa tỉ đồng cho vợ.
Người vợ ngoại tình…
Sáng sớm một ngày cuối tháng 5/2015, khi cửa phòng xét xử TAND TP. Huế (tỉnh Thừa Thiên – Huế) còn chưa mở, anh Nguyễn Hoàng Tr. (40 tuổi) đã có mặt. Anh ngồi đơn độc trên dãy ghế ngoài hành lang, thỉnh thoảng lại đưa tay nhìn đồng hồ.
Cách đây 11 năm, người thanh niên 28 tuổi trúng “tiếng sét ái tình”, “hồn xiêu phách lạc” bởi Nguyễn Thị Ph., một cô bé xinh xắn. Dù thân hình phổng phao, nhưng tuổi cô gái còn nhỏ, nên khi con trai xin cưới, cha mẹ Tr. không đồng ý, ngăn cản. Thấy con mụ mị vì yêu, cứ thuyết phục mãi, không thiết làm ăn gì, nên cha mẹ đành nhắm mắt làm ngơ để đôi trẻ nên duyên vợ chồng.
Đám cưới diễn ra tưng bừng. Đôi trẻ hạnh phúc mỹ mãn vì được ngày đêm cận kề bên nhau. Về sống với nhau một thời gian, đợi đến lúc Ph. đủ tuổi, cặp đôi mới đến UBND phường làm thủ tục đăng ký kết hôn. Những năm đầu, cuộc sống hôn nhân trôi qua trong bình yên. Ph. lần lượt sinh cho chồng hai đứa con trai kháu khỉnh, nay đứa lớn 11 tuổi và đứa bé 7 tuổi.
Video đang HOT
Để bảo bọc cho vợ con có được cuộc sống đầy đủ, người chồng không nề hà, lao ra ngoài mưu sinh. Tuổi xuân phơi phới, trong khi chồng lại liên tục vắng nhà, chẳng biết từ khi nào, vợ anh có thêm một người đàn ông khác. Kẻ thứ ba, không chỉ trẻ hơn anh nhiều tuổi, mà còn trẻ hơn vợ anh rất nhiều. Người vợ sau đó đâm đơn ly hôn.
“Cái giá của sự tự do”
Dù hôm nay mới ra tòa, nhưng trước đó người vợ đã ôm gói theo tình nhân. Dù thỏa thuận mỗi người nuôi một đứa con, nhưng thực tế cả hai con đang sống với bố, vậy mà cô hầu như chẳng mấy khi ghé thăm. “Chẳng biết trong khi vui bên người mới, cô ấy có nhớ đến hai đứa con không? Nhưng bọn trẻ thì cứ nhắc đến mẹ miết. “, người đàn ông lại thở dài chua chát.
Chuyện vợ chồng không hòa hợp, phải đưa nhau ra tòa ly hôn không còn là chuyện hiếm. Nhưng cao trào đến độ, bị vợ dọa bỏ tù để moi cho được khoản tiền lớn dùng để cùng tình nhân làm vốn “khởi nghiệp” sau ly hôn như trường hợp của anh Tr., thì tương đối hy hữu. Hậu quả nặng nề để lại cho người đàn ông là một khoảng nợ kếch sù trên vai, mà anh rất ngại khi hé răng.
“Đó là cái giá của sự tự do”, người đàn ông nói giọng chán nản. Anh kể, năm đó Ph. về làm vợ anh khi cô chưa kịp học được một cái nghề. Rồi liên tiếp sinh 2 đứa con, bận bịu chăm con mọn, Ph. lùi về sau làm bà nội trợ. Một tay anh làm lụng nuôi 4 miệng ăn.
May mắn đôi vợ chồng trẻ còn có nhà của cha mẹ để ở nhờ. 11 năm chung sống, tài sản của đôi vợ chồng trẻ chỉ là hai đứa con trai kháu khỉnh, nên ngày ra tòa, chẳng có tài sản gì để chia chác. Được “thầy dùi” mách nước, Ph. ra điều kiện với chồng, nếu không đưa cô 500 triệu, sẽ kiện tội “giao cấu với trẻ vị thành niên”, mà cô là nạn nhân.
Anh Tr. nghe vợ dọa bỏ tù, thì hoảng hốt lo lắng. 500 triệu không phải là số tiền nhỏ nên anh chạy vạy vay mượn khắp nơi vẫn không đủ. Cuối cùng anh đành mang sổ đỏ căn nhà của cha mẹ đi thế chấp, chung đủ tiền cho cô vợ. Mẹ anh Tr. kể chuyện con trai, giọng bi đát: “Con trai tui thật thà lắm. Nghe vợ dọa thì hoảng lên. Nên giờ li hôn mới thành ra đổ nợ”.
Bà bảo, hôm con dâu khăn gói ra khỏi nhà, lúc bước đến giường chào câu cuối, bà bảo con dâu nghĩ lại, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra, nhưng cô nhất quyết ra đi. “Tài sản chung của hai đứa, chỉ có được mỗi chiếc xe, nó cũng nhường luôn cho vợ. Hôm hẹn vợ ra quán để giao xe, con trai tui nhờ vợ chở về nhà một đoạn mà nó không chịu, bảo bắt xe ôm mà về”, bà mẹ thở dài chua xót thay con trai.
Người mẹ cho biết, không hiểu vì sao, ngay sau khi tòa đồng ý ly hôn, bản án còn chưa ráo mực, thì con dâu bà quay về, xin được “nối lại sợi dây vợ chồng”, nhưng con trai bà không đồng ý. Không biết người phụ nữ đáo để ấy còn âm mưu gì hại đến con bà nữa không:
“Chuyện vợ chồng, chứ đâu phải chuyện trẻ con ngoài đường, muốn đi là đi, muốn ở là ở.”. Người mẹ nói với giọng buồn xo, sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, con trai bà như “chim sợ cành cong”: “Chỉ sợ nó tởn đến già, mà ở vậy không dám tái hôn, không dám yêu ai nữa”.
Theo Giadinh
Gửi anh tình yêu của em!
Yêu anh, em đã được rất nhiều, đấy là những điều vô giá mà em không bao giờ có thể đổi được bằng tình hay bằng tiền. Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn!
"Cuộc sống thật đơn giản!" - Đấy là suy nghĩ của em trước khi chưa gặp anh, đơn giản từ mọi thứ và nỗi buồn là những điều tất yếu phải có trên cuộc đời này. Có lẽ những gì em có được, những gì em đạt được trong cuộc sống quá đơn giản. Từ việc học hành, bạn bè cho đến tình yêu, em luôn là người may mắn. Dù rằng cũng có những lúc suy tư về thân phận, về những khập khễnh trong cuộc sống... nhưng những buồn phiền thoảng qua ấy không đáng để một cô gái vô tư như em phải bận lòng.
Đến khi gặp và yêu anh là khi em phải đối diện với cuộc đời, với cuộc sống thực của nó và biết được rằng, cuộc sống này thật phức tạp làm sao! Từ ngày yêu anh đến nay cũng đã hơn một năm rồi anh nhỉ? Sau một năm nhìn lại, em nhận thấy mình đã thay đổi rất nhiều, từ nhận thức trong cuộc sống cho đến suy nghĩ, tình cảm... những ngày đầu yêu anh, em thật bướng bỉnh, em muốn giận dỗi anh lúc nào tuỳ thích, muốn vui thì vui, muốn buồn thì buồn, muốn bắt lỗi anh thật nhiều để anh thấy được yêu em không đơn giản chút nào!
Vậy mà hôm nay em đã thay đổi, ngoài môi trường, hoàn cảnh tác động, anh là nhân tố quan trọng nhất làm thay đổi quan điểm sống của em. Dù không thể làm thay đổi được những gì thuộc về bản chất, nhưng anh cũng đã giúp em giảm được phần nào với bản tính bướng bình của em. Vì em biết tính cách của mình, càng phê phán em bao nhiêu thì em càng chứng tỏ tính cách của mình cho mọi người biết bấy nhiêu, em luôn bảo thủ quan điểm của mình vì em có nhiều lý do để chứng minh mình hoàn toàn đúng, chỉ có người em thực sự tin tưởng, thực sự yêu thương thật lòng mới "thuần hoá" được em...
Trải qua bao giận hờn, em nghĩ rằng anh sẽ rất mệt mỏi khi phải chiều chuộng em, vì có những lúc em đã khiến anh quá buồn phiền mà không thể nào tập trung vào công việc. Vậy mà chính anh đã làm cho em hiểu được rằng, em cần điều chỉnh mình như thế nào? Không phải để phù hợp với anh mà để làm hành trang vào đời giúp em đỡ vấp ngã hơn, dễ hoà mình hơn...
Cảm ơn Đức Mẹ đã mang anh đến bên em trong những lúc khó khăn, buồn tủi.
Có lần anh hỏi "Em yêu anh, em được gì không?", yêu anh, em đã được rất nhiều, đấy là những điều vô giá mà em không bao giờ có thể đổi được bằng tình hay bằng tiền. Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn! Nếu thiếu vắng anh, em sẽ thiếu đi một điểm tựa, một người tri kỉ, một người anh, một người bạn... và cả một tình yêu chân thành, trọn vẹn. Bên anh, em thoải mái kể chuyện vui buồn xảy ra hàng ngày như một người bạn, em vô tư cười nói, vô tư nhõng nhẽo như một người em gái của anh. Khi buồn em muốn được cùng anh tỉ tê ở một quán café nào đó, khi mệt mỏi rã rời anh là điểm tựa vững chắc của em... Cuộc sống còn gì ý nghĩa hơn khi em có anh bên cạnh!
Cảm ơn anh, cảm ơn tình yêu anh dành cho em, cảm ơn Đức Mẹ đã mang anh đến bên em trong những lúc khó khăn, buồn tủi. Anh đến khi em đang đói một tình yêu, đói một điểm tựa... cuộc sống này để có một tình yêu chân thành, một người để tin tưởng thật khó nhưng có rồi để mất đi mới là điều đáng tiếc phải không anh? Em rất sợ, vì có những lúc chính mình cũng khó giữ được tình yêu của chúng ta, em sợ cái tính bướng bỉnh của em sẽ đánh mất đi tình yêu mà chúng mình vun xới bấy lâu nay... Mong sao, cái ngày ấy sẽ không bao giờ ghé thăm tình yêu của chúng mình.
Em tin anh yêu em rất nhiều, và không thể đặt lên bàn cân để cân tình yêu của ai lớn hơn, mỗi người có mỗi cách yêu, mỗi cách thể hiện khác nhau như anh từng nói. Nhưng chung quy lại vẫn có một điểm chung, vì thế dù anh ở xa em, em vẫn nhận ra được thời gian nào anh nghĩ đến em nhiều nhất, và thời gian nào anh tạm thời quên em đi.
Em biết trong lòng anh chưa và không bao giờ tính toán thiệt hơn hay bị phiền phức, vất vả... Anh chỉ muốn chia sẻ cùng em những lo toan, những gánh nặng mà em đang phải ôm mang. Em chỉ buồn vì mình chưa làm được gì cho anh và cảm thấy mình còn nợ anh quá nhiều tình nghĩa...
Những ngày ở bệnh viện xa anh là những ngày em nghĩ về anh thật nhiều. Em cần có những ngày như thế để nhìn lại tình yêu anh dành cho em, tình yêu em dành cho anh như thế nào. Em bỏ qua những lo lắng, những lo sợ điều không tốt sẽ xảy ra. Em thấy mình thật hạnh phúc khi yêu anh, khi có anh bên cạnh cuộc đời mình. Thời gian yêu nhau dù không nhiều nhưng cũng để lại nhiều niềm vui anh nhỉ?
Bây giờ đây khó khăn đang chờ em phía trước, nhưng sao em vẫn thấy con đường phía trước không đầy chông gai mà nó đang rộng thênh thang cởi mở đón em tiến bước bằng những bước đi mạnh mẽ hơn. Chỉ một mình em chăm sóc mẹ, biết bao nhiêu vất vả nhưng em vẫn thấy bình thường như mọi khi... tất cả vì có anh bên em, anh biết không?.
Em nói "mẹ cho em một hình hài, một cuộc sống đầy đủ. Ba cho em một nhân cách và bây giờ anh gọt giũa nhân cách ấy cho hoàn thiện hơn", đúng không anh?
Theo VNE
Khi bị vợ làm cho... mất mặt Xinh đẹp lại làm ra nhiều tiền hơn chồng, tâm tính Mai dần thay đổi. Từ dịu dàng, nết na cô trở thành người vợ chanh chua, đanh đá, cô đành hanh... Mai và Việt quen, yêu nhau khi đang là sinh viên. Tính đến bây giờ, thời gian họ kết hôn chưa lâu, hơn hai năm. Hai năm cho cuộc sống vợ...