Trả lại cho cuộc đời thứ hạnh phúc mượn, vay
Hường quyết định mở ngăn tủ, lấy tờ đơn viết sẵn ra. Cô gạt đi nước mắt, nhìn con: “Mẹ xin lỗi” rồi đặt bút kí lên tờ đơn l.y h.ôn…
Đêm đã về khuya, thành phố yên tĩnh và trở nên hiền lành. Từ ô cửa sổ phòng, Hường nhìn được quang cảnh xung quanh nơi mình sống. Ánh điện đường mờ mờ, ảo ảo làm cho mọi thứ càng trở nên bí ẩn. Lúc này, cô con gái nhỏ của Hường đã ngủ say. Nhìn con, Hường trào nước mắt. Cô vuốt tóc, hôn lên má con một nụ hôn trìu mến.
Lại một đêm nữa chồng Hường không về nhà. Căn nhà này với anh đâu có khác nào cái nhà trọ. Thi thoảng thoáng thấy anh xuất hiện, ăn một bữa cơm vội vàng, ngủ một giấc không tiếng động, hỏi thăm con vài ba câu rồi anh lại đi. Việc đó trở thành một thói quen trong cuộc sống của mẹ con Hường. Hường cũng không biết từ bao giờ cô lại có thể bình thản đón nhận chuyện đó. Hường chỉ nhớ cô đã từng khóc rất nhiều vì cô đơn trong căn nhà rộng thênh thang này và dần dần cô không còn nước mắt để khóc. Nếu như trước đây, Hường không thể nào hiểu nổi vì sao chồng mình lại đi suốt như vậy thì giờ đây, mỗi lần nhìn thấy anh bất ngờ có mặt ở nhà cô lại ngạc nhiên. Hường biết, nếu anh ở nhà lâu hơn thường lệ là vì… anh nhớ con.
Gần 30 t.uổi, Hường vẫn giữ một nét đẹp khiến nhiều người mê muội. Có một vài người vẫn cặm cụi theo Hường dù biết cô đã có chồng nhưng Hường không hề đáp lại. Cô ý thức được mình là gái có chồng. Cô hiểu vị trí của mình ra sao và không cho phép mình làm điều có lỗi với chồng, với con. Dù có thể, chỉ trong lòng Hường biết, với chồng, cô không có chút giá trị nào.
Một vài lần, tận mắt anh chứng kiến cảnh một gã cùng công ty buông lời tán tỉnh Hường. Gã đồng nghiệp đó không biết người đàn ông đứng cạnh là chồng cô. Cũng khó để biết khi anh có bao giờ xuất hiện cùng cô ngoại trừ lần đó có việc gấp cần đến chìa khóa để về nhà anh mới đến đón. Hường đã chờ đợi một cú đ.ấm thật mạnh của chồng vào mặt tên đó nhưng anh đợi cho hắn nói chán rồi đưa cô về nhà. Bước vào phòng, Hường cũng mong ngóng một cái tát nảy lửa của chồng vào mặt mình để chứng minh rằng ít nhất anh cũng biết tức tối vì… cô là vợ anh. Nhưng không, anh thản nhiên đi tắm, lên giường ngủ. Anh không có chút cảm xúc nào với việc vợ mình bị tán tỉnh như vậy cả. Hường đã vừa nấu bữa cơm tối vừa khóc vì sự lạnh lùng đó của chồng.
Video đang HOT
Hơn 4 năm chung sống là những tháng ngày được gọi là êm đềm. Nó êm đềm tới mức những câu trò chuyện của hai vợ chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh vội vã trở về nhà rồi lại tất bật đi ngay sau khi làm xong những điều anh muốn. Nếu có thứ gì giữ được chân anh không đi sớm hơn dự định thì đó là cô con gái nhỏ. Ngoài ra, không còn gì nữa cả…
Con gái chính là điểm tựa để cô bấu víu vào. Lá đơn l.y h.ôn Hường đã viết và cất trong một ngăn tủ của riêng mình. Ngăn tủ đó thậm chí Hường cũng không khóa bởi vì chẳng bao giờ anh động đến món đồ nào cả vợ. Lá đơn viết rồi đấy nhưng Hường không dám kí, nói đúng hơn là không muốn kí. Hường vẫn khao khát một vòng tay của chồng, vẫn chờ mong có một ngày anh rộng lòng mà tha thứ cho cô, chấp nhận cô là một người vợ thực sự. Cô đã đợi ngày đó quá lâu. Cô đã hi vọng rằng con gái có thể là điều khiến chồng cô thay đổi suy nghĩ. Nhưng đã 4 năm rồi, căn nhà này vẫn chỉ quẩn quanh mình cô.
Ngày đó, nếu như Hường đủ mạnh mẽ để buông tay thì có lẽ giờ đây cô đã không khổ như vậy. Hường và anh trót dại lên giường cùng nhau trong một lần say rượu. Có thể với anh đó chỉ là một sai lầm nhưng với Hường nó là một ân huệ của cuộc đời vì… cô yêu anh. Khi biết Hường có bầu, anh đã hỏi cô một câu:
- “Giờ em muốn thế nào? Anh chỉ muốn nói rõ, đó là một t.ai n.ạn và anh không yêu em. Người mà anh yêu là người khác. Nhưng anh sẵn sàng chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Chỉ cần em muốn anh sẽ làm. Hi vọng em có quyết định đúng đắn để tìm được hạnh phúc đích thực cho mình”.
Trái tim cô đau buốt khi nghe anh nói thế nhưng cô lại không có đủ can đảm để buông anh ra. Cô đã dùng cái thai đó như một báu vật để bắt anh thực hiện trách nhiệm của một người đàn ông. Cô đã không ngần ngại mà nói rằng:
- “Em muốn anh phải cưới em”
Sau câu nói đó, anh im lặng một lát rồi gật đầu: “Nếu đó là điều mà em muốn”.
Kể từ đó đến nay đã 4 năm trôi qua. 4 năm Hường sống trong cô quạnh và đơn độc. Anh cho cô một cuộc sống sung sướng, dư giả về bạc t.iền nhưng dường như cô không hề có chồng thực sự. Hường đã hi vọng khi con gái chào đời anh sẽ nghĩ lại mà yêu cô. Nhưng anh vẫn thế, lạnh lùng như một cái máy không chút cảm xúc.
Hường đã nghĩ đến chuyện b.ỏ c.hồng nhưng cô lại sợ. Anh không đ.ánh đ.ập, c.hửi rủa cô, thậm chí nói năng rất nhẹ nhàng dù những lần anh nói chuyện với cô quả thật ít ỏi. Và điều Hường sợ nhất chính là lo cô con gái nhỏ bị tổn thương. Hường đã từng vất bỏ cả sĩ diện để cưới một người không yêu mình, đó là vì cô con gái này đây. Vì thế mà Hường sợ không dám l.y h.ôn dù tận trong tim nỗi đau đã quá lớn.
Đêm nay, Hường mất ngủ. Cô đã phải suy nghĩ rất nhiều. Cô nhìn con, nước mắt tuôn rơi. Cô hiểu rằng hạnh phúc lứa đôi không phải là thứ cứ cố gắng là có thể có được. Nếu như người đó không thuộc về mình, cứ cố giữ chỉ là giữ lấy một nỗi đau cho mình. Hít thở thật sâu, Hường quyết định mở ngăn tủ, lấy tờ đơn viết sẵn ra. Cô gạt đi nước mắt, nhìn con: “Mẹ xin lỗi” rồi đặt bút kí lên tờ đơn l.y h.ôn…
Theo Guu
Hối tiếc vì trót ở rể
Tôi là anh rể, lại đưa bà xã của cậu em vợ đi khám bầu trong khi cậu em đó ở nhà chơi. Tôi thấy chẳng hài lòng nên không làm, thế là mẹ vợ giận.
Tôi là một gã trai huyện, trải qua bao nhiêu bôn ba cuộc sống, rồi về sống tại thành phố quê mình. Tôi yêu rồi cưới em làm vợ, có đủ khả năng k.iếm t.iền lo cho gia đình, vẫn đi bằng đôi chân của mình, chưa nhờ vả gì gia đình nhà vợ cho đến nay.
Cách đây 3 năm, cũng vì gia đình nhà vợ có hai chị em, cậu em còn đi học nên bố mẹ vợ muốn chúng tôi về ở cùng cho vui cửa vui nhà, không khí ấm cúng. Tôi đã qua nhà vợ ở, hiện chưa mua đất nhưng không phải không thể mua, tôi chỉ nghĩ ở hết bao nhiêu, giờ dành vốn làm ăn đã. Vợ chồng tôi đã có một chiếc xe hơi 4 chỗ khoảng 600 triệu.
Để chiều lòng mọi người tôi không thể làm được, thi thoảng có những việc không vừa ý với gia đình vợ, tôi hay phản ứng ngay vì không nhịn được. Mỗi khi như vậy vợ chồng lại không ai nói với ai câu nào, thật buồn chán. Quan điểm của tôi về t.iền bạc là có vay có trả, không xin không nhận của cho. Nói chung cũng chỉ là những chuyện nhỏ thôi nhưng tôi khuyên những ai có ý định ở nhà vợ hãy nghĩ cho kỹ, đừng nên ở nhà vợ như tôi đây.
Vừa rồi bà xã cậu em vợ có bầu, vợ bảo tôi đưa đi khám hộ vì chúng tôi có ôtô. Tôi là anh rể, lại đưa vợ cậu em vợ đi khám bầu trong khi chồng cô ấy ở nhà chơi. Tôi thấy chẳng hài lòng nên không làm, thế là mẹ vợ giận. Tôi không biết diễn đạt thế nào nhưng một lời khuyên là không nên ở cùng nhà vợ, đấy là tôi còn làm ra t.iền đấy.
Vốn làm ăn của tôi còn đủ mua một lô đất và xây căn nhà 500 đến 700 triệu đồng nhưng còn phải lo cho công việc, không thể đổ vào những thứ đó được. Một anh lấy đứa bạn tôi cũng thế, không ở được nhà vợ vừa phải ra ngoài. Trước khi tôi quyết định dọn đồ về nhà vợ ở, bạn tôi đã khuyên không nên vì nhìn từ bản thân nó, tôi lại không nghe, giờ muốn dọn ra thì không thể. Vài dòng chia sẻ với các bạn.
Theo VNE
Còn đ.ớn đ.au là còn khó buông tay Tôi thường gặp những người bạn ấm áp, nhẹ tênh, nhưng tôi lại rất ghét phải biết phía sau đó là những gót chân asin "tim vỡ". Và những bước chân đầu tiên khi họ quyết định buông bỏ một điều gì đó, khi quá đỗi tuyệt vọng. Không nơi trú ngụ nào hơn sự đối diện Thời 20, anh là một chàng...