Trả lại cho cuộc đời thứ hạnh phúc mượn, vay
Hường quyết định mở ngăn tủ, lấy tờ đơn viết sẵn ra. Cô gạt đi nước mắt, nhìn con: “Mẹ xin lỗi” rồi đặt bút kí lên tờ đơn ly hôn…
Đêm đã về khuya, thành phố yên tĩnh và trở nên hiền lành. Từ ô cửa sổ phòng, Hường nhìn được quang cảnh xung quanh nơi mình sống. Ánh điện đường mờ mờ, ảo ảo làm cho mọi thứ càng trở nên bí ẩn. Lúc này, cô con gái nhỏ của Hường đã ngủ say. Nhìn con, Hường trào nước mắt. Cô vuốt tóc, hôn lên má con một nụ hôn trìu mến.
Lại một đêm nữa chồng Hường không về nhà. Căn nhà này với anh đâu có khác nào cái nhà trọ. Thi thoảng thoáng thấy anh xuất hiện, ăn một bữa cơm vội vàng, ngủ một giấc không tiếng động, hỏi thăm con vài ba câu rồi anh lại đi. Việc đó trở thành một thói quen trong cuộc sống của mẹ con Hường. Hường cũng không biết từ bao giờ cô lại có thể bình thản đón nhận chuyện đó. Hường chỉ nhớ cô đã từng khóc rất nhiều vì cô đơn trong căn nhà rộng thênh thang này và dần dần cô không còn nước mắt để khóc. Nếu như trước đây, Hường không thể nào hiểu nổi vì sao chồng mình lại đi suốt như vậy thì giờ đây, mỗi lần nhìn thấy anh bất ngờ có mặt ở nhà cô lại ngạc nhiên. Hường biết, nếu anh ở nhà lâu hơn thường lệ là vì… anh nhớ con.
Gần 30 tuổi, Hường vẫn giữ một nét đẹp khiến nhiều người mê muội. Có một vài người vẫn cặm cụi theo Hường dù biết cô đã có chồng nhưng Hường không hề đáp lại. Cô ý thức được mình là gái có chồng. Cô hiểu vị trí của mình ra sao và không cho phép mình làm điều có lỗi với chồng, với con. Dù có thể, chỉ trong lòng Hường biết, với chồng, cô không có chút giá trị nào.
Một vài lần, tận mắt anh chứng kiến cảnh một gã cùng công ty buông lời tán tỉnh Hường. Gã đồng nghiệp đó không biết người đàn ông đứng cạnh là chồng cô. Cũng khó để biết khi anh có bao giờ xuất hiện cùng cô ngoại trừ lần đó có việc gấp cần đến chìa khóa để về nhà anh mới đến đón. Hường đã chờ đợi một cú đấm thật mạnh của chồng vào mặt tên đó nhưng anh đợi cho hắn nói chán rồi đưa cô về nhà. Bước vào phòng, Hường cũng mong ngóng một cái tát nảy lửa của chồng vào mặt mình để chứng minh rằng ít nhất anh cũng biết tức tối vì… cô là vợ anh. Nhưng không, anh thản nhiên đi tắm, lên giường ngủ. Anh không có chút cảm xúc nào với việc vợ mình bị tán tỉnh như vậy cả. Hường đã vừa nấu bữa cơm tối vừa khóc vì sự lạnh lùng đó của chồng.
Hơn 4 năm chung sống là những tháng ngày được gọi là êm đềm. Nó êm đềm tới mức những câu trò chuyện của hai vợ chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh vội vã trở về nhà rồi lại tất bật đi ngay sau khi làm xong những điều anh muốn. Nếu có thứ gì giữ được chân anh không đi sớm hơn dự định thì đó là cô con gái nhỏ. Ngoài ra, không còn gì nữa cả…
Con gái chính là điểm tựa để cô bấu víu vào. Lá đơn ly hôn Hường đã viết và cất trong một ngăn tủ của riêng mình. Ngăn tủ đó thậm chí Hường cũng không khóa bởi vì chẳng bao giờ anh động đến món đồ nào cả vợ. Lá đơn viết rồi đấy nhưng Hường không dám kí, nói đúng hơn là không muốn kí. Hường vẫn khao khát một vòng tay của chồng, vẫn chờ mong có một ngày anh rộng lòng mà tha thứ cho cô, chấp nhận cô là một người vợ thực sự. Cô đã đợi ngày đó quá lâu. Cô đã hi vọng rằng con gái có thể là điều khiến chồng cô thay đổi suy nghĩ. Nhưng đã 4 năm rồi, căn nhà này vẫn chỉ quẩn quanh mình cô.
Video đang HOT
Ngày đó, nếu như Hường đủ mạnh mẽ để buông tay thì có lẽ giờ đây cô đã không khổ như vậy. Hường và anh trót dại lên giường cùng nhau trong một lần say rượu. Có thể với anh đó chỉ là một sai lầm nhưng với Hường nó là một ân huệ của cuộc đời vì… cô yêu anh. Khi biết Hường có bầu, anh đã hỏi cô một câu:
- “Giờ em muốn thế nào? Anh chỉ muốn nói rõ, đó là một tai nạn và anh không yêu em. Người mà anh yêu là người khác. Nhưng anh sẵn sàng chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Chỉ cần em muốn anh sẽ làm. Hi vọng em có quyết định đúng đắn để tìm được hạnh phúc đích thực cho mình”.
Trái tim cô đau buốt khi nghe anh nói thế nhưng cô lại không có đủ can đảm để buông anh ra. Cô đã dùng cái thai đó như một báu vật để bắt anh thực hiện trách nhiệm của một người đàn ông. Cô đã không ngần ngại mà nói rằng:
- “Em muốn anh phải cưới em”
Sau câu nói đó, anh im lặng một lát rồi gật đầu: “Nếu đó là điều mà em muốn”.
Kể từ đó đến nay đã 4 năm trôi qua. 4 năm Hường sống trong cô quạnh và đơn độc. Anh cho cô một cuộc sống sung sướng, dư giả về bạc tiền nhưng dường như cô không hề có chồng thực sự. Hường đã hi vọng khi con gái chào đời anh sẽ nghĩ lại mà yêu cô. Nhưng anh vẫn thế, lạnh lùng như một cái máy không chút cảm xúc.
Hường đã nghĩ đến chuyện bỏ chồng nhưng cô lại sợ. Anh không đánh đập, chửi rủa cô, thậm chí nói năng rất nhẹ nhàng dù những lần anh nói chuyện với cô quả thật ít ỏi. Và điều Hường sợ nhất chính là lo cô con gái nhỏ bị tổn thương. Hường đã từng vất bỏ cả sĩ diện để cưới một người không yêu mình, đó là vì cô con gái này đây. Vì thế mà Hường sợ không dám ly hôn dù tận trong tim nỗi đau đã quá lớn.
Đêm nay, Hường mất ngủ. Cô đã phải suy nghĩ rất nhiều. Cô nhìn con, nước mắt tuôn rơi. Cô hiểu rằng hạnh phúc lứa đôi không phải là thứ cứ cố gắng là có thể có được. Nếu như người đó không thuộc về mình, cứ cố giữ chỉ là giữ lấy một nỗi đau cho mình. Hít thở thật sâu, Hường quyết định mở ngăn tủ, lấy tờ đơn viết sẵn ra. Cô gạt đi nước mắt, nhìn con: “Mẹ xin lỗi” rồi đặt bút kí lên tờ đơn ly hôn…
Theo Guu
Hối tiếc vì thừa nhận với chồng trót... ngoại tình
Chị đã mắc một sai lầm rất lớn là "trót dại" với người đàn ông khác nhưng sai lầm lớn hơn là tự thú với anh và giờ đây chị phải trả giá đớn đau mà không cách nào thoát ra được.
Mà không tự thú cũng không được. Anh là người tinh tường, mọi dấu hiệu khác lạ anh đều nhận ra ngay và truy nguyên đến tận cùng.
Sau một chuyến về quê chăm mẹ đẻ ốm dài ngày trở về, nhìn vào mắt chị, anh hỏi luôn: "Tại sao em có vẻ hoảng hốt và mệt mỏi thế?".
Chị vội vàng: "Em mệt mỏi quá vì mẹ ốm". Anh tiếp tục: "Nhưng sao lại hoảng hốt?". Chị lảng tránh: "Em hoảng hốt gì đâu, chỉ xúc động khi nhìn thấy anh thôi".
Câu chuyện dừng ở đấy nhưng anh không vồ vập chị như những lần đi xa về mà tỏ vẻ lạnh lùng, chị thật sự hoảng sợ.
Rồi mọi động thái của chị không qua được mắt anh, chị giật mình khi nghe tiếng điện thoại reo; chị nói chuyện với người ta lẽ ra phải xưng "cháu" thì chị xưng "em"; chị để món ăn bị cháy, chị nói trước, quên sau...
Anh động viên chị rất khéo: "Có chuyện gì thì em cứ nói cho anh biết dù nghiêm trọng đến đâu. Em phải biết một điều là anh yêu quý và tôn trọng vợ anh. Có điều gì ghê gớm mà anh không chấp nhận và tha thứ được chứ".
Chị như bị thôi miên và kể tuốt tuột với anh là mẹ chị ở quê bệnh nặng phải đưa lên Hà Nội và chị vào bệnh viện chăm sóc mẹ, tình cờ gặp ông bác sỹ chính là người hàng xóm cũ. Ông đã tận tình chữa trị cho mẹ chị thoát khỏi cơn nguy kịch.
Có những đêm trực ông thức cùng chị bên giường bệnh của mẹ và rút cuộc khi có thời cơ thuận lợi ông đòi hỏi thì chị không cưỡng lại được. Lần một rồi lần hai, chị liên tục phải thỏa mãn ông.
Anh lắng nghe, im lặng hồi lâu rồi ôm lấy chị: "Cho qua đi em, em cũng bị động mà. Cái quan trọng nhất là em yêu anh, điều đó sẽ hóa giải tất cả". Chị gục vào anh mà khóc vì cảm động và ân hận.
Nhưng chị đã lầm khi nghĩ anh rộng lượng và tha thứ. Từ hôm đó anh đối xử với chị như một người xa lạ. Tiếp tục, trong bữa ăn, anh dạy con gái: "Là phụ nữ thì không được cả nể nghe con, đừng thấy đỏ tưởng là chín"; với con trai: "Sau này con lấy vợ thì chọn người đoan trang thực sự chứ không phải bề ngoài đoan trang mà bên trong lại lăng nhăng, con ạ".
Chị không nuốt nổi miếng cơm nữa.
Cực chẳng đã, chị xin ly hôn. Ra tòa, anh tỏ vẻ âu yếm chị và cố níu kéo, cố làm ra không hiểu vì sao chị lại từ bỏ một người chồng yêu mình, một gia đình yên ấm và hạnh phúc để tòa không giải quyết cho ly hôn. Để rồi khi về nhà, anh lại tìm đủ cách để hành hạ và nhục mạ vợ.
Giờ thì chị thấy mình bị thần kinh thật sự rồi...
Theo PLVN
Thư tình: Điều em hối tiếc sau những khát khao bên nhau Từ ngày xảy ra "cái chuyện không nên làm" ấy, lúc nào em cũng có cảm giác lo lắng, nghĩ ngợi. Nghĩ rằng, sẽ có một ngày anh không còn yêu em nữa. Quen anh đã hơn hai năm, đến giờ em vẫn nghi ngờ chuyện tình cảm giữa em và anh, liệu anh yêu em có phải là thật lòng hay chỉ...