Trả thù bằng cách đòi kết nghĩa với nhân tình của chồng
Với nụ cười đon đả, chị còn khéo léo đòi kết nghĩa chị em với Hiền để giúp đỡ cô vượt qua khó khăn khi sẽ làm mẹ, làm vợ mà không có chồng, con không có bố.
Rời khỏi tổ ấm của gia đình Minh, người cô yêu thương bấy lâu nay, Hiền có cảm giác như hàng nghìn cơn sóng lòng đang cuộn lên. Cô thấy số phận mình sao thật cay đắng. Cô nhớ mãi nụ cười đon đả của vợ Minh khéo léo đòi kết nghĩa chị em với Hiền để giúp đỡ cô vượt qua khó khăn khi sẽ làm mẹ, làm vợ mà không có chồng, con không có bố.
Tình yêu đầu lầm lỗi
22 t.uổi Hiền tốt nghiệp đại học. Cô gái trẻ mang trong mình bao nhiêu ước mơ hoài bão về tương lai phía trước. Trái tim của người con gái ấy chưa một lần biết rung động thực sự vì tình yêu. Sau bao năm cố gắng học hành, cầm trên tay tấm bằng loại giỏi, Hiền nhanh chóng xin được việc ở một công ty có tiếng. Ngày đầu tiên chân ướt chân ráo đến công ty làm việc, cô sinh viên trẻ mới ra trường chưa có kinh nghiệm nên được mọi người chỉ bảo nhiệt tình.
Trong đó có Minh. Lần đầu tiên gặp Minh, Hiền có một cảm giác gì đó rất lạ. Không hiểu sao Hiền thấy ở Minh có cái gì đó làm cô chú ý khác với những người đàn ông mà cô đã gặp.
Minh hơn cô đến 10 t.uổi, cái t.uổi chín chắn của người đàn ông cộng thêm vẻ bề ngoài phong độ đẹp trai. Đặc biệt là vẻ mặt lạnh lùng của anh khi lần đầu tiêp xúc khiến Hiền chú ý. Có thể nói Minh là mẫu người đàn ông thu hút bất kì cô gái nào lần đầu gặp.
Càng tiếp xúc, Hiền càng cảm thấy Minh là con người thú vị. Tuy trầm lặng ít nói nhưng Minh lại rất hiểu tâm lí của phụ nữ. Anh giúp cô rất nhiều trong công việc,điều dó làm cô cảm động. Rồi cô chợt nhận ra rằng cô nghĩ tới anh nhiều hơn. Cô mong cho đêm qua đi thật nhanh để ngày mai lại được nhìn thấy anh. Trái tim cô bỗng dưng xao xuyến , mặt cô đỏ ửng lên khi Minh bắt gặp anh nhìn của cô.
Càng ngày Hiền càng cảm thấy nhớ Minh hơn. Cô biết mình đã yêu anh. Thế rồi chỉ một vài lần đi chơi với nhau, cô thấy Minh thực sự là người đàn ông lí tưởng của cuộc đời cô.
Cô thấy mình hạnh phúc và sung sướng khi yêu Minh và anh cũng đáp lại tình cảm của cô một cách tự nhiên nhất. Hiền đã đặt niềm tin tuyệt đối của mình nơi Minh và yêu anh bằng tất cả trái tim vẹn nguyên của mình.
Sự đồng điệu trong tâm hồn và cả những chia sẻ trong công việc đã khiến họ gần nhau yêu nhau hơn. Hiền ấp ủ giấc mơ về một ngày cô mặc chiếc váy cưới đi bên Minh,là cô dâu hạnh phúc nhất. Hai người sẽ cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời.
Họ trở thành một đôi hạnh phúc thật sự, lúc nào cũng như hình với bóng. Minh đưa đón cô đi làm , đi chơi và ghé thăm phòng cô nhiều hơn, Những bữa cơm ấm áp tiếng cười…Nhìn đâu Hiền cũng thấy màu của yêu thương và hạnh phúc.
Minh cho cô cảm giác bình yên,hạnh phúc nhất của tình yêu đầu đời. Dù chỉ là những buổi chiều ngồi trước biển hay những khoảng lặng không nói nên lời khi cùng nhau ngắm mưa rơi, khi Hiền dựa vào bờ vai ấm áp của anh.
Trái tim cô đ.ập không kiểm soát, toàn thân cô run lên khi Minh nắm lấy bàn tay hay khi anh nhìn sâu vào mắt cô. Cô tin tưởng Minh sẽ là người đàn ông ở bên cô suốt cuộc đời này. Tất cả những gì quý giá nhất của người con gái cô trao trọn cho Minh.
Có con để ràng buộc nhân tình
Nhưng rồi “giấy cũng không gói được lửa”, sự thật nào rồi cũng sẽ phơi bày như một chân lí không thể thay đổi. Những lần ở bên Minh lâu hơn, cô thấy sắc mặt anh thay đổi và luống cuống khi có số điện thoại lạ gọi tới.
Và tất nhiên là Minh không nghe máy. Rất nhiều lần như thế Hiền không nhận được một lời giải thích nào hợp lí từ Minh. Linh tính của người phụ nữ mách bảo cô có chuyện gì đó mờ ám phía sau.
Video đang HOT
Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang khi Minh thú nhận với cô rằng anh đã có vợ. Trời đất như quay cuồng trước mặt Hiền.
Cô không tin vào sự thật ấy. Vì thời gian anh và cô bên nhau nhiều như thế, có những đêm anh còn ở lại bên cô..sao có thể như vậy? Cô không tin và không thể tin rằng người mà cô yêu thương bấy lâu nay đã có vợ và đang mang thai đứa con của anh.
Thì ra thời gian ấy vợ Minh về quê ngoại. Chợt nghĩ ra cô với Minh cũng mới yêu thương nhau mà! Vậy mà cô cứ nghĩ đã lâu lắm rồi. Cô thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, cảm giác như ngàn m.ũi d.ao đ.âm thẳng vào trái tim đau đớn đến tột cùng. Chân tay cô rụng rời…
Có lẽ tình yêu cũng giống như trò chơi trốn tìm, càng khó khăn lại càng hấp dẫn. Yêu một người có gia đình, một cái gì đó không thuộc về mình, một thế giới vụng trộm thì nó càng mạnh mẽ hấp dẫn hơn. Minh nói với Hiền rằng anh không yêu vợ.
Đó chỉ là sai lầm và bồng bột của t.uổi trẻ để giờ đây giữa anh và cô ấy có những mối ràng buộc không thể dứt bỏ trong một sớm một chiều.
Hiền tin Minh khi anh nói rằng người anh muốn lấy làm vợ chỉ có cô mà thôi. Rằng hãy cho anh thời gian để anh chấm dứt mối quan hệ kia một cách nhẹ nhàng, để sau này khi cầm tay cô anh sẽ không phải day dứt và hối hận khi làm tổn thương người đó.
Hiền đã tin và chưa khi nào cô không tin Minh. Cô cho rằng đó là định mệnh, cô và Minh sinh ra là để cho nhau. Cô thấy mình đã quyết định đúng.
Càng nghe những lời tâm sự của Minh cô càng cảm thây yêu và thương anh hơn. Cô trách bản thân mình đã không biết sớm để chia sẻ cùng anh. Nhưng cũng có lúc cô thấy ăn năn và day dứt, vì cô mà vợ con anh phải khổ. Những lúc ấy cô muốn dừng lại.
“Trái tim có lí lẽ riêng của nó và hạnh phúc là cả một đời người. Anh đã chọn em, chỉ cần em tin vào tình cảm của chúng mình và chờ đợi anh”. Những lời Minh nói khiến Hiền mủi lòng. Cô lại ngoan như một con mèo trong vòng tay anh.
Rồi cũng đến ngày vợ Minh sinh con. Anh đã không còn nhiều thời gian bên Hiền như trước mà tất bật với trách nhiệm làm bố của mình. Những lúc Hiền hờn dỗi, anh lại an ủi cô rằng anh không yêu vợ, nhưng đ.ứa b.é là con của anh.
Đ.ứa b.é không có tội, hãy để anh làm tròn trách nhiệm của mình. Hiền thấy anh nói cũng đúng và cô lại chờ đợi. Giờ đây Hiền không còn cảm giác hạnh phúc như ngày đầu yêu nhau.
Lúc nào trong đầu cô cũng suy nghĩ về gia đình họ. Cô mường tượng ra họ cười đùa hạnh phúc bên nhau thế nào, trò chuyện những gì với nhau.
Có lẽ họ cũng thủ thỉ những lời yêu thương ngọt ngào như khi Minh bên cô. Càng nghĩ cô càng không tin vào sự thật ấy. Rõ ràng Minh thuộc về cô, Minh là của cô.
Người con gái ngây thơ non nớt của ngày nào giờ không còn nữa. Thay vào đó là người đàn bà với tình yêu quá mãnh liệt và đầy lòng ghen tuông thù hận. Thật nực cười khi cô lại đi ghen ngược. Cô quyết tâm có bằng được Minh.
Căn phòng trước đây luôn đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc, giờ chỉ lạnh lẽo một mình cô. Hơi ấm của Minh dường như vẫn còn đây. Cô không tin vào sự thật phũ phàng vừa xảy ra. Cô vẫn tự huyễn hoặc bản thân mình với dư âm của tình yêu ngọt ngào man trá. Thi thoảng Minh ghé qua và những lúc ấy bao nhiêu hờn ghen trong cô lại tan biến.
Nhưng rồi, cô chợt nhận ra rằng mình chỉ là cái bóng nấp sau gia đình ấy, là người mà Minh cần sau những cơn say, là lúc Minh buồn hay cô đơn nhất, là lúc anh chợt nhớ đến cô.
Cô chợt thấy đau nhói khi nghĩ rằng Minh tìm đến cô chỉ để thỏa mãn d.ục v.ọng của mình. Và với cô, Minh không cần trách nhiệm, không cần ràng buộc…là nơi Minh có thể giải tỏa bực bội, nỗi buồn và bế tắc trong cuộc sống.
Cô sợ mất anh. Ý nghĩ ràng buộc anh bằng một đứa con chợt xuất hiện trong đầu cô. Và điều cô muốn cũng xảy ra. Cầm tờ kết quả trên tay cô không biết nên vui mừng hay lo lắng khi đ.ứa b.é đang hình thành trong bụng cô. “Cái gì hả? Em nói gì cơ? Em có rồi sao? Em có chắc chắn không vậy?” Mắt Minh sáng lên khi nghe Hiền báo tin ấy rồi biến sắc rất nhanh. Hiền chưa kịp mừng vì tưởng anh vui khi nghe tin ấy.
Vẻ mặt Minh đầy lo lắng. Hiền bỗng thấy lòng mình trùng xuống. “Em à! Chúng mình không thể giữ đ.ứa b.é này lại. Hãy cho anh thêm một thời gian nữa, khi nào giải quyết xong việc gia đình chúng mình sẽ chính thức đến với nhau. Khi đó em sẽ sinh cho anh thật nhiều những đứa con giống hai đứa mình như em muốn…”.
Trái tim cô một lần nữa bị bóp nghẹt. Anh nói rằng đ.ứa t.rẻ mà vợ anh mang không có tội, chẳng lẽ giọt m.áu mà cô đang mang là có tội sao mà anh bắt cô phải bỏ đi. Huống chi là anh yêu cô cơ mà? Hiền thấy đầu óc mình quay cuồng.
Vợ đòi kết nghĩa chị em với nhân tình của chồng
Hiền quyết định gọi điện để nói chuyện với vợ Minh. Cô tưởng tượng ra biết bao tình huống. Có thể là vợ Minh sẽ đ.ánh g.hen cô, c.hửi rủa và n.hục m.ạ cô. Cũng có thể chị ta vì quá uất ức mà không tha thứ cho chồng.
Và khi đó Minh sẽ thuộc về cô. Dù thế nào cô cũng phải đi đến cùng ván bài cuối này. Hiền hẹn gặp vợ Minh. Trái với những gì mà cô tưởng tượng,vợ của Minh rất bình tĩnh và lịch sự trò chuyện với cô.
Thì ra cô đã biết chuyện hai người từ lâu. Nhưng cô không trách anh bởi vì cô đã lường trước tình huống này. Dù đau đớn nhưng cô không oán trách chồng mình bởi cô hiểu đàn ông khó đứng vững trước những cám dỗ.
Quan trọng là chồng cô biết trở về với gia đình, là người chồng, người cha tốt. Hiền không biết nói gì hơn khi vợ Minh bảo rằng cô hãy suy nghĩ thật kĩ về quyết định giữ lại đ.ứa b.é trong bụng hay không. Bởi người thiệt thòi lớn nhất sẽ là cô.
Với nụ cười đon đả, chị còn khéo léo đòi kết nghĩa chị em với Hiền để giúp đỡ cô vượt qua khó khăn khi sẽ làm mẹ, làm vợ mà không có chồng, con không có bố. Vợ Minh ra về không quên mỉm cười đầy ẩn ý cùng lời mời “Khi nào rảnh em ghé qua nhà chị chơi”.
Minh biết việc Hiền hẹn gặp vợ anh. Anh trách mắng cô rất nhiều nhưng cũng không quên an ủi cô. Đàn ông là vậy, luôn tham lam và ích kỉ. Dù thế nào anh cũng không muốn để mất cô. Hiền đã ghé thăm n hà Min h. Thật bất ngờ nhưng Minh cũng kịp giới thiệu với vợ rằng đây là đồng nghiệp của anh.
Minh vòng tay qua vai vợ và không ngại ngùng nói với Hiền rằng “Đây là Loan, vợ anh”. Hiền thấy tủi nhục ghê gớm. Trái tim cô như vỡ vụn từng mảnh nhỏ. Cô cô gắng kiềm chế để không cho những giọt nước mắt chực rơi..
Theo Người đưa tin
Người đàn bà làm bạn với nhân tình của chồng như thế nào
Người đàn bà đó từng phá hoại cuộc sống của tôi nhưng tôi không muốn nỗi căm hận cô ta làm hỏng cả phần đời còn lại của mình.
Bài viết dưới đây là chia sẻ của Erin Silver, một cây viết, biên tập viên, một bà mẹ đơn thân đang nuôi hai con trai về chính trải nghiệm của chị sau khi phát hiện chồng ngoại tình, đăng trên trang Goodhousekeeping.
Ảnh minh họa.
Trái tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Điều đó cũng đúng thôi, khi chỉ vài phút nữa, tôi phải mặt đối mặt với người phụ nữ đã lên giường với chồng mình và khiến tôi trở thành bà mẹ đơn thân với hai cậu con trai.
Hai năm trước, tôi phát hiện ra sự hiện diện của cô ta qua dịch vụ thám tử tư. Tôi nhớ khoảnh khắc mình nhìn chăm chăm vào bức ảnh đen trắng của cô ta, sốc đến không thể khóc nổi. Bức ảnh chụp người đàn bà đó đang bước vào khách sạn cùng chồng tôi.
Vài ngày sau, chồng tôi thú nhận đã ngoại tình với người đàn bà này khá lâu và xin tôi một cơ hội để trở về với gia đình. "Anh đã mắc sai lầm. Từ nay anh sẽ luôn về nhà sớm, chúng mình sẽ ăn tối cùng nhau và lại xây đắp lại tổ ấm", chồng tôi đã nói vậy.
Nhưng linh tính mách bảo với tôi rằng mọi thứ không đúng, nếu anh ta thực sự yêu tôi, anh ta sẽ không đi ngoại tình. Tôi cảm thấy mình thất bại và bị phản bội, không được yêu và không đáng yêu nhưng tôi biết mình xứng đáng có những điều tốt hơn. Ly dị là lựa chọn duy nhất cho chúng tôi.
Suốt hai năm qua, tôi đã trải qua rất nhiều giai đoạn: Thương tiếc, thất vọng, giận giữ và buồn bã. Nhưng tôi quyết tâm phải mạnh mẽ lên. Các con trai mới chỉ hai và ba t.uổi ở thời điểm bố mẹ chia tay, tôi cần trở thành một bà mẹ hạnh phúc để con không bị ảnh hưởng tiêu cực từ cuộc ly hôn này. Tôi bắt đầu gặp nhà tâm lý trị liệu, tập thể dục và mặc đẹp hơn. Tôi đi du lịch cùng các con, gặp gỡ những người bạn mới rồi hẹn hò một người tôi biết chắc sẽ không bao giờ nói dối và đối xử tệ với mình.
Hiện tại, chồng cũ của tôi và nhân tình của anh ta đã chuyển về sống chung với nhau. Thi thoảng, các con tôi vẫn về ở cùng bố và được cô ta mua cho đồ chơi, quần áo. Khi trở về, bọn trẻ kể với tôi về những điều thích thú khi ở cùng bạn gái của bố, tôi chỉ đáp "ừ, vui nhỉ".
Nhưng trong thâm tâm, tôi căm ghét cô ta. Tôi ghét người đàn bà đã tơ hào đến chồng mình, ghét vì cô ta không buông tha khi biết anh ấy đã có vợ và con, vì cô ta đã giữ chồng tôi lại cả đêm trong khi tôi phải ở nhà, bất lực và cuồng loạn. Tôi căm ghét vì cô ta đã biến tôi trở thành bà mẹ đơn thân, đã phá hoại gia đình mình khiến cuộc sống của các con tôi không còn một tổ ấm đủ đầy.
Tôi đã luôn tự hỏi: Có phải vì cô ta mảnh mai, xinh đẹp hơn tôi? Điều gì cô ta làm được mà tôi không thể? Tôi cố tình tránh mặt cô ta vì hàng triệu lý do. Tôi sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn vào mắt người phụ nữ ấy. Tôi có đủ mạnh mẽ để bắt tay hay sẽ hét vào mặt, tát cô ta hoặc cảm ơn vì đã cướp chồng mình? Tôi biết mình không nên giáp mặt.
Nhưng một hôm, lớp yoga của tôi có bài tập để mọi người nói về những điều họ hy vọng đạt được trong khóa học (giảm cân, chấp nhận bản thân, tử tế hơn với vợ/chồng mình...) tôi biết điều tôi phải nói. Tôi cần rũ bỏ quá khứ, tôi cần gặp người phụ nữ mình luôn bị ám ảnh. Mọi người vỗ tay tán thưởng khi tôi chia sẻ xong và tôi thấy mình như kẻ thua cuộc. Nhưng tôi cần thực hiện điều đã nói. Tôi phải gặp cô ta. Đó thực sự là việc khó nhất tôi từng làm trong đời.
Và bây giờ, khi ngồi đợi người phụ nữ ấy ở một quán cà phê, trái tim tôi đang đ.ánh trống liên hồi trong lồng ngực. Tôi thực sự sợ hãi. Cô ta lớn t.uổi hơn tôi nhưng chưa từng có con. Điều đó có nghĩa là ngực cô ta không chảy xệ, ngay cả khi không mặc áo lót. Bụng cô ta phẳng và không có sẹo, như tôi - sau hai lần mổ đẻ. Tôi cá là cô ta thích diện giày cao gót suốt ngày. Tôi nhìn xuống đôi giày chạy của mình và suy nghĩ vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Tôi nhớ đến những lần chồng cũ biến mất vì "đi công tác suốt tuần" hay những đêm anh vắng mặt vì "gặp đối tác làm ăn". Tôi phải cố gắng vượt qua những cảm xúc đó, cảm xúc của một kẻ cảm thấy mình đã không được ham muốn, không được yêu thương và không có gì đáng yêu. Tôi miết lòng bàn tay lên chiếc quần tập của mình, lên và xuống. "Hít thở đi, Erin, hãy hít thở... đó là tất cả những gì mày cần làm", tôi tự bảo mình.
Tôi nghe được cả tiếng mạch m.áu của mình giần giật, tiếng tim mình đ.ập thình thịch. Tôi thấy lưỡi mình cứng đơ. "Mình đã hiểu rồi. Sợ hãi là tốt. Không sao đâu", tôi nhắc bản thân. Tôi mở túi và lấy chai trà xanh ra nhâm nhi. Nhịp tim tôi bắt đầu đều dần. Khi tôi nhìn lên, cô ta đang đứng bên bàn. Bằng bản năng, tôi biết chính xác đó là cô ta. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh đó và mỉm cười. Tôi đã nhìn từng chi tiết: Nụ cười viên mãn của cô ta, mái tóc sẫm màu bóng mượt và những chiếc móng tay được chăm sóc hoàn hảo. Cô ta mặc một chiếc áo họa tiết kẻ và quần jean bó sát, đi bốt da kiểu khỏe khoắn. Sau hai năm đằng đẵng của những lần kiệt sức vì các thủ tục ly hôn, đống hóa đơn thuê luật sư, vô số những buổi trị liệu tâm lý và áp lực về cuộc sống mới một mình nuôi dạy hai con, tôi đã mặt đối mặt với kẻ thù không đội trời chung với mình.
"Cảm ơn chị vì đã chăm sóc rất tốt cho các con tôi khi chúng ở với bố. Tôi biết bọn trẻ rất nghịch ngợm, thật may là có chị ở đó" - tôi cất lời.
Những lời này tuôn ra từ miệng tôi một cách bất ngờ và tôi nhận ra mình đang nói rất chân thành. Rõ ràng bốn con mắt, bốn cánh tay sẽ đảm bảo an toàn hơn cho các con tôi so với chỉ có hai. Tôi có thể đổ tội cho phụ nữ này đã cướp đi những gì quý giá của mình nhưng tôi không làm thế nữa. Tôi muốn buông bỏ. Tôi muốn xóa hết những giận dữ trong lòng mình.
Khoảnh khắc đó, tôi cũng nhận ra cô ta hợp với chồng tôi hơn tôi. Tôi và bạn trai hiện tại thích quanh quẩn ở nhà với lũ trẻ. Chúng tôi thích ăn tối tại nhà và dành cuối tuần và các kỳ nghỉ ở bên nhau. Chồng cũ tôi và bạn gái anh lại thích khám phá những thứ mới lạ và mua sắm quần áo đắt t.iền. Chỉ là chúng tôi khác nhau về lối sống và thứ tự ưu tiên. Tôi quyết định tha thứ cho nhân tình của chồng và cuối cùng sự bình yên đã trở về trong tôi. Nỗi hận thù đã trôi vào hư vô.
Ngày hôm sau, tôi lái xe tới sở quản lý nhân sự, điền vào mẫu đổi tên và đợi gọi tới số của mình, tự ký tên mình trong bản khai - lần đầu sau 10 năm. Sau đó tôi mang chiếc nhẫn cưới đi đ.ánh thành một đôi bông tai mà không một chút do dự.
Từ hôm gặp phụ nữ kia ở quán cà phê, tôi chọn làm bạn với cô. Tôi luôn mời cô đến các bữa tiệc sinh nhật của các con, tôi mời cô đến nhà mình và tôi cũng đã đến thăm nhà cô. Chúng tôi chat với nhau trên mạng. Cô ấy giúp các con tôi chọn quà cho mẹ vào lễ Tình yêu năm ngoái và giúp con trai bé của tôi vẽ tặng mẹ một bức tranh. Hè vừa rồi, tôi mua một chú chó con cho các cậu nhóc nhưng rồi ba mẹ con không chăm sóc nổi và cuối cùng, tôi đã giao chú cún cho bố mẹ cô ấy. Cô ấy nói rằng chắc chắn sẽ để bọn trẻ gặp lại chú cún con đáng yêu của chúng.
Chúng tôi không phải là một gia đình lớn hạnh phúc và chắc chắn là không phải những người bạn thân thiết. Chúng tôi biết nhau qua tình huống lạ lùng và bất hạnh. Nhưng hiện tại, tôi nhận ra ít nhất chúng tôi đang ở cùng một hướng.
Theo PLO
Nhân tình đòi trả chồng về cho tôi Tôi quyết định làm lại từ đầu khi bị chồng bỏ để đi theo nhân tình. Thế nhưng, sau một năm, nhân tình đã đến gặp tôi đòi trả lại chồng. Tôi và anh đã kết hôn được 5 năm và có hai cậu con trai. Ai nhìn vào cũng nghĩ rằng gia đình chúng tôi rất hạnh phúc và vui vẻ. Tôi...