Trả lại anh, ký ức và khoảng trời đầy nước mắt…
Khi em viết những dòng này cho anh, em đã ở cách xa Sài Gòn, rất xa…
ảnh minh họa
Em lại mất ngủ. Mất ngủ như rất nhiều đêm khác. Em chạy trốn SG, chạy trốn anh, chạy trốn chính em. Nhưng vì tâm không ổn nên dù đi đâu, lên núi, vào chùa thiền thì lòng em vẫn bất an. Anh quay mòng mòng trong suy nghĩ của em. Em rất muốn thoát ra nhưng không biết bằng cách nào.
Ngày nào em cũng đọc lại toàn bộ đoạn chat với anh, những tin nhắn với anh, để rồi cảm giác như giữa em và anh chưa từng xảy ra chuyện gì, thời gian, không gian, cảm xúc, tình yêu vẫn còn nằm nguyên vẹn ở đó. Em quên mất rằng giữa chúng ta là một khoảng cách rất xa, chẳng thể “chạm” vào được nữa.
Có lẽ chỉ có em mới là một con ngốc, một con ngốc cứ sống với những gì thuộc về “ngày hôm qua” trong khi hiện tại giữa chúng ta đã trôi xa, thật xa rồi. Em quên mất rằng, đàn ông khi không còn tình cảm nữa thì cũng chẳng thể nào nhóm lại ngọn lửa trong lòng họ được. Chính điều đó làm cho em tuyệt vọng. Anh đang nhìn về hướng nào, anh đi về đâu, em không biết nữa.
Em không còn cảm nhận được gì ở anh nữa. Em không còn cảm nhận được anh còn yêu em như ngày đầu nữa. Chắc không, nếu yêu chắc anh không khắc nghiệt với em như thế, không để em phải nhớ anh đến dày vò như thế, không kiệm cả một lời nói, một tin nhắn, một cuộc gọi, không kiệm cả một đoạn đường chạy đến chỉ để nói “anh nhớ em”, không kiệm cả một bàn tay đưa ra nắm chặt tay em, không kiệm cả một vòng tay ôm chặt vai em mỗi khi vai em rung lên về những bất an lo sợ hay hoang mang ở cõi “tạm” này… Em chưa và không cảm nhận được tình thương anh dành cho em…
Em vẫn hay nói với mình trong nước mắt “cuộc sống này buồn quá…” – em chưa bao giờ thấy cuộc sống này là vui cả. Em sống hầu như tách biệt hẳn với thế giới sôi động ngoài kia, có phần sợ hãi con người nhưng chưa bao giờ em mất niềm tin ở con người. Một đứa con gái sinh ra “chỉ biết yêu thôi, chẳng biết gì” như Xuân Diệu từng nói.
Video đang HOT
“Chỉ biết yêu” ấy lại không ai dạy em cách yêu để rồi bầm dập, tổn thương hết lần này tới lần khác chỉ vì em yêu. Đơn giản vì em yêu. Em hồn nhiên yêu, hồn nhiên tin rồi đau khổ. Có thể anh cũng nhận ra rằng, chỉ vì em yêu nên anh không biết vô tình hay cố ý làm tổn thương em hết lần này tới lần khác. Có lẽ cuộc sống của em chỉ có yêu, đau khổ, tuyệt vọng và cái chết.
Nhưng em chẳng thể chọn sự giải thoát “nhẹ nhàng” đó cho mình khỏi “cõi tạm” này được. Em chẳng thể làm cho những người thân của em đau lòng vì em. Mà có lẽ họ cũng đau lòng rồi. Họ đau lòng khi thấy em tuyệt vọng trong tình yêu mà em chọn lựa.
Lần đầu tiên đặt chân đến phòng anh, anh còn nhớ hôm đó em đã nói gì không “em yêu nhưng không chọn anh”. Em đã nói vậy đấy, em đã nói bằng lý trí của mình. Em đã có cả một tuổi thơ thiếu thốn, em ước có giá sách, giá vẽ, có giầy búp bê cài hoa cô Tấm… rất nhiều thứ nhưng rồi cái gì em cũng thiếu. Nên em nghĩ sau này người đàn ông của em sẽ có điều kiện tốt cho những đứa con của em được sống, được học hành trong môi trường tốt nhất…
Em đã nghĩ vậy, nghĩ vậy rất nhiều ngày sau đó. Nhưng rồi đứa con gái sống bằng cảm xúc, yêu bằng cảm xúc đã đánh bật suy nghĩ đó của em. Em lao vào anh với tất cả tình yêu, sự hồn nhiên trong trẻo nhất.
Có lần em đã nói với bạn “không cần biết anh là ai, anh như thế nào, một tên cướp, một kẻ sống lang bạt, nay đây mai đó, em chấp nhận đi theo, không cần gì cả. Đơn giản đó là cuộc đời mà em chọn lựa. Bạn em nói nhìn anh như một tên xì ke. Em vẫn hay leo lẻo “nhìn anh thương cực”.
Chỉ vì sự “thương cực” đó nên hết lần này đến lần khác em nuông chiều chính em đến bị anh xem thường. Chỉ vì cái “thương cực” đó mà những ngày tháng quen anh để phác thảo về em chỉ là một hình ảnh em co ro trong xó phòng và bóng tối và nước mắt.
Giờ thì em đi đây. Em muốn giữ lại chút kiêu hãnh còn sót lại trong em. Ngay cả trong mơ, em vẫn luôn phải nhớ rằng mình không thể. Anh dẫu như hơi thở nhưng vẫn chỉ là một ảo ảnh, em phải thức dậy để sống cuộc đời thực của mình, cuộc đời đó không phải chỉ cho em mà cho những người thân của em. Em thì coi như đã chết rồi, chết từ khi gặp anh. Nếu có kiếp sau em chỉ ước là một cái cây. Một cái cây hồn nhiên reo trong gió. Một cái cây thôi anh ạ.
Em chẳng đủ niềm tin để lạc quan nói rằng, em vẫn tin vào tình yêu, nhưng cũng trưởng thành để hiểu mọi vết thương cần thời gian lành lại.
Tất cả trả lại cho anh… Ký ức và một khoảng trời đầy nước mắt…
Theo Motthegioi
Tôi 'vượt rào' với tình cũ trong ngày em lên xe hoa
Tôi 'vượt rào' với tình cũ trong ngày em lên xe hoa. Khi nghe tin tình cũ có thai, tôi băn khoăn không biết đây có phải là con của mình không?
Trước khi đến với người yêu hiện tại, tôi đã có một chuyện tình với cô bạn học cùng đại học. Nhưng tình cảm của chúng tôi không bền lâu khi em thì muốn ra nước ngoài du học còn tôi thì không chịu được cảnh yêu xa. Vì vậy, tôi nén nước mắt để chia tay người con gái đó dù trong lòng vẫn còn yêu em rất nhiều.
Tôi đã từng yêu một người con gái khi còn học đại học (Ảnh minh họa)
Thời gian trôi, tôi đã dần vượt qua được nỗi đau ấy. Tôi gặp và yêu Nhàn, một cô gái hiền lành, dịu dàng. Nhàn khác tình cũ của tôi rất nhiều, nhất là ở tính cách an phận, không quá nhiều tham vọng. Tình yêu của chúng tôi rất giản dị và bình yên. Tôi đưa Nhàn về ra mắt bố mẹ, 2 người đều rất ưng và đã ấn định ngày cưới.
Thế rồi tình cũ của tôi bất ngờ trở về. Thời khắc gặp người con gái mình đã từng yêu rất nhiều, trái tim tôi như hẫng đi một nhịp. Tôi biết mình đang yêu Nhàn nhưng không hiểu vì sao khi gặp lại tình cũ và nhìn vào đôi mắt cô ấy, tôi vẫn thấy trái tim mình xao xuyến. Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ về thời gian không ở bên nhau. Em mừng cho tôi vì tìm được người con gái khác để yêu thương. Em cũng khấp khởi khoe với tôi thực ra về nước để làm đám cưới với người chồng ngoại quốc em gặp ở trời Tây.
Ngày tình cũ lên xe hoa tôi đã đến từ rất sớm. Bởi tôi muốn để chúc phúc cho em thôi chứ không muốn gặp gỡ ai cả do trước đó yêu nhau bạn bè chung của 2 đứa cũng rất nhiều. Khi tôi lên phòng thì em chưa thay váy cưới, mới chỉ làm tóc, trang điểm và đang nhắn tin với ai đó trên điện thoại. Thấy tôi đến, em quay qua cười rạng rỡ. Nụ cười hạnh phúc và vẻ đẹp của em khiến tôi như chết lặng. Em bảo mọi người ra khỏi phòng để có thể nói chuyện với tôi.
Rồi bỗng dưng em bật khóc nức nở làm tôi bối rối. Qua làn nước mắt, em kể cho tôi nghe, rằng em không hề muốn cuộc hôn nhân này, đây là sai lầm của em, giờ không biết phải làm gì nữa. Tôi trấn an em, nói rằng mọi chuyện đều ổn cả. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy em và vỗ về.
Tôi cảm thấy day dứt khi "vượt rào" với tình cũ trong ngày em lên xe hoa (Ảnh minh họa)
Thế rồi không hiểu vì sao, môi tôi tìm đến môi em. Chúng tôi ngả người xuống giường, quyến luyến trong từng nụ hôn, từng hơi thở, từng cái động chạm. Tôi nhẹ nhàng cởi nút áo của em và kéo chiếc váy của em xuống. Không còn gì có thể ngăn cản chúng tôi. Trong thời gian yêu nhau trước đây, tôi và em chưa từng một lần vượt quá giới hạn. Vậy mà bây giờ, sau ngần ấy năm không gặp, ngay trong ngày em lên xe hoa, tôi lại "vượt rào" với tình cũ của mình.
Trở về nhà, tôi không sao hoàn hồn lại được. Tôi biết mình phạm sai lầm quá lớn. Tôi thậm chí còn không giải thích được vì sao mình lại làm vậy. Tôi tắt máy vì sợ Nhàn sẽ nhắn tin hỏi han chuyện tôi đi ăn cưới tình cũ. Nhàn biết và không hề ngăn cản, cuối cùng tôi lại làm chuyện có lỗi với em.
Sau đám cưới của tình cũ, tôi phải sống trong nỗi dằn vặt. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Nhiều lúc tôi muốn xóa đi tất cả những ký ức về ngày hôm đó nhưng không thể làm được. Rồi mấy tháng sau, tôi nghe những người bạn cũ của mình nói em đã mang bầu. Tin này khiến tôi lo lắng vì không biết đứa con đó là của tôi hay của người chồng mới cưới của em? Không biết tôi sẽ phải sống trong cảm giác tội lỗi này đến bao giờ nữa.
Theo Ngoisao
Mọi sự trên đời đều phải trả giá, bạn có tin hay không? Giữa những ngày này, ký ức về gần 10 năm trước cứ hiện về mồn một. Khi ấy, K. đến tìm tôi với vẻ tiều tụy, xơ xác cầu mong tôi giúp tìm hướng đi sáng suốt cho bản thân. K. đang có mang gần 4 tháng. Tôi biết K. tìm tôi không phải ngẫu nhiên. Vì K. đã từng có thời gian...