Trả giá đắt vì coi thường người vợ xấu
Thời còn đi học, thất tình một nữ sinh viên xinh đẹp, tôi “rút kinh nghiệm” và quyết định chọn vợ chỉ cần là một phụ nữ nhan sắc từ trung bình trở xuống, nhưng giỏi giang, có học.
Tôi đã toại nguyện với một nhân viên cùng cơ quan. Tôi quen chớp nhoáng, cầu hôn cũng nhanh như điện xẹt.
Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu… Ngoài quan niệm “vợ đẹp của người”, tôi “chấm” Hân ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, vén khéo và nhất là nấu ăn ngon.
Gia đình hai bên đều khá giả, chúng tôi được ở tầng thứ nhất căn nhà ba tầng của gia đình tôi. Yên tâm có vợ lo toan việc nhà,tôi thoải mái la cà cùng bạn bè độc thân hoặc những người chồng, cha vô trách nhiệm khác, sau giờ làm việc là nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm…
Hân không nói gì nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, Hân lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi cự cãi, lớn tiếng cho rằng “gánh vác giang sơn nhà chồng” là chuyện của Hân. Ba mẹ tôi vốn bảo thủ, thay vì bênh con dâu, lại lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Hân thậm tệ. Một lần, trong lúc cự cãi, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy mày. Thử mày ra đường xem có ai ngó tới không?”.
Hân nhìn tôi, tôi đắc thắng xác nhận: “Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi”. Không ngờ, Hân vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà tức thì. Ban đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Hân chỉ làm nư, thách thức. Hân có đi đâu thì đi, miễn là để đứa con lại nhà chồng. Chẳng ngờ Hân ra đi rất mạnh dạn, mặc cho con gái kêu khóc trong tiếng mắng chửi, chì chiết của ba mẹ,hai em gái tôi và cả tôi. Tôi nghĩ, nhớ con Hân sẽ về, chỉ là vấn đề thời gian.
Video đang HOT
Sáng hôm sau, gia đình tôi nháo nhào vì không còn ai lo cơm nước. Trước đây, chuyện cơm nước do mẹ tôi phụ trách, lau dọn nhà cửa do em gái đảm đương. Cưới Hân về, mọi việc đều dồn cho cô ấy. Mẹ tôi quen thong dong năm năm qua, nay phải lụm cụm xuống bếp, hai đứa em quen ngủ trưa đến gần giờ đi làm mới xuống ăn sáng, giờ phải dậy sớm để phụ mẹ tôi. Chiều về mọi người phải tự bỏ quần áo vào máy giặt, tự lau phòng mình. Đáng nói là không ai đưa đón con gái tôi, bé Hạnh quen hơi mẹ, dù đã ba tuổi vẫn khóc ngầy ngật đòi mẹ. Cả nhà rối tung lên! Tôi điện thoại cho Hân, cô ấy không bắt máy. Tôi điện thoại bàn gặp cô em vợ, bị cô ấy mắng té tát, sỉ nhục trăm bề. Tôi nhắn với cô ấy là tôi sẽ ly dị Hân, cô ấy hét vào máy: “Ly thì ly, xem ai hầu hạ đám thối tha biếng nhác nhà anh”.
Tôi vào cơ quan, không ngờ Hân đã làm việc với công đoàn, lãnh đạo cơ quan, thông báo sẽ ly hôn với tôi. Hân là một kỹ sư giỏi, mẫn cán và nhất là rất cương quyết trong mọi tình huống công việc, nên với hôn nhân cô ấy cũng vậy. Chuyện tôi trăng hoa, mèo mỡ đi suốt đêm, vô trách nhiệm với vợ con, kể cả chuyện Hân làm “đầy tớ không công” cho gia đình tôi mọi người đều biết. Chỉ đợi giọt nước tràn ly và tờ tường thuật của Hân với lãnh đạo trước khi đưa đơn ly hôn lên tòa án. Mọi người đều đứng về phía Hân.
Suốt ngày tôi tìm cách nói lời xin lỗi với Hân, không ngờ gương mặt Hân giá lạnh hơn cả băng đá. Đồng nghiệp có vài người khuyên nhưng Hân lạnh lùng: “Mỗi nhà mỗi cảnh, mong đừng ai chen vào chuyện gia đình tôi. Tôi đã 40 tuổi rồi.” Thế là tất cả tắt tịt! Hân đã nhờ người bạn luật sự đẩy nhanh tiến độ ly hôn. Ở tòa Hân dứt khoát nếu tôi muốn nuôi con Hân cũng không cản, bằng lòng nhường quyền nuôi con cho tôi. Thú thật, mấy tháng không có Hân gia đình tôi như địa ngục, con gái tôi như gánhnặng, bởi nó đã quen sự chăm sóc của mẹ. Tôi biết Hân nói thật. Kể từ ngày ôm quần áo ra khỏi nhà tôi, Hân không hề ghé lại thăm con một lần. Tôi lấy cớ mang con sang thăm mẹ, Hân không tiếp. Vì vậy, gia đình tôi đành giao con cho Hân. Tại tòa, Hân đồng ý nhận con, chỉ cần tôi bế con, mang va li, quần áo đồ dùng của con sang nhà Hân chứ Hân không về nhà tôi lấy đồ đạc của con.
Ly hôn và nhận nuôi con, Hân chuyển công tác. Mỗi lần tôi điện nói nhớ con, Hân lạnh lùng: “Vậy chiều nay ông ghé rước con đi, khi nào muốn thì mang sang nhà tôi trả lại!” Mất Hân rồi, tôi mới thấy một khoảng trống lớn trong cuộc sống của tôi và cả trong căn nhà rộng lớn của ba mẹ tôi. Cả tôi và gia đình tôi đều lầm khi nghĩ tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu là cầm dao ở cán. Với một phụ nữ, dù không nhan sắc nhưng có học thức và bản lãnh, thì họ chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả đó là chồng và gia đình chồng. Khi họ đã quyết định ly hôn có lẽ còn cương quyết hơn nhiều so với một người phụ nữ bình thường.Tôi đã mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ đã quá muộn để hiểu “Vợ xấu chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng, yêu thương”
Theo VNE
"Yêu là việc của chúng nó, còn cưới là việc của tôi"
Người yêu em kể lại, có một lần, bố anh hỏi anh rằng: "Thế mày có yêu cái L thật hay không?". Anh chưa kịp trả lời thì mẹ chông tương lai đã lên tiếng: "Yêu là việc của chúng nó, còn cưới là việc của tôi".
Đọc tâm sự của chị C.V "Mẹ chồng đá thúng đụng nia khi biết vợ chồng tôi gần gũi với nhau" mà em cảm thấy lo sợ sau này mình cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự như của chị.
Dù chưa cưới nhau, nhưng là con người, mà lại là đàn bà với nhau, em có thể cảm nhận được mẹ của ban trai không thích em. Em cũng buồn, cũng cố gắng thay đổi nhưng chẳng biết mọi chuyện có tốt đẹp lên được hay không nữa.
Em và người ban trai yêu nhau được hơn 1 năm, có hứa hẹn nên gia đình hai bên đều biết mặt hai đứa. Về phía gia đình em không ai phản đối vì người yêu em khá hiền lành, biết ăn nói, có công ăn việc làm ổn định. Nhưng về phía gia đình ban trai thì em không được lòng cho lắm.
Nói đến đây em lại thấy buồn, nhà em ở Hà Nội, con gái duy nhất trong nhà nên em được mọi người chiều chuộng, công việc nhà hầu như không phải động đến bao giờ, thành ra thân hình em không được mảnh mai cho lắm, không giống như con gái ở quê nhà người yêu em ở Bắc Giang. Một phần em bị chê vì béo, một phần gia đình anh cũng lo em gái phố về quê nên không làm ăn gì được.
Em không ngại việc, chỉ cần hướng dẫn em làm là em có thể giúp được. Vả lại người yêu em cũng nói rõ ràng sau này không cho gia đình làm ruộng nữa, công việc của em cũng ổn, em xác định chỉ giúp trong những gì em có thể làm được chứ không phải gắn bó với nghề nông. Còn về khoản béo thì em vẫn luôn cố gắng thay đổi nhưng vẫn cần thời gian để em hoàn thiện nó. Những chị nào từng béo mập chắc cũng biết cảm giác của em lúc này, người béo cũng khổ lắm chứ có sung sướng gì.
Người yêu em dù là trai quê nhưng về khoản kiếm tiền thì em dám chắc nhiều anh trai phố còn phải nể. Chính vì thế nhà em rất yên tâm không lo anh lợi dụng em.
Dù chưa cưới nhau, nhưng là con người, mà lại là đàn bà với nhau, em có thể cảm nhận được mẹ của ban trai không thích em (Anh minh hoa)
Mẹ anh tuy không nói thẳng hay thể hiện ra mặt rằng không thích em nhưng mỗi lần em về đấy, bác lại hằm hè, không nói chuyện gì với anh - người yêu em, con trai bác.
Về quê nhà người yêu, em cũng không phải làm gì nặng nhọc cả, chỉ phải rửa bát. Nói thật, em còn cảm thấy may mắn vì mình còn được rửa bát chứ nếu mà vừa bê mâm bát ra xong lại bị mẹ anh bảo: "Thôi để đấy cho bác, vào nhà chơi đi" thì chắc em chết hẳn luôn.
Cũng nhiều lần em muốn nói chuyện với bác nhưng tính em vốn nhát, to béo là thế mà đứng trước người lớn nói vấn đề gì đấy em lại sợ. Thành ra càng ngày em càng thấy mình khép nép trước gia đình anh. Thế nhưng bố anh, hay các cô các chú lại khác, có gì nói thẳng, còn khuyên em: "Cứ phải tấn công mạnh, mình không ngán người ta thì phải làm cho người ta ngán mình chứ". Em ước gì mẹ anh cứ nói thẳng với em chứ đừng để yên trong lòng như thế có phải em dễ thở hơn không.
Người yêu em là con trai duy nhất trong nhà, lại là đích tôn. Anh rất yêu mẹ, rất thương mẹ. Có chị nào từng thấy người yêu ngồi sau lưng mẹ, ôm mẹ rồi thơm vào má mẹ chưa? Con trai vốn dĩ khó mà bộc lộ cảm xúc nhưng với người yêu em hay với mẹ anh thì việc ấy hoàn toàn rất bình thường. Anh rất thoải mái thể hiện, mà bác cũng rất vui khi đón nhận nó. Cính vì thế, em cũng hiểu phần nào đó về việc tự dưng con trai mình yêu thương, quan tâm, chăm sóc một đứa con gái khác trước mặt mình khó mà thích nghi đến thế nào trong lòng một người mẹ.
Hôm vừa rồi em về nhà người yêu chơi, nói là về chơi nhưng cũng chỉ sáng đi chiều về. Mẹ anh vẫn cười vẫn: "Ừ" khi em chào. Nhưng đến khi người yêu em hỏi một chuyện gì đấy thì bác lại phớt lờ, không nói gì rồi đi ra chỗ khác.
Người yêu em kể lại, có một lần, bố anh hỏi anh rằng: "Thế mày có yêu cái L thật hay không để tao còn biết đường lo đám cưới". Anh chưa kịp trả lời thì mẹ anh đã lên tiếng: "Yêu là việc của chúng nó, còn cưới là việc của tôi".
Người yêu em cũng động viên, anh bảo lấy anh chứ có lấy mẹ anh đâu mà phải lo. Nhưng em lại nghĩ khác, lấy anh rồi cũng có ra ở riêng được đâu vì anh là con trai duy nhất trong nhà. Sau này còn nhiều chuyện phức tạp hơn nhiều. Mặt khác em cũng muốn lấy chồng, được mẹ chồng chúc phúc, thương yêu chứ không phải ngày càng ghét mình.
Sau lần này chắc cũng phải lâu lắm em mới dám về nhà anh. Em cũng lên kế hoạch giảm cân triệt để và cũng mong thay đổi được tình hình căng thẳng này. Nói là thế chứ cũng chưa biết phải làm từ đâu. Em rất mong nhận được những góp ý của các anh các chị trong mục tâm sự. Cảm ơn vì đã lắng nghe em!
Theo VNE
"Chơi bời thôi, ngu gì mà lấy" Trang không buồn vì Khải không yêu mình mà chỉ buồn vì Khải chưa bao giờ coi cô là một người con gái đáng để yêu. Tiếng Khải cười ha hả trong phòng cùng những người bạn. Cuộc vui của họ mỗi lúc một thêm sung với rượu và tiếng nhạc. Thùy bước ra khỏi toilet, cô cảm thấy mệt và muốn thoát...