Trả nợ chị gái bằng người tôi yêu
Chị đã hy sinh để tôi trốn thoát khỏi cái đêm ghê tởm ấy. Tôi nợ chị và trả nợ cho chị bằng người tôi yêu.
Tôi năm nay 24 tuổi, ít hơn chị gái 2 tuổi. Phong cách và lối sống khiến tôi trông trẻ trung hơn hẳn so với chị. Tôi thích diện áo phông cách điệu và quần bò xước. Tôi hay dí dỏm, bông đùa, nụ cười luôn nở trên môi mỗi lúc nói chuyện. Ngược lại, chị thích mặc đồ đứng đắn và cư xử khuôn phép. Thế nên, những người xung quanh tôi vẫn thường bông đùa rằng: Trông tôi giống thiếu nữ vào xuân, còn chị như người đàn bà trung niên nghiêm nghị.
Anh rể và chị tôi cưới nhau được 3 năm. Anh chị đã có một con gái nhỏ đáng yêu. Nhìn bề ngoài, họ là cặp đôi hạnh phúc hoàn hảo. Anh rể tôi làm nhân viên đối ngoại của một công ty lớn nên thu nhập rất cao. Chị là giáo viên dạy giỏi của thành phố. Đời sống của hai vợ chồng trí thức rất êm đềm. Giữa anh chị ít xảy ra xung đột lớn nhưng lại có mạch rạn nứt hạnh phúc đang lớn dần. Có lẽ, chẳng ai hiểu được chuyện này ngoài ba chúng tôi.
Nói tới ba chúng tôi, bạn đừng nghĩ tôi là người đàn bà đã xen vào làm cắt ngang hạnh phúc của anh chị. Quả thật, tôi có nỗi niềm sâu kín riêng. Khác với vẻ bề ngoài hời hợt, tôi có đời sống nội tâm khá sâu sắc. 3 năm trước, tôi đã nhường mối tình đầu đẹp đẽ của mình cho chị gái.
Tôi và anh rể đã từng yêu nhau say đắm. Chúng tôi đã quen nhau trong một buổi giao lưu giữa công đoàn của hai công ty. Hơn 2 tháng nói chuyện rất “gợp gu”, chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Mối tình của hai người trẻ tuổi yêu nhau thật nồng nàn. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ dẫn anh về ra mắt gia đình mình.
Anh thì đã ngỏ lời cầu hôn và định ngày đưa tôi về ra mắt gia đình anh. Tôi háo hức mơ tưởng tới ngày mặc chiếc áo cưới trắng tinh sánh bước bên chú rể là anh. Tôi sẽ nấu món ngon cho anh ăn mỗi ngày. Nhưng…
Tới một ngày, tôi và chị gái đi sinh nhật người em họ. Chúng tôi về hơi trễ, trời đêm tối mịt mùng. Dường như có bước chân nào đó cứ dồn dập tiến dần tới chỗ chúng tôi. Tôi và chị gái chạy vội. Chị tôi té chân ngã. Có hai bóng người đàn ông lôi chân chị tôi. Tôi toan lao vào cứu chị. Chị hét lớn: “ Chạy đi“. Tôi ba chân bốn cẳng chạy. Chạy suốt mười lăm phút, tôi mới gặp được một bà trung niên đi đường. Tôi cầu khẩn bà cho xin cuộc điện thoại để gọi về gia đình. Bố mẹ tôi tìm được chị trong cảnh quần áo chị bị xé rách, mặt tím bầm vì đã bị hãm hiếp. Từ đó, chị rất ít tiếp xúc với đàn ông bởi ám ảnh về sự nhơ nhớp của mình.
Nếu anh rể bỏ chị cưới tôi thì chị gái tôi có chịu nổi cú sốc này không? (Ảnh minh họa)
Có hôm, người yêu đèo tôi đi chơi. Bất ngờ, chị bắt gặp hai chúng tôi. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại ngượng ngập giới thiệu anh là đồng nghiệp. Chị tôi và anh nói chuyện hồi lâu. Tối về, chị cười với tôi tâm sự: “ Đó là người đàn ông đầu tiên mà chị có cảm giác bình an”. Tôi nín lặng.
Video đang HOT
Tuần sau, tôi hẹn hò với một người bạn trai mới và nói lời chia tay với anh. Thực sự, đó chỉ là màn kịch từ phía tôi. Dù anh có van xin thế nào, tôi vẫn “ném” vào mặt anh những lời chối tai để anh chấm dứt chuyện tình cảm với mình.
Mỗi ngày, chị gái đều kể cho tôi nghe tiến triển chuyện tình cảm của chị với anh. Tôi cười nói cùng chị mà lòng đau như bị dao cứa. Dẫu sao, chị đã hy sinh để tôi trốn thoát khỏi cái đêm ghê tởm ấy. Tôi nợ chị và trả nợ cho chị bằng chính người tôi yêu.
Chẳng bao lâu, anh gọi điện cho tôi nói rằng: Tháng sau anh sẽ kết hôn và muốn tôi tới chúc phúc. Anh nghẹn ngào: “ Anh muốn chạy trốn hình bóng của em nên đành lòng kết hôn”. Giá mà anh biết, tôi cũng đang nuốt nước mắt vào trong. Tôi bảo sẽ gửi quà mừng tới đám cưới, song không thể ở nhà dự vì tôi trốn tránh bằng cách đi du lịch nước ngoài.
Trở về sau chuyến du ngoạn, tôi mua rất nhiều quà về cho gia đình. Cả nhà cười nói vui vẻ trừ anh. Lúc tôi đang tưới hoa ngoài sân, anh tới định nói chuyện nhưng tôi ngăn lại. Tôi nói: “ Nếu còn yêu em, anh hãy cố gắng chăm sóc tốt cho chị gái em. Em xin anh đấy!”.
3 năm trôi qua, chúng tôi gặp mặt nhau trong sự sượng sùng mà những người trong gia đình tôi chẳng hay biết. Anh nhắn tin vào điện thoại của tôi dòng chữ: “ Anh muốn ly hôn. Anh còn rất yêu em.” Tôi trả lời một từ duy nhất: “Không”.
Gần đây, anh uống rượu rất nhiều. Trông anh trở nên mệt mỏi và chán chường. Anh hẹn tôi đi uống nước. Anh đã ôm chặt lấy tôi và nói: “ Nếu em không đồng ý, anh chẳng thiết sống nữa”. Tối hôm ấy, nhà tôi nhận được hung tin, anh rể bị tai nạn xe máy làm gãy chân trái. Mọi người đến viện chăm sóc cho anh nhưng anh không chịu ăn uống và bất hợp tác với bác sĩ. Tôi đợi lúc không có người thân bên cạnh thì cố gắng an ủi anh. Anh rất nghe lời và chịu để tôi bón cơm cho.
Một bên là chị gái, một bên là người yêu cũ. Nếu anh rể bỏ chị cưới tôi thì chị gái tôi có chịu nổi cú sốc này không? Còn nếu không đồng ý nối lại tình cảm với anh, tôi e đây không phải là tai nạn duy nhất. Cuộc sống của tôi bế tắc quá!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin trả anh về với chị
Em xin trả anh ấy về với chị, mong chị sớm biết chồng chị là kẻ trăng hoa.
Ngày đầu Quân vào công ty tôi làm, tôi đã có một phút đứng tim khi nhìn thấy Quân vì anh giống bạn trai cũ của tôi. Quân không đẹp trai, nhưng rất có duyên, nhất là khi anh cười và cách ăn nói. Tính cách và hình dáng của Quân giống bạn trai cũ tôi đến nỗi những lúc bên cạnh anh tôi cứ ngở Quân là người ấy.
Cũng chính vì thế mà Quân và tôi nhanh chóng thân nhau. Trong giờ làm việc anh cũng thường dành cho tôi những cái nhìn âu yếm, những lúc đi chơi cùng mọi người trong công ty anh cũng dành cho tôi những cử chỉ ân cần chăm sóc. Trái tim từ lâu không có những nhịp đập sai nhịp thì bây giờ anh đã cho tôi điều ấy.
Tôi chia tay người yêu cũ vì lý do anh là người Tôn giáo. Tôi rất yêu người ấy nhưng tôi không thể tiếp tục mối quan hệ đó, tôi biết mình sẽ không học giáo lý để kết hôn cùng anh được vì tôi là một Đảng viên.
Chúng tôi chia tay nhau trong sự đau khổ của cả hai. Tôi buồn vì anh là mẫu người lý tưởng làm chồng của tôi. Ở anh hội đủ những điều mà nhiều cô gái mong muốn.
Nhiều lần anh gặp tôi để mong tôi nghĩ lại nhưng tôi đã từ chối anh thẳng thừng dù lòng rất đau.
Thời gian chúng tôi chia tay đã hơn một năm. Trong thời gian đó tôi vẫn nhớ về anh.
Quân đến bên tôi làm khơi dậy tình cảm tôi dành cho người cũ. Lúc nào tôi cũng mơ hồ giữa Quân và người đó, tôi dành cho Quân một tình cảm hết sức chân thành như là bù đắp cho người ấy.
Nhiều lần đi chơi tôi hỏi Quân đã có vợ chưa, anh trả lời là chưa. Tôi tin vậy vì anh không đeo nhẫn cưới và nơi ngón tay ấy không có dấu vết của việc đeo nhẫn. Anh kể cho tôi nghe mối tình trái ngang của anh và sự phản đối của gia đình anh về mối tình đó. Anh bảo anh đến công ty này làm là để trốn chạy tất cả.
Cái lỗi chính này không phải từ tôi mà là từ người chồng trăng hoa của chị (Ảnh minh họa)
Tôi thấy anh đi làm xa nhà (khoảng 15km), nên cũng ngỏ ý bảo anh nên đăng ký vào ký túc xá công ty cho tiện, nhưng anh bảo mẹ anh không muốn xa anh. Tôi tin anh.
Chúng tôi yêu nhau như thể mà cả hai đã tìm thấy một nửa của nhau.
Trước ngày sinh nhật của tôi một ngày chúng tôi cùng đi đám cưới, chưa bao giờ vui như thế nhưng cũng buồn như hôm đó. Vui vì mừng cho bạn thành vợ chồng, nhưng cũng buồn vì nhìn lại mình vẫn "trơ" dù xấp xỉ U30. Hôm đó, tôi có nói với anh là tôi ước được như họ, anh bảo bình thường mà có gì đâu.
Hôm đó, tôi say vì chưa bao giờ tôi uống nhiều bia vậy, tửu lượng tôi rất kém, do lúc đi chúng tôi đi riêng nên anh gởi xe lại và đưa tôi về.
Tối đó chúng tôi bên nhau, tôi thật hạnh phúc vì sáng thức dậy là ngày sinh nhật của tôi và anh là món quà vô giá.
Anh nói anh rất yêu tôi nhưng hãy chờ anh 5 năm nữa vì anh cần đi học để tìm một công việc tốt hơn. Tôi tôn trọng ý kiến của anh nhưng cũng hụt hẫng lắm và thấy xa vời quá.
Nhỏ bạn đồng nghiệp bảo tôi hãy cho anh một đứa con để nhanh chóng kết hôn. Thời buổi bây giờ chỉ có cách đó mới mong có được người mình yêu. Và tôi nghe theo nhỏ bạn tôi và mong điều đó thành hiện thực.
Lại một đêm nữa anh ở lại bên cạnh tôi, hôm đó anh say không về được. Tôi đang chuẩn bị ngủ thì máy anh có tin nhắn. Tôi lay anh dậy đọc nhưng anh đã ngủ say. Tôi cũng ngủ nhưng rồi máy anh reo liên hồi, người gọi anh lưu trong máy là Baby, tôi nghĩ là bạn anh, vì đã có lần tôi hỏi, anh nói là bạn. Tôi không bắt máy, và ngủ. Nhưng máy cứ reo, tôi định nghe thì máy tắt, tôi tò mò xem tin nhắn thì tôi không thể tin vào mắt mình được. Những lời lẽ trong tin nhắn không phải của bạn anh như tôi vẫn tưởng, đó là vợ anh.
Cô ta nói rằng: Cô ta sẽ ly dị với anh nếu như anh không về.
Vậy là anh đã kết hôn, tôi sụp đổ, đau khổ và khóc nức nở. Vậy là hết giấc mơ được sống bên anh tan tành. Anh nằm ngủ ngon lành, hiền như một chú mèo mà sao anh lại lừa dối tôi khiến tôi trở thành kẻ thứ ba.
Khi anh tỉnh giấc, anh đã thú nhận với tôi, và anh nói vì sợ mất tôi mà anh không thể nói ra sự thật. Anh bảo người vợ anh lấy cũng do gia đình sắp đặt. Lúc này tôi không tin anh nữa những lời của anh toàn là dối trá, tôi càng sốc hơn nữa khi anh thú thật vợ anh đang mang thai. Tai tôi ù đi, tôi thấy xấu hổ và thấy mình có lỗi với vợ anh. Tôi biết mình nên dừng lại. Vì tôi biết mình kẻ thứ ba, dù yêu anh và muốn có anh thì cũng không bao giờ có được, mà tôi lại chúa ghét sự phản bội và không chung thủy.
Tôi thành thật xin lỗi vợ anh, xin lỗi vì mình đã chen vào cuộc sống gia đình chị. Nhưng chị ơi! Cái lỗi chính này không phải từ tôi mà là từ người chồng trăng hoa của chị. Tôi xin trả anh ấy về với chị, và mong rằng anh ấy sửa đổi và chị sớm biết chồng chị là kẻ trăng hoa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bức thư cho người tôi yêu! Gửi anh - người cho em biết em lại có thể thêm một lần nữa yêu thương. Tình yêu anh dành cho em không lãng mạn, không lấp lánh như mối tình đầu. Nhưng nó đủ ấm áp để cho em cảm thấy bình yên, đủ tin tưởng để cho em tự tin nắm tay anh đi hết quãng đường dài phía trước....