Trả anh về ngày hôm qua
Sau những tổn thương mất mát nỗi buồn khi một tình yêu qua đi, thật sự khó khăn để một cô gái mạnh mẽ đứng lên bắt đầu lại từ đầu.
Sau những tổn thương mất mát nỗi buồn khi một tình yêu qua đi, thật sự khó khăn để một cô gái mạnh mẽ đứng lên bắt đầu lại từ đầu. Nhưng thời gian không đợi chờ một ai và người ta cũng không thể mãi đắm chìm trong đau khổ.
Bạn hãy mạnh mẽ đứng lên lau nước mắt, cố gắng đừng tự làm mình đau. Hãy thật thanh thản chúc phúc cho người ấy rồi ta lại mỉm cười bước đi…
Lá thư trong tuần:
Em sẽ mạnh mẽ đi qua bão giông của cuộc đời
Mình chia tay nhau, đó là điều em không ngờ, anh ạ!
Trước đây em tự tin rằng: Nếu có một ngày… thì người nói lời chia tay trước là em chứ không phải là anh, vậy mà anh lại “buông tay” em ra trước rồi đó. Anh thật là “xấu”. Em giận anh, bảo là yêu em mà thế đấy, bảo là thương em mà làm em khóc hoài thôi!
Chẳng phải vì anh có một ” bóng hình” nào khác mà rời xa em, chỉ vì anh nói là anh không lo lắng được cho tương lai của em sau này, sợ em buồn, em khổ vì anh. Chỉ chừng ấy lí do thôi mà anh để em lại một mình đấy! Mặc cho em khóc, em buồn, mặc cho những lời em níu kéo, nhưng anh vẫn cứ đi thôi. Sao thế anh? Yêu nhau là hy sinh cho nhau như vậy sao? Yêu nhau sao không cùng nhau đi qua những bão giông của cuộc đời, những khó khăn, những nhọc nhằn phía trước. Yêu nhau mà sao lại làm nhau ” đau” như thế hả anh?
Em biết, tình yêu không phải là lý thuyết. Cái lý thuyết rằng: Khó khăn nào rồi cũng vượt qua, sóng gió nào rồi con thuyền cũng sẽ cập bến. Anh ơi! Nếu đã nghĩ được rằng sợ em sẽ khổ, sẽ như thế nào đó vì anh, thì anh phải cố gắng và cho em cùng cố gắng với anh chứ! Cớ sao lại chịu đựng tất cả một mình như vậy!Khoảng thời gian mình sắp chia tay nhau, anh cố gắng kiếm tìm đủ mọi cớ, rằng em có người khác, rằng em không tin tưởng anh, rằng mình không hiểu nhau,… Em đau lòng lắm anh biết không. Yêu anh, em trao anh chẳng còn gì để giữ lại cho mình. Vậy mà anh bảo rồi sẽ có người khác tốt hơn anh, yêu em hơn anh, lo lắng cho em được nhiều thứ hơn anh. Tất nhiên là có chứ anh? Nhưng liệu em có hạnh phúc không khi em đã từng là của anh và người đàn ông khác liệu có thể chấp nhận được điều đó? Và rồi em có hạnh phúc không khi tim em dù không muốn đi chăng nữa nhưng nó cũng sẽ vẫn hướng về một miền kí ức nào đó…
Ngày anh nói lời chia tay, em như chết lịm đi trong cảm xúc của mình, em buồn và hay nghĩ quẩn. Con gái khi yêu thường như thế đấy anh ạ! Mỏng manh và dễ vỡ lắm và sẽ càng yếu đuối hơn khi mình đã lỡ “cho” đi rồi! Em cố tìm một lí do nào đó, để bấu víu vào đấy, để mà ghét anh, hận anh. Vì khi anh đến, cho em những lời yêu thương mật ngọt, cho em những hứa hẹn, hoạch định ở tương lai. Bao nhiêu thứ anh xây dựng lên trong em, bao nhiêu thứ tình cảm mình vun đắp theo tháng ngày cùng nhau, để rồi chỉ đôi ba câu nói, một vài tin nhắn, anh phủi tay như không rằng mình không là gì của nhau cả. Em nuốt những giọt nước mắt mặn, đắng vào tận trong tim anh ạ!
Những ngày đầu chia tay anh, em như một người say mà chẳng ai pha lấy cho mình một cốc nước chanh cho giã rượu. Những ngày đầu chia tay anh, trong em là yêu thương, hờn giận, đủ cả, chúng đánh nhau để xem ai mạnh hơn… Những ngày đầu chia tay em chẳng làm được việc gì, em bỏ bê hết thảy, chỉ để suốt ngày nghĩ về những gì đã qua. Dẫu biết như thế là yếu đuối lắm nhưng cũng không làm sao quật dậy được tinh thần của mình. Từng kỉ niệm, từng lời nói, từng yêu thương cứ ùa về, ùa về. Cứ tưởng như em sẽ ngất đi trong những yêu thương ấy, anh biết không?
Nhưng qua hết rồi anh ạ! Những dư âm còn lại… có thể em riêng mang nhưng em sẽ mạnh mẽ để đi qua những bão giông của cuộc đời mình. Những mật ngọt mình cho nhau, đó là những kí ức đẹp. Và những tổn thương mình cho nhau, đó là những nốt trầm buồn. Em không giả vờ cao thượng khi chúc anh sẽ kiếm tìm được một hạnh phúc mới đâu, vì sâu tận trong đáy lòng, em mong là hạnh phúc sẽ mỉm cười với anh. Những gì khi yêu em anh chưa làm được thì hãy làm cho cô ấy anh nhé! Đừng nghĩ về em nhiều quá, vì bây giờ mình là hai đường thẳng song song rồi! Em cũng vậy thôi! Học hành, công việc, gia đình và bạn bè, tất cả như một vòng xoay tất bật cuốn em vào. Dù những lúc một mình, cô đơn em vẫn nghĩ, vẫn nhớ về anh, vẫn khóc, vẫn cười với những gì mà bây giờ em gọi bằng hai tiếng ” kỉ niệm”. Nhưng như thế mà lòng em thanh thản lắm.Những gì đã xảy ra nó đều có lý do của nó mà, đúng không anh, đừng tự dằn vặt với những gì đã ” lỡ” gây ra cho em, vì những “lỡ làng’ đấy có phần của em trong đó mà. Nói không trách anh là em nói dối, nhưng nếu sống mà chỉ hận thù, hờn trách nhau, chỉ khiến lòng thêm nặng nề, mệt mỏi.
Chi bằng mình cố gắng, hạn chế ” chạm” vào nó thì sẽ tốt hơn!
Gửi từ email hoai_bao868
Nếu một ngày anh muốn ra đi
Nhiều người bảo tôi: “Em thoát được nó là may!…” – một người bảo anh: “Anh thoát được “nó” là may!” Tôi cười…
Người ta bảo anh: Hãy sống thật với mình, hạnh phúc sẽ đến với anh…- Người ta bảo tôi: “Em hãy sống thật với mình. Đừng cố chịu đựng câm lặng như thế. Đau lắm!” – Tôi cười…
Người ta hỏi anh khi anh giới thiệu tôi là người yêu của anh: Sao lại yêu người như tôi nhỉ? Bây giờ người ta bảo tôi: “Nó không xứng đáng với em đâu!” – Tôi cười…Người ta bảo tôi về anh: “Đồ đểu… Khốn nạn…”- Tôi cười… – Người ta bảo tôi: “Cao thượng phết!” – Tôi cười…*** Ngày xưa anh bảo tôi: “Tại sao anh lại yêu em nhiều thế nhỉ? Em không đẹp, không xinh, không khéo…nhưng anh vẫn yêu em… Anh có thể đến với nhiều người khác dễ dàng với anh hơn, nhưng anh vẫn đến với em, dù cho yêu em, anh biết sẽ có nhiều khó khăn lắm…Tất cả chỉ đơn giản bởi một điều: Anh yêu em, em ạ”…
Ngày xưa tôi cũng bảo anh: “Tại sao em lại yêu anh nhỉ? Yêu anh em chẳng được gì… Đau khổ, nhung nhớ vì xa cách, nhưng em vẫn yêu anh, chỉ đơn giản vì em yêu anh!”Tôi đã cười…
Và tôi đã tin, đã yêu…
Ngày xưa khi anh nói yêu tôi, tôi bảo: “Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau, những người xung quanh anh khác những người xung quanh em. Đừng yêu em!”.Anh cười và bảo: “Nhưng anh yêu em, đó mới là điều quan trọng. Chỉ cần em yêu anh. Anh tin rồi chúng ta sẽ vượt qua tất cả..” – Ngày nay anh lại bảo: “Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau…” – Tôi im lặng và cười…
Ngày xưa anh nói: “Anh thấy chúng ta rất hợp nhau” – Ngày nay anh nói: “Chúng ta không hợp nhau…” – tôi cười…
Ngày xưa anh bảo tôi: “Hãy tin anh! Tin anh em sẽ được hạnh phúc. Thực sự anh muốn nắm tay em đi đến hết con đường…” – Ngày nay con đường tôi đi có anh như một người bạn… – Tôi cười…
Ngày xưa anh nói: “Em là người anh yêu nhất trên đời!” – Ngày nay anh nói: “Em lại làm em gái anh nhé. Chúng ta vẫn có thể là anh em tốt chứ?”. Tôi cười…
Ngày xưa anh bảo: “Anh yêu em mãi mãi. Hãy yêu anh bằng cả trái tim em nhé!” – Ngày nay anh bảo: “Anh chỉ thích em thôi. Em hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho mình…”. Tôi cười…
Ngày xưa tôi bảo: “Em sợ tình yêu mong manh quá, em sợ một ngày anh sẽ ra đi…”. Anh bảo: “Anh chỉ cần em khẳng định em yêu anh và muốn anh yêu em thôi. Chúng ta sẽ hạnh phúc. Em đừng sợ em yêu à!Anh tin anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em yêu của anh” – Ngày nay anh nói: “Anh đã sai khi làm em tin”… Tôi cười…
Ngày xưa anh nói: “Anh muốn anh là tình yêu duy nhất và mãi mãi của em. Nhung nhớ và xa cách chỉ là tạm thời, hạnh phúc đang ở phía trước. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng vì tương lai em nhé!” – Ngày nay anh nói: “Em hãy sống thật tốt, cố gắng vì gia đình em, sự nghiệp và tương lai của em” – Tôi cười…
Ngày xưa anh nói: “Anh chưa yêu ai nhiều như yêu em cả. Hãy hiểu cho anh em yêu à” – Ngày nay anh nói: Anh chưa bao giờ quên được người cũ. Anh không muốn ở bên em mà vẫn nghĩ đến người khác. Tôi đau đớn nhận ra một điều: “Anh Chưa Bao Giờ Yêu Em Cả”… Tôi Không Cười…
Ngày xưa anh nói: “Anh sẽ mãi mãi là anh yêu của em” – Ngày nay anh nói: “Anh không thể là anh yêu của em được rồi”…Tôi Không Cười…
Ngày xưa anh nói: “Có em anh có hạnh phúc, tình yêu và niềm vui em thân yêu à!” – Ngày nay anh nói hạnh phúc của anh là một người khác – Tôi Cười…
Ngày xưa anh nói: “Anh tự tin nói, anh làm được…” – Ngày nay anh lặng im. Tôi cười…
Ngày xưa anh nói: “Anh không bao giờ bỏ người anh yêu nhất trên đời cả. Em yêu ơi, em yêu anh, hãy tin anh và cùng anh đi trên con đường của chúng ta. Anh tin chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi”. Ngày xưa anh nói: “Anh yêu em lắm, đừng bỏ anh nhé em yêu…” – Ngày nay anh ra đi…đơn giản thế thôi… TÔI CƯỜI…
Nhìn lại những gì đã qua, với tình yêu này, em không có gì phải hối hận hay thấy có lỗi gì với anh. Em đã yêu, đã tin, đã hạnh phúc, đã khổ đau, đã duy ý chí, đã mềm lòng yếu đuối và cũng đã thay đổi vì anh… Em không phải là một người yêu xinh đẹp và khéo léo, nhưng em đã là một “em yêu” có tình yêu to lớn và chân thật. Em thấy nhẹ nhàng vì ít ra trong tình yêu này e cũng đã sống thật với cảm giác của mình. Chia tay – em đã đau, nỗi đau câm lặng không nói thành lời… để rồi em chỉ biết cười… Người ta nhìn em cười, người ta bảo: “Khổ thân Q, mấy hôm nay nó cứ cười suốt, chắc nó đang phải nén đau lắm…” Người ta nhìn em cười, người ta ôm em, Người ta Khóc: “Cứ khóc thật to, hay gào thét lên cũng được, chứ đừng cười như thế này, cười thế, mọi người nhìn thấy đau đớn lắm…”. Em nhìn người ta, thương người ta, thương những người xung quanh đang phải chịu đựng em như thế này…em ôm người ta, Em Cười… Làm Sao Em Có Thể Khóc Được?
Em có quyền được đau đớn, được khóc đúng không?…
Nhưng em không ghét, trách, giận hay hận anh một chút nào… Chẳng ai có lỗi cả. Có lỗi chăng thì là anh đã không sống thật với lòng mình. Cái gì đã qua thì hãy để nó qua đi.”Nếu một ngày nào đó anh muốn ra đi, em sẽ để anh ra đi, không níu kéo. Chỉ cần anh nhớ một điều: Những Gì Em Đã Hứa, Em Sẽ Làm Được…”. Uh, em đã giữ lời hứa đấy nhé anh – không níu kéo, nhẹ nhàng thôi. Chúng ta không hợp nhau thì nên xa nhau. Anh chỉ thích em thôi thì anh đừng nói yêu em, đừng gọi em là “em yêu”, là “vợ yêu”… Ngày xưa anh bảo: “anh chỉ làm điều tốt cho em thôi”. Vì thế em tin việc anh ra đi cũng là điều tốt anh làm cho em… Em tin chúng ta đã xa nhau…
Video đang HOT
“Chẳng phải em bao dung, cũng không mong có lúc
Anh giật mình, hối hận nhớ về em…”
Em cũng biết anh sẽ chẳng “giật mình hối hận” vì kết thúc của chúng ta ngày nay, Kết Thúc của Em Hôm nay và Sau này – không phải kết thúc của anh, anh ạ! Vì thế em tiếc nuối hay thương nhớ làm gì dĩ vãng:
“Em tưởng giếng sâu
Em nối sợi gàu dài
Ai ngờ giếng cạn
Em tiếc hoài sợi dây…”
Em không tiếc, chỉ tự trách mình thôi, trách mình chỉ như một trò chơi, như một cảm giác chinh phục…còn những người bạn em cũng chỉ như những “quân bài” thôi… để bây giờ…
Vì thế em chúc anh hạnh phúc – lời chúc chân thành từ trái tim em! Hi vọng anh sẽ có được hạnh phúc như anh đã nói…Và em cũng tin nếu anh thực sự cố gắng, biết trân trọng những gì mình đang có và sống thật lòng mình, anh sẽ có được hạnh phúc của riêng anh!
Uh,em tin, em tin nên em mới chúc anh hạnh phúc như thế, First Love ạ!… Và bây giờ chúng ta là những người bạn thôi anh nhỉ!… Em mỉm cười…
… Chính vì ngược gió mà con diều mới bay lên được… Phải không em?…
Theo VNE
Ở lại bên anh mãi được không em?
Em có thể mãi ở bên anh được không? Vì anh cần có em trong cuộc đời?
...Một ngày cuối Đông
- Hôm nay Đông đã đi rồi đó anh ạ?-Sao em biết?
- Vì em nhìn thấy những chồi xanh nhu lên trên tán cây.-Em lại lẻn lên sân thượng nữa phải không?
- Phố xá cũng đang chộn rộn, người ta chuẩn bị đón Xuân rồi...
- Em mặc thêm chiếc áo vào đi, trời hãy còn lạnh lắm!...Hai ngày sau đó, trời thanh
- Em có muốn anh mua đồ mới cho em không?
- Để chi hả anh? Em cũng đâu có cơ hội mặc nữa.
-...Sao em lại nghĩ như vậy? -Em chỉ muốn nhìn thấy mua Xuân đên thôi anh à.
- Em đừng nói vậy nữa, co anh ơ đây, em se không sao hêt.
- Bệnh viện lại gọi anh kìa, chắc là cấp cứu đó, anh đi đi......
Một ngày mưa cuối năm, không lớn, nhưng dầm dề không dứt
- Em có lạnh không? Để anh lấy ao lanh cho em.
- Không, anh đừng đi, đứng đây với em đi.
- Nhưng tay em lạnh quá, em không sao chứ?
- Chỉ cần anh nắm chặt tay em là em sẽ không lạnh nữa, bao giờ Xuân mới đến hả anh?
- Rồi Xuân sẽ đến em à! Nhất định như vậy! Em cũng sẽ khỏi bệnh. Ngày cuối năm ma bệnh viện vẫn không ngơt người qua lại, tôi thây trên những khuôn mặt vụt qua, vẫn thấp thoảng những nặng nề âu lo... Ngoài kia, bâu trơi xanh trong va năng vang ong, Xuân đang về thât rôi...
- Tình hình rât không lạc quan. Cơ thê cô ây không hâp thu đươc thuôc, bênh tinh đang chuyên năng đi rât nhiêu.
- Sao lại như vậy được, anh đã nói với em cô ấy sẽ không sao nếu điều trị đúng phương pháp mà?
- Cậu phải biết, có những chuyện, cả y học cũng không thể giải thích được. Vơi lai, căn bênh nay vân con đang trong qua trinh nghiên cưu toan diên, co rât nhiêu biên sô ma chung ta không thê nao lương trươc đươc hêt...-...
- Cậu đừng buồn nữa, cô ấy không muốn thấy cậu như vậy đâu.Tôi cam thây đâu oc trông rông, cô hong khô cưng không noi đươc lơi nao. Tôi bươc ra khoi phong cua bac si chân đoan cho em. Ông la ngươi gioi nhât ma tôi tưng biêt trong viêc chưa tri cho nhưng ngươi bênh giông em, ông đa tưng la hy vong lơn nhât cua tôi, va giơ tât ca đa sup đô hêt. Tôi thây minh thât vô dung. Tôi la môt bac si, tôi đa cưu sông rât nhiêu ngươi nhưng giơ lai đưng nhin ngươi yêu tôi đang dân bi cươp đi sư sông, đưng nhin môt cach bât lưc, đau đơn!
...Một buổi tối, trăng tròn-Hôm nay anh không phải trực sao?
- Anh xin nghỉ phép...
- Sao vậy anh?
- Anh muôn đươc bên canh em nhiêu hơn...
- Đêm nay trăng tròn quá phải không anh? Người ta hay nói, trăng thành phố không thể nào đẹp bằng trăng dưới quê được, nhưng em vẫn thấy đêm nay trăng rất đẹp.-Đơi sau khi em khỏi bệnh, mỗi đêm anh sẽ cùng em ngắm trăng. Nếu em muốn, chúng ta sẽ đi từ thành thị đến thôn quê, từ trong nước đến ngoài nước, chúng ta sẽ ngắm tất cả trăng ơ mọi nơi, chỉ cần em thích, anh sẽ dẫn em đi.
- Không cần đâu anh, chỉ cần có anh bên cạnh, thì trăng ở đâu cũng đẹp như vậy cả. ...
- Sao anh khóc vậy? Có chuyện gì hả anh? Anh đừng làm em sợ...
-Anh xin lỗi.-...Sao lại phải xin lỗi? Anh không co lam gi sai ca.
-Tai sao cuôc đơi lai bất công thế hả em? Anh không thể sông thiếu em được, em biết không? Anh yêu em nhiều lắm! Anh không thể mất em được!
-Em cũng yêu anh nhiều lắm! Cuộc đời không bất công đâu anh ạ, không bao giờ bất công với ai cả.
- Vậy sao em lại phải chịu đựng sự đau khổ này? Anh thật vô dụng! Anh không thể làm gi cho em hêt.
- Anh yêu em, vơi em vậy là đủ rồi!Ngay cận Tết, nhưng gi cua mua Xuân đêu đang về, ai ai cũng có thể cảm nhận được cái không khí náo nức đó. Trên đường phố thoang thoảng những mùi hương mà không ai có thể gọi tên, nhưng no mang đăc trưng chi mua Xuân mơi co. Thơi khăc giao mua dê khiên con ngươi ta bơ ngơ nêu cư mai lo chay đua vơi thơi gian hay nhin vê qua khư ma bo quên hiên tai. Cai lanh đa ra đi tư lâu nhưng chô cho nhưng cơn gio tươi mat, năng tươi như rot mât trên khăp moi nơi, hang cây đa thay môt loat la mơi xanh biêc. Tôi thây nhưng nhân viên cua công ty cây xanh đang lui cui chăm soc cho nhưng hang co bên đương, rôi đây se nôi bât trên đo nhưng luông hoa vơi lơi chao mưng năm mơi. Tôi thây nhưng trung tâm thương mai đang trang hoang vơi săc đo tươi vui tâp nâp ngươi ra vao. Tôi thây nhưng con đương vơi gian đen hoa mai rưc rơ vê đêm. Tôi con lăng nghe thây tiêng đan chim se riu rit, tiêng nhưng bai hat mua Xuân vang lên đâu đo. Tât ca vân đang diên ra quanh tôi, nhưng sao trong long tôi cam thây xa xôi qua...
-Anh nắm chặt tay em đi...
-... Anh ... hôn em một lần nữa... được không...
-Em cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Để anh diu em về giường.
-Xuân đến rồi đó anh ... em ... cảm nhận được ... những gi của mùa Xuân... từ ... ngoài kia.
-Em cần nghỉ ngơi, anh xin em đó, em đừng như vậy nữa được không!
-Anh ... em yêu anh ...
-Đừng nói nữa, điêu em cân nhât bây giơ la nghi ngơi.
- Ngồi thêm năm phút nữa thôi anh, anh hát cho em nghe môt bài hát vê mua Xuân đi anh.
-Em nghe xong, hứa với anh về giường nghỉ ngơi, được không ?
-Anh hát đi!"Câm tay nhau bươc trong giao thưa, đon xuân đang vê vơi tinh yêu trai đât nay. Ta cung bao ngươi, nhin nhau anh măt hân hoan vơi bao niêm yêu thương cuôc đơi..."
Trên những cành mai, những nụ mầm bé nhỏ đang dần lớn lên, xanh mơn mởn. Những chiếc lá cuối cùng còn sót lại trong mùa đông như đa mãn nguyện, rơi xuống... Va rôi em cung đa xa tôi.
Môt tuân sau đo, ngay Giao Thưa, tôi nhân đươc thư em viêt:"Vậy là em đã xa anh rồi phải không? Em đã dặn vơi me chi đưa cho anh bức thư này sau khi em đi xa anh. Anh đưng buôn nhiêu nha. Xuân đang về rồi, em không muốn làm mùa Xuân của anh buồn bã và cô đơn đâu. Anh à, những ngày qua, em đã hiểu được rất nhiều điều, anh không cần phải buồn hay đau xót gì cho em nữa, em đã có được điều hạnh phúc nhất của cuộc đời này rồi, là anh đó! Cuộc đời thật sự không bất công đâu anh à. Lúc đầu em cũng nghĩ như anh, tại sao em lại phải chịu đau khổ, sau em lại phải chịu những tháng ngày ảm đạm và lạnh lẽo như vậy trong khi ngoài kia, có nắng ấm, có không khí mùa Xuân, có biết bao niềm vui và hạnh phúc?
Nhưng em đã dần hiểu ra tât ca ... vào lúc em tựa đâu vào vai anh, nhìn về phía những con đường nhộn nhịp rộn rã không khí Xuân dưới kia, nghe anh hát lơi ca êm đêm đo, em đã hiểu.Cuộc đời luôn luôn công bằng, nhưng để đến được với sự công bằng đó, đôi lúc ta phải vượt qua được thử thách đo anh. Và em đã làm được, em đã thật sự không còn cảm thấy đau, không còn thấy buồn. Khi đo, bên em chỉ có anh va tiếng hát về mua Xuân. Mùa Xuân đã đên bên em vao lúc ấy, em thật sự cam thấy điêu đo. Không phai mua Xuân đa mang đên cho em hanh phuc lơn nhât cuôc đơi đo sao?.
Em đa man nguyên lăm rôi.Và em mong anh cũng sẽ làm được như em, được không anh? Em yêu anh, mãi mãi."Nươc măt cua tôi cư rơi, thâm tưng giot trên trang thư cua em. Tôi đa hiêu mua Xuân ma em mong chơ. Tôi đa hiêu niêm tin trong em chưa bao giơ tăt. Nhưng gi tôt đep nhât cua mua Xuân ma em đa cô găng gianh lây va giư no cho riêng minh, se tôn tai trong tôi mai mai.Tôi ngôi lăng đi rât lâu. Sau đo tôi quyêt đinh vê bênh viên du hôm nay không co ca trưc. Tối nay bệnh viện sẽ tổ chức một buổi lễ đón giao thừa cho các bệnh nhân.
Tôi cung muôn co măt ở đó. Tôi đã hiểu, sau những khuôn mặt âu lo nặng nề của họ la một trái tim luôn yêu đời và tin đời. Ho vân mong chơ môt ngay se co thê khoe manh va lanh lăn đê đon Xuân vê. Như cuôc sông co kho khăn va nhiêu nôi buôn ra sao thi cung không thê ngăn mua Xuân vê, không thê ngăn niêm tin va sư nô lưc cho nhưng điêu tôt đep vân đang diên ra trong cuôc sông nay. Mua Xuân đa vê tơi. Tôi gưi xe vao bênh viên. Bông chôc tôi cam thây em đang năm lây tay tôi. Chung tôi lăng nghe nhưng tiêng ca cât vang lên cao trên bâu trơi..."Bên em bên em anh say trong hanh phuc. Đôi môi em anh ngơ canh đao. Bên anh bên anh em nghe trong long hat, nhưng giai điêu tinh yêu.
Ta đi bên nhau đon xuân đang vê tơi, hôn hoa cung vơi đât trơi. Xin nâng ly lên chuc nhau thêm hanh phuc, cuôc đơi mai thăm tươi." Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn - bài dự thi Tết trong tim tôi của Hilly Wong.
Truyện ngắn: Ở lại bên anh mãi được không em? - chuyển thể từ truyện ngắn Nghe yêu thương chảy trong tim mềm - Diên Vỹ
Ngày tuyết rơi trắng một khoảng trời...Nam Phong ra khỏi nhà. Bước chân anh vô định trên từng con phố nhỏ giữa lòng thành phố York cổ kính. Tuyết đang rơi... Những bông tuyết khẽ khàng xoay nhẹ trong không trung trước khi nũng nịu ghé lên đôi vai người qua đường. Tuyết tan đi, để lại những vệt ướt dài trên trên chiếc áo gió lạnh lẽo. Cơn gió đầu mùa lướt qua, khẽ khàng nhưng khiến tim anh run lên vì giá buốt. Đông... một nốt lặng se sắt trong bản nhạc buồn của cuộc đời anh.Tiếng dương cầm khe khẽ vang lên đâu đây khiến bước chân anh lỡ nhịp. Ai đó đang chơi bản "Canon" cung Rê Trưởng của Johann Pachelbel - bản nhạc mà từ rất lâu rồi anh không nghe, hay nói đúng hơn là không đủ dũng cảm để nghe lại.
Trong vô thức, Phong bước vào shop coffee nhỏ ấy, nơi tiếng đàn mỗi lúc một da diết...Chọn một chiếc bàn nhỏ nơi góc khuất của quán, một coffee đen nóng, không đường như mọi khi, Nam Phong thả hồn mình theo những nốt nhạc trầm bổng, du dương đầy mỹ lệ. Ánh mắt anh như dán chặt vào người con gái đang ngồi trên kia, với cây dương cầm cánh, trắng tinh khôi như màu váy cô. Trong một thoáng, Phong ngỡ như thời gian đang quay trở về, và người ngồi kia, người múa những ngón tay thon dài trên phím đàn ấy là em gái anh.Nhưng rồi, anh chợt tỉnh khi nốt nhạc cuối cùng vừa dứt. Đó không phải là em gái anh... Một cái gì đó đắng chát nơi đầu môi, không phải vì coffee. Phong chắc điều đó!Ánh mắt lơ đãng, trầm mặc. Với anh...không còn gì tồn tại trên thế giới này nữa.
Đã 3 năm anh xa nhà! Anh quyết định đi đột ngột sau khi Ty rời khỏi anh, rời khỏi mọi người cô bé thương yêu. Mọi người ngăn cản. Anh vẫn ra đi! Anh không dám đối mặt. Nhìn tuyết, anh lại nhớ đứa em gái mà anh yêu hơn chính bản thân mình. Cô bé luôn muốn được thấy tuyết. Anh đã hứa. Vậy mà, số phận buộc anh phải thất hứa.Đông đã mang cô bé đi mất. Anh gần như một kẻ điên suốt những ngày em gái anh kề cận với cái chết. Phong cười nhạo chính bạn thân mình, tấm bằng bác sĩ chưa bao giờ vô nghĩa như thế! Anh đã cứu không biết bao người nhưng tại sao anh chẳng thể giữ em gái mình ở lại...
Miên man nỗi nhớ chưa nguôi. " Anh hai!Ty biết thời gian của mình còn bao nhiêu! Ty biết anh rất buồn nhưng anh yên tâm đi, em rất hạnh phúc. Vì ông trời đã ban tặng anh cho em. Em yêu anh rất nhiều. Mặc dù chúng ta cứ cãi nhau nhưng anh là người em yêu thương nhất! Em không hối hận gì cả, có chăng là không đợi đến lúc được thấy mặt chị dâu thôi! Bên anh 17 năm là 17 năm em nhận được tình yêu thương trọn vẹn từ anh.
Nhớ những lúc ba mẹ đi công tác vắng nhà, Ty sợ bóng tối nên lúc nào cũng được ngủ trong vòng tay anh. Nhớ những khi anh nhờ em giải vây khỏi những cô gái. Nhớ những khi anh cõng em trên con đường quê thoảng mùi mạ non ở quê nội. Nhớ khi anh bên cạnh em cả đêm chỉ để em có thể tựa vai anh mà ngủ sau khi khóc. Nhớ và nhớ lắm anh ạ!Đừng tự trách mình gì cả anh nhé! Ty sẽ ổn mà! Vì em, hãy sống bình an và hạnh phúc. Rồi sẽ có một người yêu anh nhiều hơn Ty đã yêu thương anh, sẽ chăm sóc anh, bên anh những ngày tháng sau này.Ở một nơi xa, Ty sẽ luôn dõi theo từng bước anh đi, sẽ luôn bên anh! Ty sẽ ôm anh bất cứ lúc nào anh mệt mỏi, buông xuôi!Hãy chăm sóc ba mẹ, anh nhé!
Thương anh lắm lắm.
Em gái anh!"Vuốt ve những dòng chữ quen thuộc, thân thương ấy, lòng anh đắng lại. Nỗi đau cứ như từng đợt sóng trào nhấn chìm trái tim Phong. Đã 3 năm nhưng Nam Phong vẫn mang theo bên cạnh mình bước thư ấy. Bởi đó là vật duy nhất Ty để lại cho anh, vật duy nhất mà anh tin rằng hơi ấm của cô bé vẫn còn được lưu lại. Thời gian làm giấy ngả màu...Thời gian làm nét chữ phai mờ...Nhưng...Thời gian chẳng thể khiến anh vơi niềm đau ấy...Thời gian chẳng thể khiến anh thôi khóc khi nhớ cô bé...
Và giờ đây, mắt anh mờ đi, tựa một màng sương bao phủ. Ty của anh ra đi! Cô bé hạnh phúc khi cuối cùng cũng được gặp lại mối tình khắc cốt ghi tâm của mình, được ra đi trên bờ vai ấm áp của người đó!" Nếu được chết trên vai người mình yêu thì tuyệt lắm anh nhỉ?"- Ty đã từng bảo anh như thế! Yêu thương vốn dĩ là một cơn gió đỏng đảnh...Đâu ai biết rằng điều ấy đã trở thành sự thật. Em gái anh đi mất! Cô bé hãnh diện vì đã sống trọn vẹn cả cuộc đời. Vậy còn anh thì sao? Anh chẳng thể nào vực mình dậy sau nỗi đau quá lớn ấy." Em chẳng biết anh đã yếu đuối ra sao đâu! Anh gần như không thể cầm đến ống nghe và kim tiêm suốt cả năm đầu tiên. Sao em lại nhẫn tâm rời bỏ anh như thế? Nơi thiên đường ấm áp ấy, em có dõi theo anh như lời em đã hứa không, cô bé?"
3 năm, Nam Phong sống như một cái xác không hồn. Tâm hồn anh trở nên yếu đuối hẳn đi. Nhiều cô gái đến và đi! Họ cho rằng anh tâm thần khi mãi giữ hình bóng của em gái như một người giữa biển khơi giữ chặt chiếc phao sự sống. Họ không thể hiểu được tại sao em gái trong anh lại chiếm một vị trí quan trọng như thế. Cũng có người cho rằng họ chẳng thể vượt qua được ngọn núi lớn mang tên em gái trong lòng anh. Đôi khi anh cũng cảm thấy thật vô lý, nhưng nỗi nhớ luôn có cho mình một quy luật riêng biệt và lạ lẫm. Phải chăng, điều anh thực sự sợ hãi chính là hai chữ "yêu thương"?
Âm thanh báo hiệu tin nhắn! Sms từ mẹ.." Nam Phong! Về đi con!"Chỉ ngắn gọn và đơn giản như thế nhưng hàm chứa quá nhiều trăn trở. Suốt những năm qua không biết bao nhiêu tin nhắn, email, thư,.. từ mẹ và những người thân mong anh trở về nhưng anh không thể.Phải chăng anh là một người hèn nhát! Hèn nhát hơn cả mẹ, người phụ nữ yếu đuối, hèn nhát hơn cả những người anh luôn cho rằng nhỏ bé và bất lực? Trong veo...
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt chiếc bánh pudding hình mặt cười ngộ nghĩnh, phủ đầy chocolate trước mặt Nam Phong. Anh ngạc nhiên nhưng không thể ngẩng lên khi giọt nước mắt ban nãy vẫn còn hoen bờ mi. Trong tầm mắt của mình, Phong chỉ có thể trông thấy chân váy trắng tinh điểm xuyến một vài bông hoa li ti, đang đong đưa theo cơn gió nhẹ của cô gái trước mặt.
- Xin lỗi! Tôi không gọi pudding.
- Thứ tiếng Anh trôi chảy không cần suy nghĩ thoát ra khỏi miệng Phong.
- Tôi biết, cứ xem như là tôi tặng anh, người thực sự thả hồn theo bản nhạc ban nãy tôi chơi.Phong ngẩng lên tức thì, không phải vì chất giọng nhẹ nhàng, mềm mỏng ấy mà vì cô ấy là một cô gái Việt. Bao năm tha hương nơi xứ người, đôi khi khao khát tiếng mẹ đẻ đến cháy lòng mà chẳng biết nói cùng ai, chỉ có thể tự thì thầm với chính mình. Tìm được người đồng hương nơi xứ người là niềm hạnh phúc thực sự lớn lao...Cô gái ấy khẽ trao cho anh nụ cười tinh khôi nhất.Nam Phong ngỡ ngàng, rồi để mặc mình chìm sâu vào đôi mắt ấy - một đôi mắt trong veo, dịu dàng nhưng mênh mang buồn như Ty.
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?- Anh vô thức buột miệng, một câu hỏi rất vô duyên dành cho người mới gặp, nhất là một cô gái
- 22! - Cô nhíu mày khó hiểu nhưng vẫn trả lời, đôi mắt nhìn anh đầy lạ lẫm.
Nam Phong ôm cô gái ấy vào lòng, không chần chừ hay suy nghĩ. Một cái ôm gấp gáp, siết chặt đến nghẹt thở. Dường như, anh đã chờ đợi cái ôm này từ quá lâu rồi! Cô gái nhỏ giật mình, ngơ ngác nhưng không tìm cách thoát khỏi vòng tay ấy khi cảm nhận được cái run rẩy từ người đàn ông lạ mặt. Cánh tay cô ngập ngừng đưa lên, khẽ dừng lại như đang suy nghĩ gì đấy, rồi dứt khoát áp lên lưng anh, nhẹ vỗ về._ Cuối cùng em cũng về sao cô bé!- Một giọt nước mắt khẽ tuôn rơi Anh nhớ... Một ánh mắt... Một nụ cười trong vắt ngày gió lộng... Một mái tóc tung bay chiều nắng nhẹ, luôn thoảng hương Lavender dịu nhẹ..._ Anh... không sao chứ? - Cô gái nhẹ hỏi khi thấy Phong đã dần bình tĩnh trở lại, vẻ mặt ngập tràn sự quan tâm chân thành.Anh chỉ im lặng, nhẹ lắc đầu rồi quay lưng bước đi.
Anh đang trốn chạy? Có lẽ là vậy!
Nghe yêu thương chảy qua tim mềm...Ngập ngừng hồi lâu trước cánh cửa kính trong suốt, Phong không biết mình có nên bước vào hay không nữa. Anh đã phân vân như thế này rất... rất nhiều lần rồi.Tiếng phong linh vang lên thanh thoát khi cửa được kéo ra từ phía trong. Phong ngẩn người...Cô gái nhỏ ngỡ ngàng khi thấy anh, nhưng rồi rất nhanh đã nở nụ cười. Trong veo
- Anh có muốn vào không?
- Cô tránh người sang một bên, đôi mắt nhìn anh chờ đợi.
- Tôi... không! - Bất chợt Nam Phong quả quyết rồi xoay người trở ra. Thật lòng, anh muốn tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại tất cả những hỗn loạn trong chính mình lúc này, nhưng anh thề, chủ ý của anh không phải là nơi này. Có đôi khi, hành động nhanh hơn suy nghĩ là thế.Cô đứng lặng nơi bậc thềm, đôi môi mềm mím lại suy tư. Đoạn, cô quay lại bên phím dương cầm, những nốt nhạc trầm bổng, quyến rũ từ từ vang lên, nhuộm khắp không gian một màu buồn hiu hắt.
Vẫn là Johann Pachelbel...Vẫn là "Canon" cung Rê Trưởng...Và... vẫn là cô gái dương cầm với tà váy trắng...Phong dừng ngay lại, đôi mắt không tự chủ khép hờ. Anh lặng yên để những nỗi nhớ trong chính mình bị bóc trần, từng lớp, từng lớp một. Anh bất lực lắng nghe những dòng chảy cảm xúc đang ồ ạt, len lỏi khắp nơi trong tim mềm.Tiếng phong linh lại vang lên...Lại một lần nữa, anh không thể ngăn mình bước vào cái quán nhỏ ấy. Cô gái nhỏ chỉ thoáng nhìn anh rồi tập trung vào những hợp âm phức tạp, môi thấp thoáng nụ cười. Nốt nhạc sau cuối vang lên, ngân vang, nhạt dần rồi tan vào hư vô.Không chút ngần ngại, cô gái tiến về phía anh, ngồi vào chiếc ghế đối diện, không quên mang theo chiếc pudding ngộ nghĩnh...
- Trông em giống người yêu cũ của anh à?
- Cô gái nhỏ bạo dạn, một nét gì đó trong sáng và ngây thơ.Nam Phong hơi bất ngờ, anh khẽ mỉm cười. Lâu rồi anh mới lại có cảm giác này.
- Không! Tôi chưa có người yêu!
- Chưa? Với một người hoàn hảo như anh?
- Hoàn hảo? Một mỹ từ rất hay đấy. Sao cô biết được tôi hoàn hảo?
- Anh khẽ cười_ Trực giác! Thế sao anh lại xử sự như ngày hôm đó?
- Tò mò không phải là một tính hay!
- Tôi được quyền biết chứ! Tôi cũng là người bị hại mà.
- Bị hại?- Nam Phong lại bật cười, tâm trạng anh thực sự không tệ chút nào.Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô gái ấy- đôi mắt của em gái anh- một điều gì đó khiến anh trở về quá khứ, có cả cô ấy đi cùng...Anh đến nơi ấy nhiều hơn, lần nào cố gái nhỏ ấy cũng kiên nhẫn ngồi nghe những câu chuyện rời rạc của anh về Ty. Nam Phong như tìm thấy hình ảnh em gái mình trong cô ấy. Cô không nói quá nhiều, chỉ nói khi điều ấy thực sự cần thiết cho anh. Phong dần quen với sự có mặt của cô trong cuộc đời mình. Bên cô, anh tìm được cho mình cảm giác bình yên và trọn vẹn. Anh chấp nhận để bản thân mình đánh cược một lần nữa.
Suy cho cùng, từ sau cái chết của Ty anh đã không dám nghĩ tới việc sẽ dành trọn tình thương cho ai, cũng như tin vào một điều vĩnh cửu nào nữa cả. Anh sợ sự đổi dời cay nghiệt của số phận, sợ những cú hẫng trong tâm hồn mà chẳng ai có thể bù đắp nổi.Chẳng biết tự bao giờ, Phong đã quen với tiếng cười trong như tiếng chuông gió của cô gái ấy, quen với việc nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cho vào túi áo măng tô của mình, để ngăn từng cơn gió buốt của phố York ngày đông, quen cả với việc cô yêu pudding đến nỗi, không ngày nào là không ăn. Như thế, đã đủ để gọi là yêu chưa?
- Anh có yêu em không?- Cô bất chợt hỏi anh vào một ngày tuyết rơi trắng xóa.
- Hình như là có! - Nam Phong khẽ nhíu mày khi trả lời câu ấy, tay anh nhẹ nhàng đưa lên gạt đi bông tuyết nhỏ vừa mới vương trên tóc cô.
- Tại sao lại " hình như" hả anh? - Cô nhìn anh, cố giấu đi sự vụn vỡ đang ẩn sâu nơi đáy mắt ngấn nước.
- Anh không dám yêu!
- Lần đầu tiên anh không có ý định che dấu sự yếu đuối trong chính mình. - Anh đã thương yêu em gái thật nhiều nhưng cô bé cũng nhẫn tâm rời xa anh! Anh không thể đứng vững. Suốt một thời gian dài như em thấy đấy. Với anh, "yêu thương" thực sự rất xa xỉ.
- Nhưng anh đang học cách để cô ấy ra đi mà. Anh chỉ có thể nhận yêu thương khi anh chấp nhận trao đi tình yêu của mình mà thôi, anh rõ điều ấy hơn bất cứ ai mà.
- Đúng là như vậy! Nhưng 17 năm cô bé là chỗ dựa cho cuộc đời cho anh, là một nơi thật sự bình yên! Anh vẫn chưa thực sự quên được.
- Không ai buộc anh phải quên cô ấy cả. Nhưng anh phải biết đã đến lúc anh nên cất hình ảnh cô ấy vào một nơi quan trọng khác trong tim anh rồi chứ. Em xin lỗi, nhưng em thấy mình bị tổn thương.
Không đợi câu trả lời từ anh, cô đã xoay người bước đi. Từng cơn gió sượt qua bờ má lạnh buốt nhưng cũng không bằng cảm giác thê lương trong cô lúc này. Cô đưa tay gạt đi giọt nước mắt trước khi nó kịp tuôn rơi. Vậy mà nước mắt vẫn cứ trào ra, từng giọt, từng giọt một luồn qua kẽ tay, ướt đẫm.Phong ôm lấy cô từ phía sau, ngăn lại bước chân gấp gáp ấy. Cô mong manh quá, chẳng trọn một vòng ôm của anh, điều ấy khiến lòng Phong bỗng chốc đắng chát. Anh không biết thế này có gọi là đúng đắn không, nhưng anh hiểu mình không thể mất cô.
- Ở lại bên anh, mãi mãi được không em?
- Anh thì thầm, dịu dàng đặt nụ hôn lên tóc cô.....
- Anh muốn đặt vé ạ?_ Vâng, hai vé trở về Việt Nam!
- Có lấy vé khứ hồi không ạ?_ Không!Ngày mai, sẽ có một người con quay về quê hương sau bao năm xa cách vì nỗi đau quá lớn...
Ngày mai, một gia đình nào đó sẽ có cái Tết trọn vẹn nhất sau những năm đau thương...
Và....ngày mai, một cô gái sẽ ra mắt em chồng theo cách đặc biệt nhất....
Theo VNE
Lặng yêu! Tình yêu đôi khi không cần đến những lời nói, chỉ cần hai trái tim có cùng chung nhịp đập và khe khẽ rung lên những giai điệu yêu thương. Tôi vẫn nhớ về em trong những đêm thu nhẹ dịu gió heo may. Ngày ấy, tôi thích em bởi nụ cười duyên dáng tôi bắt gặp trên phố thị ồn ào. Tôi...