Trả lại em của ngày hôm qua
“Chỉ cần mất một bữa đi xem phim với một cái túi hàng hiệu là dụ được em ấy lên giường rồi”.
Anh ạ, anh thật giỏi khi khiến em và Trang cùng mê anh như điếu đổ. Dù em và Trang trước là bạn bè thân thiết, 2 đứa đã giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều trong công việc, thế mà chỉ vì anh, bọn em đã quay lưng lại với nhau. Tình bạn suốt 5 năm trời nay bị quẳng vào sọt rác một cách không thương tiếc.
Nhưng mà anh cứ vờn bọn em cứ như mèo vờn chuột. Anh cười với cả hai, ngọt ngào với cả hai và cũng ga lăng với cả hai. Còn chúng em thì cứ như hai con thiêu thân luôn sử dụng cái đầu và mọi chiêu thức để cố gắng câu kéo sự chú ý của anh một cách không ngừng nghỉ.
Chiều thứ 6 tuần trước, lúc tan tầm. Em và anh gặp nhau trong tháng máy để xuống tầng hầm lấy xe.
“Giang này, tối mai anh muốn mời em đến nhà anh ăn tối, em đồng ý nhé!”
Em đã sốc, đã cảm thấy bất ngờ, không thể nào tin được vào tai mình khi anh lại là người chủ động thu hẹp khoảng cách với em.
Tất nhiên là em đồng ý rồi. Quá đồng ý đi ấy chứ. Cả tối hôm đấy em đã gọi điện để buôn với cô bạn thân từ hồi tắm mưa cởi truồng để mong cô ấy chỉ giáo chút kinh nghiệm suốt 3 tiếng đồng hồ. Cả ngày thứ 7 thì em lượn lờ khắp các phố xá mong tìm được một chiếc váy đẹp nhất cho buổi tối được xem là bước ngoặt trong cuộc đời mình.
Em đứng trước cửa nhà anh một lúc lâu rồi mới ngại ngùng bấm chuông cửa. Anh ra mở cửa với nụ cười quyến rũ chết người, sau lưng anh em thấy thấp thoáng có sự lung linh của những ngọn nến đang thắp. Anh dắt tay em nhẹ nhàng, thật chậm tiến về phía bàn ăn đã được bày sẵn những món ăn bày biện trông đến là ngon mắt.
Bữa tối trôi qua chậm rãi trong nến, hoa và những bản nhạc lãng mạn.
Anh đưa em ra ngoài phòng khách, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt lên tóc em và anh đặt lên môi em một nụ hôn nồng cháy khiến em như bồng bềnh trôi vào một thế giới khác. Rồi bàn tay ấy trượt dài và chiếc khóa kéo ở lưng váy em nhanh chóng bị kéo xuống làm hở ra một khoảng lưng trần. Em giật mình, em thảng thốt. Em mường tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Như một phản xạ tự nhiên, em vùng ra khỏi tay anh và lùi dần về phía sau.
“Kìa em, chúng ta yêu nhau mà”.
Anh lại tiến về phía em, trên môi vẫn là nụ cười quyến rũ ấy.
“Không anh, em phải về rồi”.
Em lùi lại và quay lưng bước nhanh về phía cửa. Tiếng anh gọi tên em lẩn quất trong từng bước chân em chạy.
Video đang HOT
Cả đêm đấy em mất ngủ. Điện thoại không một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ phía anh.
Thứ 2 đi làm bắt đầu một tuần làm việc mới, em hồi hộp không biết nên đối mặt với anh như thế nào và phản ứng của anh sẽ ra sao khi thấy em.
Không giống như em nghĩ. Anh lạnh lùng, không còn những lời nói nhẹ nhàng, không còn cả nụ cười quyến rũ. Anh đang cố tình lảng tránh em.
Cả tuần đó đối với em như địa ngục. Công việc thì chểnh mảng. Em cứ nhìn điện thoại của mình. Nó nằm im. Mỗi lần điện thoại có tin nhắn hoặc báo cuộc gọi đến là em như vồ lầy nó để rồi thất vọng khi biết rằng phía bên kia không phải là anh.
Lấy hết can đảm em với lấy điện thoại để nhắn tin cho anh:
“Em nghĩ chúng ta nên gặp nhau để nói chuyện”
Điện thoại ngay lập tức rung lên báo tin nhắn đến:
“Chúng ta chẳng có gì để nói khi anh biết em không yêu anh và cũng chẳng tin anh. Nếu không em đã chẳng làm như thế”.
Em dừng trò nhắn tin và em ngẫm nghĩ. Có lẽ nào là em quá cổ hủ. Em biết là em đã 25 tuổi rồi, đủ tuổi để có thể đi xa hơn trong mối quan hệ này. Nhất là khi em biết rằng mình đã yêu anh rất nhiều. Em cũng nghe nhiều người nói tình yêu không thể thiếu tình dục. Có thể nó đúng với trường hợp của anh. Nếu hôm đó em dũng cảm tiến thêm một bước thì có thể mối quan hệ của chúng ta đã khác. Chắc anh giận em lắm khi người con gái mà anh yêu lại từ chối thẳng thừng anh như vậy.
Em thấy trái tim, tâm trí mình nặng nề khi phải chịu đựng sự lạnh lùng của anh mỗi ngày. Em chẳng biết làm gì nên đành hẹn cô bạn thân để xin lời khuyên. Nhưng đợi được gần 15 phút mà mãi cô bạn thân vẫn chưa thấy đến, gọi điện thì không nghe máy. Cái không khí ngột ngạt, nóng bức của trưa nắng hè 39 độ bủa vây lấy em. Dù đã trang bị mũ, khẩu trang, bịt mặt, áo chống nắng như ninja nhưng em vẫn phải đầu hàng tấp vào quán cà phê bên đường.
Để xe ngoài vỉa hè, em vội vàng chạy thẳng vào trong quán để mong hưởng được chút điều hòa và gọi ngay một cốc nước cam cho hạ nhiệt. Em chọn bàn nhỏ nơi góc phòng, mới gỡ bỏ kính em đã nghe thấy vang lên sau lưng em là tiếng nói của anh. Đúng là anh rồi.
“Mấy ông biết em Trang phòng tôi chứ, trông ngon phải không? Sập bẫy rồi. Em ấy mê tôi như điếu đổ ấy. Chỉ cần mất một bữa đi xem phim với một cái túi hàng hiệu là dụ được em ấy lên giường rồi. Thật ra là chẳng cần mất gì em ấy cũng dâng hết. Nghĩ lại cũng thấy hơi tiếc. Phí lần này hơi đắt.”
Điệu cười khả ố của anh cùng với mấy anh bạn trong công ty khiến tai em như ù đi. Nếu hôm đấy em cứ để mặc mọi thứ xảy ra như ý anh muốn thì có thể hôm nay, nạn nhân trong câu chuyện bên mấy chai bia của bọn anh là em chứ không phải Trang.
Điện thoại rung lên, cô bạn thân hớt hải gọi điện xin lỗi rối rít. Có vẻ như sự may mắn vì không bị sập bẫy anh khiến em như người sống lại. Em quên mất em của những ngày qua, em của thời gian trước khi nghe những lời anh nói. Em reo lên:
“Con giời, suốt ngày cao su nhé, đứng yên đấy, tao ra ngay đây”
Em chạy như bay ra ngoài cổng, chợt thấy anh mắt mở to thoáng nhìn theo em. Có thể anh cũng nhận ra giọng em như em đã nhận ra giọng nói của anh chăng.
Theo VNE
Khi phụ nữ bị dính bẫy tình
Người trong cuộc không dễ biết được điều này và người ngoài cuộc thì không phải lúc nào cũng có thể nói với họ rằng: Bạn đang gặp rủi ro hay hạnh phúc!
Câu chuyện thứ nhất
Họ gặp nhau trên chuyến tàu Thống Nhất vào lúc cả hai đã quá tuổi tứ tuần và đều đã trải qua những cuộc hôn nhân tan vỡ. Những câu chuyện từ chỗ xã giao nhanh chóng chuyển thành đồng cảm.
Họ quan tâm tới nhau như một cách chia sẻ và bày tỏ sự cảm thông với hoàn cảnh ngang trái của nhau. Một cốc nước chanh cho đỡ mệt, một ít thực phẩm thêm cho bữa ăn đạm bạc trên tàu, một lời nhắc: "Mình" ngủ đi kẻo đã khuya rồi...
Những cử chỉ thân thiện hơi trên mức bình thường đó khiến những người từng có cuộc sống gia đình không khỏi liên tưởng đến hơi ấm một mái nhà và buột miệng: "Giá như!..." dù rằng họ cũng đã ra đi từ đó.
Tàu dừng bánh tại ga Hà Nội. Họ để lại cho nhau số điện thoại và những lời hẹn vội vàng, nhưng lại là tất cả những gì họ quan tâm lúc ấy.
Liên, người phụ nữ, đã chủ động tìm đến người bạn đường. Một tuần sau đó, họ thuê nhà cùng ở với nhau, trước khi tính chuyện xa hơn. Thành, người đàn ông đang gặp những khó khăn trong công việc, tỏ ra vui mừng khi gặp lại người "bạn gái".
Anh ta nói rằng đó là may mắn của đời mình. Những bữa cơm nóng sốt, những bộ quần áo tinh tươm trước mỗi ngày làm việc và những cuộc chuyện trò vui vẻ, khiến Thành phải thốt lên: "Cảm ơn em! Đời anh chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này". Liên cũng vui lây, chỉ cần bấy nhiêu cũng khiến chị mãn nguyện đến quên cả vất vả nhọc nhằn và những tháng năm cô độc. Giấc mơ hạnh phúc đến từng ngày và chị bắt đầu nghĩ tới việc "hợp nhất" những phương tiện riêng tư cho cuộc sống chung.
Mọi việc đang yên ổn thì đùng một cái, Thành cho biết mình được điều vào Nam công tác. Anh an ủi Liên chừng vài tháng sẽ ra và tính chuyện tương lai. Liên bất đắc dĩ phải nghe theo khi chưa có gì ràng buộc, nhưng cũng hy vọng nếu cần thiết, chị vẫn có thể chuyển vào để không ảnh hưởng công tác của Thành.
Thế nhưng điều đáng lo chưa phải là chuyện ấy mà là những cuộc liên lạc bằng điện thoại lúc được, lúc không, kể từ khi Thành rời Hà Nội. Kỳ lạ hơn là các cuộc gọi thành công của Liên chỉ được thực hiện từ những số máy không phải của mình. Ngờ vực, hoang mang nhưng không dám tin có điều gì quá xấu, chưa đầy một tháng, chị xin nghỉ phép vào Sài Gòn với ý định khi gặp Thành sẽ nói rằng mình đi công tác cơ quan.
Mười ngày ở Sài Gòn, Liên cũng chỉ được gặp Thành qua điện thoại. Anh ta nói rằng mình rất bận và đề nghị Liên khi xong việc cứ... về. Liên hụt hẫng nhưng vẫn cố bám vào lời hẹn cũ, tập tễnh ra ga trong tâm trạng rối bời. Chị bấm tin nhắn cho Thành như nỗ lực trấn an mình về kết quả thảm hại của chuyến đi: "Em đã lên tàu, toa số 7, anh ra được không?". Tin trả lời: "Chúc em đi mạnh khỏe. Anh đang nấu dở... nồi cơm".
Liễu vẫn tin rằng câu chuyện của cô đổ vỡ chỉ vì một sự hiểu nhầm... (Ảnh minh họa)
Câu chuyện thứ hai
Minh làm nghề chụp ảnh, Liễu là nhân viên một hiệu ảnh có tiếng ở thành phố. Công việc khiến họ gặp nhau hàng ngày và chẳng bao lâu, cô nhân viên giao dịch lịch thiệp và khả ái đã ngồi sau xe của chàng "nhiếp ảnh gia" có tiếng... bảnh trai và mau miệng. Đã từng có một tình yêu dang dở nên đến tuổi "băm" Liễu vẫn là cô gái độc thân.
Chính vì thế lần này những người quen biết đều tin rằng cô đã suy nghĩ kỹ và khen cô khéo chọn người yêu vừa quảng giao vừa "đẹp mã". Liễu cũng tin là như vậy khi tìm được người có "gốc gác": Từ bạn bè, cha mẹ, đến nơi làm việc, cả... số nhà và những mối quan hệ của Minh. Nhưng quan trọng hơn cả là trái tim cô, một lần nữa, đã rung lên sau nhiều năm... "bất động".
Mọi việc đều suôn sẻ. Mỗi ngày Minh đến nhà, đưa Liễu đi làm việc, chiều lại đón về, đưa nhau đi dạo phố, khiến bạn bè đã có gia đình phải... ân hận vì không còn son rỗi như cô. Điều duy nhất khiến Liễu phiền lòng là Minh không bao giờ nói chuyện cưới hỏi.
Mãi đến khi cô "kể chuyện" đã có vài người muốn "đặt vấn đề" với ba mẹ cô, Minh lại bảo: "Hay là em cứ theo ý ông bà". Tưởng điều đó đã khiến Minh tự ái, cô vội vàng xin lỗi thì anh chàng lại tỏ ra buồn bã: "Công việc còn chưa ra gì, làm sao nói chuyện cưới xin". Vậy là cô cảm động và lập tức, họ cùng bàn với nhau về công việc của Minh.
Với mối quan hệ của Liễu và gia đình cô, ngay sau đó Minh đã trở thành nhân viên của một công ty lớn, có thu nhập cao và ổn định. Không cần đợi "nhắc nhở", Minh nói với "vợ chưa cưới" - cách mà anh vẫn gọi Liễu, chuẩn bị ngày giờ để đưa "các cụ" đến làm quen.
Cho đến giờ, Liễu vẫn mơ hồ không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình. Chỉ biết rằng đó là một ngày đau khổ, bắt đầu một sự đổ vỡ mà cô chẳng thể giải thích vì đâu. Ba ngày trước khi hai gia đình lần đầu giáp mặt, Minh đến đón Liễu ở hiệu ảnh như thường lệ.
Vừa lên xe, Minh đã phủ đầu cô bằng giọng ráo hoảnh: "Cô dạo này ghê gớm nhỉ?". Liễu kinh ngạc: "Anh nói gì vậy?". Xe chạy loanh quanh một lúc rồi dừng lại ở một góc khuất. Cả hai bước xuống. Minh căng thẳng: "Lúc chiều tôi thấy cô đùa cợt với thằng nào đấy?" Liễu nhẫn nhịn: "Anh sao vậy? Em đùa với ai nào?".
Minh mô tả lại tình huống "lả lơi quá trớn" của cô với một gã nào đó mà có vắt óc ra cô cũng không hiểu. Mà cô không hiểu cũng đúng. Với công việc của cô, việc "nở nụ cười xã giao với khách hàng" là chuyện bình thường. Điều đó lẽ ra "chồng tương lai" của cô đã thấy từ lâu chứ không phải đợi đến giờ. Và Liễu không thể ngờ rằng đó là cách kết thúc mọi việc ít phức tạp nhất của kẻ ma lanh đã no xôi chán chè và thỏa mãn những gì anh ta muốn.
Thay lời kết
Mỗi cuộc chia tay có một nỗi buồn riêng, song với những trường hợp trên đây, nếu "được" buồn có lẽ những người phụ nữ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn cảm giác bị lừa dối. Có thể vì thế mà chị Liên đã phải cố gắng tìm thấy niềm an ủi vào một lời hứa cho đến khi không còn chờ đợi được; và Liễu vẫn tin rằng câu chuyện của cô đổ vỡ chỉ vì một sự hiểu nhầm.
Mọi thứ đã kết thúc và có lẽ không cần phải phân tích thêm về những gì đã xảy ra cũng như không bình phẩm thêm về những nhân cách... "trời ơi đất hỡi!". Cuộc sống còn ở phía trước và hy vọng rằng, bài học của những người phụ nữ này sẽ có ích cho những ai đã yêu, đang yêu và sẽ yêu, nhưng không vì thế mà ngờ vực tình yêu. Tình yêu vẫn tuyệt vời đấy chứ!
Theo VNE
Tôi đã bẫy tình chồng bạn thân Tôi run người khi nghe tiếng bước chân của Q. Tôi muốn mặc vội quần áo, nhưng cũng muốn thân mình trần trụi trước Q. Tôi biết rằng, đêm nay Q đã không chịu đựng được, anh ta sẽ nhảy bổ vào tôi như con thú. Đàn ông mà! Khó đi qua quyến rũ của đàn bà. Và chỉ cần như thế, tôi...