Trả lại quá khứ
Cuộc sống có nhiều điều thật khó lí giải phải không anh? Ngày mà em cùng gia đình chuyển đi định cư ở một vùng đất mới, em đã nghĩ rằng đây là cơ hội để xây dựng một cuộc sống khác hoàn toàn, không còn phải trăn trở, đối mặt với khó khăn, ngày ngày phải tay lấm, chân bùn nhưng…
Có lẽ định mệnh đã sắp đặt tất cả để em được quen anh, được trở về nơi em sinh ra, nơi “chôn nhau cắt rốn” với bao kỉ niệm vui buồn. Chúng ta liên lạc được với nhau cũng trong một dịp tình cờ phải không anh? Ngày đó, lúc mới biết được được nhau, ta đã nói cho nhau nghe về những sự thay đổi đã xảy ra với cuộc sống của gia đình, bè bạn… Những lời động viên, thăm hỏi, sự cổ vũ, giúp đỡ nhau trong học tập, công việc… điều đó thật thú vị biết bao.
Rồi một ngày anh nói anh đã có tình cảm với em, muốn con tim em cùng chung một nhịp đậ.p với anh, muốn được cùng em bước đi trên một con đường… Em rất vui nhưng trong em tự nhiên có cảm giác lo sợ. Em không sợ tình cảm của anh nhưng lại sợ khoảng cách về địa lý, thời gian, sợ gia đình sẽ không ủng hộ cho tình cảm của hai chúng ta vì anh là con trai trong gia đình có ba anh em. Sau này anh sẽ là trụ cột trong gia đình, anh có trách nhiệm phải chăm sóc bố mẹ và người thân. Em không ngại được cùng anh chia sẻ những điều này nhưng gia đình em cũng chỉ có mình em là con gái. Em cũng phải có trách nhiệm với bậc sinh thành ra em, với gia đình của em. Mặc dù có thể đó sẽ là gia đình của chúng ta nhưng điều đó thực sự là điều làm em băn khoăn, trăn trở.
Video đang HOT
Anh nói sẽ cùng em lập nghiệp tại vùng đất mà gia đình em đã lựa chọn. Em thật vui biết bao nhiêu nhưng có thể tình yêu của anh chưa đủ nhiều hoặc lòng tin của em về một tình yêu đẹp còn thiếu mà em vẫn nói anh “đợi”. Em muốn cả hai ta cùng “đợi”, đợi để cả em và anh cùng trưởng thành cả trong suy nghĩ vả hành động, đợi để em được gần anh hơn chút nữa, để khi cả hai có công việc ổn định rồi sẽ cùng nhau tính chuyện tương lai. Em chỉ mong có thế nhưng lại không được như thế. Những điều em tưởng chừng như là đơn giản thực ra lại không đơn giản như em nghĩ.
Ngày lễ, tết, ngày kỉ niệm tình yêu, sinh nhật, cả hai ta đều không có cơ hội gặp nhau. Vì ở quá xa em, vì người đó theo đuổi anh, anh thử thách tình cảm của em hay vì lí do gì đi nữa thì anh cũng đã xao lòng. Em rất buồn nhưng em hiểu và không trách anh. Rồi anh gọi em nói rằng “anh chỉ muồn dành tình cảm cho một mình em và mong rằng không còn làm ai phải phiền lòng giữa hai ta nữa”. Em đồng ý nhưng hình như kể từ giây phút đó, có sợi dây vô hình ngăn cách cả hai chúng ta, từng cuộc gọi, tin nhắn ngày một thưa dần (vì chúng ta không có điều kiện ở gần nhau). Mặc dù buồn nhiều, nhớ anh thật nhiều nhưng em quyết tâm “nếu anh không liên lạc cho em thì em cũng vậy “.
Thời gian đối với em thật buồn bã. Mỗi ngày trôi qua thật dài và dường như em làm việc mà không biết mình đang làm gì, không có mục đích. Ngày em tốt nghiệp, ra trường, tìm được việc theo đúng chuyên ngành, gia đình của em đã vui biết bao nhiêu và em cũng vậy. Công việc đã giúp em không nghĩ về anh nhiều như trước nữa. Em mong rằng thời gian sẽ giúp em tìm lại được chính mình mặc dù trong tâm trí, em luôn nghĩ về anh và luôn mơ về ngôi nhà hạnh phúc. Nhưng mơ rồi cũng chỉ là mơ, không lâu sau ngày em tốt nghiệp thì anh cũng ra trường và quyết định cuối cùng của anh là lập nghiệp nơi quê nhà. Anh nói không thể xa bố mẹ của anh và còn nhiều lý do khác nữa khiến anh không thể ra đi. Anh không nói sẽ rời bỏ em nhưng quyết định của anh đủ để em hiểu “vì sao yêu nhau không đến được với nhau”.
Ai sống trên đời cũng phải có trách nhiệm với chính mình và với người thân của mình nữa. Do đó em không có quyền trách cứ anh hay ai khác bởi chính em cũng không thể xa gia đình của mình để đến bên anh. Em không hối hận vì quyết định yêu anh nhưng em không còn cách nào khác là phải xa anh để anh có thể tìm thấy bến đỗ mới tốt hơn em. Em sẽ cất giữ những kỷ niệm đẹp nhất về anh. Em sẽ đợi để thấy anh được hạnh phúc, đợi để thấy đời không phụ bạc ai bao giờ. Ở nơi xa em luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc. Tạm biệt anh, tạm biệt ba năm yêu thương và đợi chờ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đàn ông dịu dàng
Chắc chắn, 100 người đàn ông thì có đến 99,9 anh mong muốn "người ấy" của mình dịu dàng. Nhưng, đâu chỉ các ông mới mong mỏi điều ấy. Cuộc sống hiện đại đã làm thay đổi nhiều điều, trong đó, hình mẫu về một người đàn ông mạnh mẽ, ăn to nói lớn, có vẻ như đã không còn là hấp lực duy nhất.
Ảnh minh họa: GettyImages.com
Là một cô gái tỉnh lẻ rụt rè, lành hiền, chị Minh Thu (Q.Bình Thạnh, TP.HCM) như bước trên mây khi đón nhận tình yêu của một người đàn ông từng trải, lớn hơn chị tám tuổ.i. Anh Tài, chồng chị Thu, có tính cách rất mạnh mẽ, cương nghị lại xông xáo, giỏi giang. Mọi chuyện trong nhà, chị răm rắp tuân theo "sự chỉ đạo" của chồng. Cuộc sống cứ thế trôi đi trong niềm hạnh phúc chị gói ghém cho gia đình với một người chồng tuy nóng tính, cục cằn nhưng rất mực yêu thương vợ con.
Con cái dần lớn, sự nghiệp của cả hai vợ chồng đã ổn định ở tuổ.i 40, chị Thu bước vào độ viên mãn của người đàn bà. Nhiều đêm, nằm bên người chồng ngáy pho pho, gác cả đôi chân to như cột đình lên người vợ, chị Thu cố nén tiếng thở dài. Chị chạnh lòng nhớ đến Tấn, anh trưởng phòng mới. Vóc dáng thanh mảnh, nụ cười dễ mến và đặc biệt là giọng nói trầm ấm, kèm những cử chỉ ân cần của Tấn lập tức chiếm được cảm tình của chị em trong phòng. Chưa bao giờ Tấn lớn tiếng với ai, gặp lúc công việc căng thẳng, anh luôn có cách pha trò hóm hỉnh khiến mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng. Riêng với chị Thu, Tấn tỏ ra quan tâm nhiều hơn. Thấy chị húng hắng ho, anh lặng lẽ đặt trên bàn chị vỉ Strepsin bạc hà và khẽ nhắc cậu văn thư chỉnh nhiệt độ máy lạnh...
Một lần, tình cờ bắt gặp Tấn đứng lặng người khi nghe tin quê anh bị lũ, chị chợt nao lòng khi thấy cặp kính trắng mờ đi và đôi mắt đỏ hoe của anh. Chẳng biết tự khi nào, hình ảnh Tấn ám ảnh chị mỗi đêm. Chị nghĩ về anh, nhớ giọng nói dịu dàng của anh, mỉm cười một mình khi nghĩ đến câu bông đùa của anh lúc chiều. Giật mình nhận ra mình đang ngoạ.i tìn.h tư tưởng, chị lại tự dằn vặt vì cảm giác có lỗi với chồng. Nhưng đêm đêm, nhìn chồng thỏa mãn lăn ra ngủ, chị lại ứa nước mắt ước ao được gối đầu lên bờ ngực Tấn, được anh âu yếm...
Mặc cho gia đình giục giã chuyện chồng con, Nguyệt Ca (Q.Gò Vấp, TP.HCM) vẫn mải miết theo đuổi niềm đam mê... gỗ. Chỉ đến lúc sang tuổ.i 33, có trong tay một công ty chế biến gỗ ăn nên làm ra, Nguyệt Ca mới dẫn chú rể về ra mắt. Cô khiến cả nhà té ngửa khi vị hôn phu chính là chàng phó giám đốc phụ trách xuất khẩu của công ty. Điều ba mẹ Nguyệt Ca băn khoăn là cậu con rể tương lai có vẻ ngoài quá lành, ăn nói nhỏ nhẻ như con gái, lại chu đáo từng ly từng tý. "Ai đời vợ thì ăn sóng nói gió, chồng lại củ mỉ cù mì", mẹ Nguyệt Ca càm ràm. Nguyệt Ca lý luận: "Mẹ xem, con có cần một ông chồng tiề.n đầy túi không? Thời buổi này, phụ nữ bình đẳng với nam giới. Cả con và anh ấy đều làm ra tiề.n như nhau, nên điều con cần ở người đàn ông của mình là sự dịu dàng yêu thương, sự quan tâm, chia sẻ trách nhiệm trong cuộc sống". Quả thực, Ca rất hạnh phúc khi chồng cô luôn dành cho vợ những ngọt ngào khi ân cần chia sẻ với vợ mọi điều.
Ước muốn được yêu thương với sự dịu dàng từ người chồng của Nguyệt Ca hay chị Thu không là cá biệt. Đã qua rồi cái thời hình mẫu lý tưởng của chị em là người đàn ông mạnh mẽ, tháo vát để có thể làm trụ cột gia đình, giờ đây, họ còn mong muốn một người chồng ân cần, ngọt ngào và lãng mạn. Trong quan hệ vợ chồng, sự dịu dàng như một chất men càng ủ càng nồng. Không gì nuôi dưỡng tình yêu mạnh mẽ hơn chất men ấy.
Theo PNO
Nếu như có chữ "Nếu"! Nếu như trong cuộc sống có chữ nếu, có lẽ em sẽ có rất nhiều điều để nếu, nếu em không quá tin tưởng vào anh, nếu như em chưa hề biết anh, nếu như em không nhắn tin cho anh mỗi ngày, và nhiều nữa... nhưng mà tất cả đều là nuối tiếc. Một người đã đến cho em niềm tin vào...