Trả giá đắt chỉ vì co.i thườn.g vợ xấu
Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu.
Thời còn đi học, thất tình một n.ữ sin.h viên xinh đẹp, tôi “rút kinh nghiệm” và quyết định chọn vợ chỉ cần là một phụ nữ nhan sắc từ trung bình trở xuống, nhưng giỏi giang, có học. Tôi đã toại nguyện với một nhân viên cùng cơ quan. Tôi quen chớp nhoáng, cầu hôn cũng nhanh như điện xẹt.
Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu… Ngoài quan niệm “vợ đẹp của người”, tôi “chấm” Hân ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, vén khéo và nhất là nấu ăn ngon.
Gia đình hai bên đều khá giả, chúng tôi được ở tầng thứ nhất căn nhà ba tầng của gia đình tôi. Yên tâm có vợ lo toan việc nhà,tôi thoải mái la cà cùng bạn bè độc thân hoặc những người chồng, cha vô trách nhiệm khác, sau giờ làm việc là nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm…
Hân không nói gì nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, Hân lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi cự cãi, lớn tiếng cho rằng “gánh vác giang sơn nhà chồng” là chuyện của Hân. Ba mẹ tôi vốn bảo thủ, thay vì bênh con dâu, lại lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Hân thậm tệ. Một lần, trong lúc cự cãi, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy mày. Thử mày ra đường xem có ai ngó tới không?”.
Hân nhìn tôi, tôi đắc thắng xác nhận: “Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi”. Không ngờ, Hân vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà tức thì. Ban đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Hân chỉ thách thức. Hân có đi đâu thì đi, miễn là để đứa con lại nhà chồng. Chẳng ngờ Hân ra đi rất mạnh dạn, mặc cho con gái kêu khóc trong tiếng mắng chử.i, chì chiết của ba mẹ, hai em gái tôi và cả tôi. Tôi nghĩ, nhớ con Hân sẽ về, chỉ là vấn đề thời gian.
Sáng hôm sau, gia đình tôi nháo nhào vì không còn ai lo cơm nước. Trước đây, chuyện cơm nước do mẹ tôi phụ trách, lau dọn nhà cửa do em gái đảm đương. Cưới Hân về, mọi việc đều dồn cho cô ấy. Mẹ tôi quen thong dong năm năm qua, nay phải lụm cụm xuống bếp, hai đứa em quen ngủ trưa đến gần giờ đi làm mới xuống ăn sáng, giờ phải dậy sớm để phụ mẹ tôi.
Chiều về mọi người phải tự bỏ quần áo vàomáy giặt, tự lau phòng mình. Đáng nói là không ai đưa đón con gái tôi, bé Hạnh quen hơi mẹ, dù đã ba tuổ.i vẫn khóc ngầy ngật đòi mẹ. Cả nhà rối tung lên! Tôi điện thoại cho Hân, cô ấy không bắt máy. Tôi điện thoại bàn gặp cô em vợ, bị cô ấy mắng té tát, sỉ nhục trăm bề. Tôi nhắn với cô ấy là tôi sẽ ly dị Hân, cô ấy hét vào máy: “Ly thì ly, xem ai hầu hạ đám thối tha biếng nhác nhà anh”.
Video đang HOT
Tôi vào cơ quan, không ngờ Hân đã làm việc với công đoàn, lãnh đạo cơ quan, thông báo sẽ l.y hô.n với tôi. Hân là một kỹ sư giỏi, mẫn cán và nhất là rất cương quyết trong mọi tình huống công việc, nên với hôn nhân cô ấy cũng vậy. Chuyện tôi trăng hoa, mèo mỡ đi suốt đêm, vô trách nhiệm với vợ con, kể cả chuyện Hân làm “đầy tớ không công” cho gia đình tôi mọi người đều biết. Chỉ đợi giọt nước tràn ly và tờ tường thuật của Hân với lãnh đạo trước khi đưa đơn l.y hô.n lên tòa án. Mọi người đều đứng về phía Hân.
Suốt ngày tôi tìm cách nói lời xin lỗi với Hân, không ngờ gương mặt Hân giá lạnh hơn cả băng đá. Đồng nghiệp có vài người khuyên nhưng Hân lạnh lùng: “Mỗi nhà mỗicảnh, mong đừng ai chen vào chuyện gia đình tôi. Tôi đã 40 tuổ.i rồi.” Thế là tất cả tắt tịt! Hân đã nhờ người bạn luật sự đẩy nhanh tiến độ l.y hô.n.
Ở tòa Hân dứt khoát nếu tôi muốn nuôi con Hân cũng không cản, bằng lòng nhường quyền nuôi con cho tôi. Thú thật, mấy tháng không có Hân gia đình tôi như địa ngục, con gái tôi như gánh nặng, bởi nó đã quen sự chăm sóc của mẹ. Tôi biết Hân nói thật. Kể từ ngày ôm quần áo ra khỏi nhà tôi, Hân không hề ghé lại thăm con một lần. Tôi lấy cớ mang con sang thăm mẹ, Hân không tiếp. Vì vậy, gia đình tôi đành giao con cho Hân. Tại tòa, Hân đồng ý nhận con, chỉ cần tôi bế con, mang va li, quần áo đồ dùng của con sang nhà Hân chứ Hân không về nhà tôi lấy đồ đạc của con.
L.y hô.n và nhận nuôi con, Hân chuyển công tác. Mỗi lần tôi điện nói nhớ con, Hân lạnh lùng:”Vậy chiều nay ông ghé rước con đi, khi nào muốn thì mang sang nhà tôi trả lại!” Mất Hân rồi, tôi mới thấy một khoảng trống lớn trong cuộc sống của tôi và cả trong căn nhà rộng lớn của ba mẹ tôi. Cả tôi và gia đình tôi đều lầm khi nghĩ tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu là cầm dao ở cán. Với một phụ nữ, dù không nhan sắc nhưng có học thức và bản lãnh, thì họ chẳng bao giờ để ai lăn.g m.ạ và xe.m thườn.g mình, kể cả đó là chồng và gia đình chồng. Khi họ đã quyết định l.y hô.n có lẽ còn cương quyết hơn nhiều so với một người phụ nữ bình thường.
Tôi đã mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ đã quá muộn để hiểu “Vợ xấu chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng, yêu thương”.
Theo Afamily
'Sốc' nặng khi biết bí mật khiến 10 năm qua chồng giả vờ bất lực
Đọc cuốn nhật ký bằng lịch, biết bí mật khiến 10 năm qua chồng giả vờ bất lực mình đã rất sốc. Đáng chú ý nhất là tờ lịch cuối cùng cách đây vài ngày, anh đã ghi chú rằng...
Mấy hôm nay mình buồn và quá sốc từ khi biết bí mật chôn giấu 10 năm nay của chồng. Cũng vì quá sốc và mất phương hướng nên 3-4 hôm nay mình không còn tâm trạng nào làm việc. Mình thực sự khổ sở, khó chịu. Sau mấy ngày đắn đo suy nghĩ, mình quyết định viết câu chuyện éo le tưởng như không thể xảy ra của nhà mình lên đây nhờ các chị em cho mình một lời khuyên thiết thực. Mọi lời động viên của các bạn đều là 1 chiếc phao cứu giúp mình thoát khỏi tình trạng hiện giờ.
Mình năm nay đã 35 tuổ.i, độ tuổ.i không còn trẻ trung như con gái đôi mươi song cũng chưa phải đã già. Mới trước đó, khi sự việc chưa bị phanh phui ra, mình vẫn rất yêu và thương chồng. Cho dù suốt gần 10 năm vừa qua, dù mình đang ở độ tuổ.i sung sức nhất như người ta nói nhưng chưa bao giờ được chồng yêu đúng nghĩa.
Cuộc hôn nhân của vợ chồng mình nhìn bề ngoài thì rất hạnh phúc. Chúng mình đều có hình thức đôi lứa xứng đôi. Chồng mình hơn mình 2 tuổ.i, anh rất trẻ trung, cao lớn. Cuộc sống vợ chồng mình có thể nói là sẽ viên mãn nếu chồng mình không có khiếm khuyết trong vấn đề chức năng sinh lý kém. Từ khi kết hôn, anh chưa một lần chủ động đòi hỏi mình "chuyện ấy". Là vợ, thấy chồng như vậy, mình đã ra sức mua thuố.c bổ, làm món ăn bồi dưỡng giúp chồng cải thiện tình trạng này. Nhưng mọi cách của mình đều không hiệu quả...
Cuộc hôn nhân của vợ chồng mình nhìn bề ngoài thì rất hạnh phúc. Chúng mình đều có hình thức đôi lứa xứng đôi (Ảnh minh họa)
Mình và chồng gặp nhau cách đây hơn 10 năm trước. Khi đó mình đang rất buồn vì bị bạn trai bỏ rơi nên đã đi uống rượu một mình. Anh khi ấy cũng vừa mất đi người bạn gái anh yêu thương nhiều năm (do cô ấy bị ta.i nạ.n) nên cũng mượn rượu giải sầu. Mình và anh là người bị chủ quán đuổi về mới loạng choạng đứng lên. Thấy mình lảo đảo đứng lên, dù anh cũng nồng nặc mùi rượu nhưng vẫn chạy đến đỡ mình. Rồi anh năn nỉ chủ quán cho mình gửi lại xe máy và gọi taxi giúp.
Lên xe về nhà ngủ một giấc đẫy, sáng hôm sau mình mới tỉnh táo trở lại và nhớ chuyện đêm qua. Mình hoảng hốt dậy sờ xem có bị mất túi xách, mất tiề.n không thì không mất. Nhớ đến chiếc xe máy còn ở cửa hàng, mình liền đi xe ôm đến. Xe vẫn còn đó nhưng chìa khóa xe thì chủ quán bảo anh đã cầm. Anh cũng cẩn thận ghi số điện thoại của anh để lại cho chủ quán. Vì thế, mình đã gọi lại cho anh để cảm ơn và xin chìa khóa xe.
Từ lần gặp nhau chẳng quen chẳng biết ở quán rượu, cộng thêm nhiều cuộc điện thoại qua lại thì mình đã có tình cảm với anh từ lúc nào không biết. Gần 1 năm quen nhau, anh thì vẫn chỉ đối xử với mình như một người anh trai. Có lúc anh tâm sự, anh không yêu ai được nữa vì tình yêu trong anh chỉ dành cho một người con gái đã không còn trên đời này. Nhưng yêu anh, mình càng muốn sở hữu được người đàn ông chung thủy này.
Một ngày mình chủ động rủ anh đi chơi xa. Anh cũng đi song vẫn chỉ giữ khoảng cách. Mình bày ra chiêu cùng nhau thi uống rượu. Anh uống nhiều và say thật nên đi nằm nghỉ. Mình dựng cảnh như anh và mình đã ngủ với nhau để bắt anh phải chịu trách nhiệm. Trở dậy, anh thấy mình và anh như "sự đã rồi" nên cũng bảo sẽ đám cưới. Tuy nhiên, anh cũng thẳng thắn thông báo với mình rằng anh bất lực, nên cuộc sống hôn nhân sẽ không được bình thường như các cặp đôi khác.
Vì yêu anh, vì chưa lường được trước cuộc hôn nhân không "chuyện ấy" sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của cả hai nên mình đồng ý. Đám cưới diễn ra, ai cũng chúc phúc cho hai đứa vì mình và anh quá đẹp đôi. Song sau ngày cưới, anh vẫn bỏ mặc cô dâu xinh đẹp là mình. Mình chủ động đòi hỏi thì anh nói không có nhu cầu và không muốn gần gũi. Cao điểm nhất là có lần bị mình tra hỏi và đòi hỏi quá nhiều, anh thấy sợ hãi và ngột ngạt. Anh còn hét lên với mình: "Nếu được, em cứ cho anh vào tủ lạnh, anh cũng cam lòng".
Cứ thế, lấy chồng 10 năm nhưng mình chưa một lần được là người đàn bà đúng nghĩa. Ban đầu, phải lạnh nhạt chuyện chăn gối, mình như phát điên lên và stress. Nhiều khi mình muốn từ bỏ cuộc hôn nhân chính mình đã lựa chọn này. Nhưng anh vẫn đối xử với mình rất tốt, vẫn trân trọng và chiều chuộng yêu thương mình. Lâu dần, mình cũng đành chấp nhận rằng anh có bệnh và ra sức chăm chút cho anh.
Mình mong có con thì anh nói rằng hãy đợi anh thêm vài năm nữa. Biết đâu anh có thể chữa được bệnh vì bác sĩ điều trị của anh đã bảo thế. Mình tin chồng vô điều kiện và vẫn ngầm mong chờ 1 ngày như thế. Và quan trọng với mình, thấy anh hàng ngày vẫn trân trọng, yêu thương mình là được.
Chuyện kéo dài cho đến mấy ngày trước, chồng đi công tác 1 tuần, mình phải ở nhà một mình thì một biến cố kinh hoàng đã xảy ra. Đi làm về, chẳng có chồng ở nhà nên mình buồn chân tay và dọn dẹp nhà cửa. Khi dọn đến phòng làm việc của anh, mình thấy có một cuốn sổ đã cũ màu mà mình chưa bao giờ thấy. Lạ mắt nên mình tò mò mở cuốn sổ ra xem. Thì ra đây là cuốn nhật ký bằng lịch của chồng. Mỗi một tờ giấy trong đó, chồng mình đều dán một tờ lịch. Rồi phía cuối anh ghi vài dòng ghi chú ngắn.
Lật từng trang lịch, mình mới biết vào đúng ngày anh quen mình, bạn gái cũ của anh chỉ vừa mới mất được 4 tuần. 4 tuần đó là 4 tuần đau khổ như rơi xuống địa ngục của anh. Rồi theo những tờ lịch anh ghi chú, ngày cưới của chúng mình cũng là ngày anh bắt đầu kế hoạch giả vờ bất lực để không phải gần gũi vợ. Rồi 1 tờ lịch khác ghi chú ngày giỗ đầu của người yêu cũ. Anh đã tự hứa với bản thân sẽ giữ trọn tình yêu này trong 10 năm rồi mới bắt đầu sống cuộc sống của chính mình.
Đọc cuốn nhật ký bằng lịch này của chồng xong, mình đã sốc lên sốc xuống (Ảnh minh họa)
Đáng chú ý nhất là tờ lịch cuối cùng cách đây vài ngày. Chồng mình đã ghi chú rằng: "Chỉ còn 1 tháng nữa là kỷ niệm 10 năm ngày cưới của vợ chồng anh. Do đó, anh sẽ chỉ còn sống trong ký ức với em vẻn vẹn 1 tháng nữa là sau đó phải trở về với cuộc sống mới, bù đắp những thiệt thòi cho người phụ nữ đang làm vợ anh. Nói thật, anh cũng mong chờ cái ngày ấy. Em ở thế giới bên kia hãy mừng cho anh nhé!".
Đọc cuốn nhật ký bằng lịch này của chồng xong, mình đã sốc lên sốc xuống. Thì ra gần 10 năm nay chồng đã lừa dối, co.i thườn.g những nỗi đau, những thiệt thòi mình đang phải mang chỉ vì muốn sống trọn vẹn với lời hứa bên người yêu cũ đã mất.
Chỉ còn 1 tháng nữa là đến ngày theo anh viết sẽ quay lại toàn tâm toàn ý bù đắp cho mình. Nhưng lúc này, mình lại thấy hoang mang, lo sợ. Người chồng mà mình yêu thương đã lừa dối mình suốt 10 năm qua. Mình rối bời, không biết có nên thẳng thắn nói với anh tất cả hay là cứ để cho quá khứ của anh khép lại như đúng dự định của anh rồi hai vợ chồng mình sẽ bắt đầu cuộc sống mật ngọt? Trong đầu mình cũng đang nghĩ liệu mình có nên chuẩn bị một lá đơn l.y hô.n đưa kèm với cuốn nhật ký kia ngay sau khi anh đi công tác về rồi ra khỏi nhà?
Chỉ còn 2 ngày nữa là anh sẽ đi công tác về. Hiện mình vẫn cố tỏ ra không biết gì cả. Xin mọi người hãy nhanh chóng cho mình lời khuyên!
Theo Phunutoday
Choáng váng với lí do chồng leo lên được vị trí phó giám đốc Tôi sốc đến mức chẳng biết nói gì nữa. Vậy là người chồng tôi hết mực tin tưởng cuối cùng đã lật bài ngửa với tôi. Tôi và chồng chung sống với nhau hơn 7 năm nay. Dù cũng có lúc cãi vã, giận hờn nhưng nói chung cuộc sống hôn nhân của chúng tôi khá hạnh phúc. Tôi luôn tin tưởng anh...