Tốt nghiệp Đại học đi làm phụ hồ, tôi bị người ta khinh thường
Nếu có bạn nào nghĩ rằng một thằng con trai bị chi phối bởi điều tiếng của người khác là quá kém, thì nói thật, khi nào rơi vào hoàn cảnh đó, bản mới thực sự hiểu được cảm giác như thế nào…
ảnh minh họa
Mỗi lần suy nghĩ về tương lai của bản thân mình, tôi đều luôn cảm thấy hoang mang, mất phương hướng. Bản thân đã cảm thấy rất chán nản vì những điều mờ mịt trước mắt, tôi còn phải chịu áp lực bởi những điều tiếng từ mọi người xung quanh. Giờ đây, tôi sắp hết sức chịu đựng rồi.
Tôi tốt nghiệp Đại học cách đây gần 1 năm. Do nợ môn nên tôi ra trường muộn hơn so với những bạn cùng khóa. Với tấm bằng trung bình, kinh nghiệm làm việc lại không nhiều, trong khi ở đâu cũng đòi 1 – 2 năm kinh nghiệm, đòi bằng khá nên tôi cũng rơi vào tình trạng thất nghiệp “vô thời hạn”. Tôi biết, thế nào cũng có bạn nói rằng tôi lười học, không chịu đi làm học hỏi kinh nghiệm, không chịu tham gia hoạt động thì bây giờ khó xin việc là đúng. Các bạn cho rằng tôi bị như thế là đúng, rằng chuyện tôi kêu than sẽ thật buồn cười phải không? Nhưng mà, tôi đâu có trách cứ gì việc người ta không tuyển tôi, tôi buồn chuyện khác kia.
Tôi biết bản thân mình kém cỏi nên chấp nhận đi làm những công việc lao động chân tay trong lúc chờ cơ hội việc làm, và cũng là để kiếm tiền giúp bố mẹ, đi học thêm… Sau khi tốt nghiệp khoảng 1 tháng, tôi quyết định theo bố làm phụ hồ. Thanh niên trai tráng, lại biết thân biết phận, tôi làm việc cũng chăm chỉ. Mấy bác mấy chú đi làm cùng thì khen tôi, nên lúc được khen tôi vui lắm. Lúc đó tôi không ngờ chuyện tôi đi phụ hồ làm việc rất chăm chỉ lại khiến người khác coi thường.
Đa số mọi người khi biết tôi tốt nghiệp Đại học xong lại đi làm phụ hồ thì sốc, ngạc nhiên. Nhưng không có lấy một ai ngạc nhiên theo kiểu: “À, thằng này đi học thế mà cũng dám đi lao động chân tay, không như những đứa khác”, mà họ sốc theo kiểu coi thường, khinh miệt. Những từ người ta dùng để nói về tôi là tầm thường, học dốt, cho ăn học tốn cơm tốn gạo, tưởng học Đại học thì thế nào… Tôi thực sự rất buồn. Bản thân học Đại học xong không xin được việc làm ổn định thì tôi cũng chán nản, cũng tiếc công tiếc của của bố mẹ, nhưng biết làm sao đây? Giờ hoàn cảnh như vậy thì phải thuận theo nó thôi. Tôi đi làm phụ hồ có gì xấu xa đâu mà người ta lại coi thường như thế?
Mà tôi buồn đã là một lẽ, đằng này còn ảnh hưởng cả đến bố mẹ tôi. Đi đâu người ta cũng hỏi, cũng nói: thằng Đ. nhà anh chị vẫn chưa xin được việc à, học Đại học xong mà lại đi làm phụ hồ à, biết thế ngày xưa đừng cho nó đi học nữa, học thế có phải phí tiền phí của không… Tôi biết là bố mẹ tôi cũng buồn và suy nghĩ nhiều lắm. Bố mẹ càng buồn bao nhiêu, tôi càng cảm thấy mình bất hiếu bấy nhiêu.
Video đang HOT
Tôi không mong mỏi một điều kỳ diệu sẽ đến với bản thân. Tất cả chỉ có thể tự mình cố gắng, cố gắng… Tôi viết ra những dòng tâm sự như thế này chỉ là để giải tỏa nỗi buồn, mong rằng nếu có ai cùng cảnh ngộ thì cùng nhau san sẻ nhé!
Theo VNE
Đoạn kết được báo trước của người đàn bà 'thả hình bắt bóng'
Đó là cái kết tất lẽ dĩ ngẫu cho trường hợp như chị. Nhưng không hiểu chị đã quá ngây thơ và non nớt khi đi hy vọng vào một điều viển vông như thế hay chị nghĩ rồi mình sẽ là một ngoại lệ... Ê chề thay người đàn bà đuổi hình bắt bóng...
Chồng chị là một người đàn ông không phải đẹp trai, hào hoa, lãng mạn gì cho cam. Anh thậm chí còn khô khan, cục mịch và khá thô lỗ. Chẳng bao giờ được nghe một câu nói ngọt ngào, dịu dàng nào, chị còn thường xuyên bị anh lớn tiếng mắng mỏ, quát nạt mỗi khi không vừa ý.
Chị chán chồng. Chị chán tất cả mọi thứ ở anh, chán cái bóng dáng thô ráp ấy, chán giọng nói ồm ồm và chán ngán những lúc anh cáu giận. Đến với nhau ban đầu không phải vì tình yêu, rồi sống với con người ấy gần chục năm nay, đối với chị chỉ toàn là chịu đựng và chịu đựng.
Nhưng thực ra, nếu chị chịu nhìn vào mặt tốt của anh, chịu đem anh so sánh với những người đàn ông tệ bạc đầy rẫy trong xã hội hiện nay, chị sẽ thấy anh đáng quý và đáng trân trọng hơn nhiều. Anh chưa bao giờ lăng nhăng mèo mỡ bên ngoài, cờ bạc cũng không, rượu chè thi thoảng vui mới làm vài chén.
Tiền anh làm ra, anh đều đưa hết cho chị hoặc sắm sửa về cho vợ và con gái, không tiêu phung phí một đồng nào bên ngoài. Tính cách anh như vậy, cũng không phải là không thể "ứng phó" được, chỉ cần chị mềm mỏng một chút thì anh lại nhũn như con chi chi ngay thôi. Bởi sâu trong lòng anh, anh yêu thương vợ con và gia đình nhỏ của minh thật lòng.
Ấy thế nhưng chị chưa khi nào nhìn vào điều đó. Chính vì thế, chị mãi vẫn cứ chán chồng. Đó cũng là điều dễ hiểu khi hắn ta xuất hiện, chị dễ dàng chị lay động và ngã vào vòng tay hắn lúc nào không hay. Hắn nói hắn yêu chị, mê mệt vẻ đẹp mặn mà và sự duyên dáng của chị. Hắn nói muốn cưới chị. Chị tin hết và bắt đầu mơ mộng.
Bên hắn, khỏi phải nói, đó là thiên đường, là mật ngọt. Bao ngày tháng qua chị mong mỏi một lần được sống như thế, giờ đây đã trở thành sự thật. Chị ngất ngây trong men say đam mê đến quên cả đường về. Anh thì vẫn lầm lũi đi về, chăm chỉ làm lụng để kiếm thêm thu nhập cho gia đình, chẳng mảy may biết vợ đang lên kế hoạch sao cho rời bỏ mình một cách nhanh chóng nhất.
Chị không muốn mang tiếng là người đàn bà ngoại tình rồi về bỏ chồng bỏ con. Điều ấy sẽ để lại tiếng nhơ cho chị và bố mẹ. Ngày xưa, Xúy Vân diễn kịch giả dại để Kim Nham cho cô được tự do, giờ đây chị cũng sẽ phải nghĩ ra cách để chồng tự chủ động ly hôn chị.
Hắn ta nhanh chóng rời bỏ chị để đi tìm những cuộc vui khác, chỉ vứt lại cho chị một câu nói lạnh lùng: "Gái già lại nghèo thì ai thèm nữa chứ!" (ảnh minh họa)
Thế là từ khi ấy, chị trở thành người đàn bà ghen tuông vô lối. Chị bắt lỗi anh từ cái nhỏ nhất, từng tin nhắn bàn chuyện công việc của anh với đồng nghiệp nữ, từ chuyện anh đi họp lớp nhân tiện đèo cô bạn về vì tiện đường. Mỗi lần bắt gặp một vụ như thế, chị như vớ được vàng (vì đối với anh những vấn đề liên quan đến phụ nữ là rất hiếm gặp). Chị lu loa lên, làm cho tanh bành ra hết mức có thể mới thôi.
Chị cũng trở thành một cô con dâu ghê gớm, nanh nọc và sẵn sàng không chịu nhượng bộ mẹ chồng dù chỉ một chut. Cuộc sống chung sao tránh nổi những va chạm không đáng có, nhưng thay vì tặc lưỡi cho qua hoặc tìm cách giải quyết hòa bình như trước kia thì giờ chị bất chấp chuyện to chuyện bé, đều đứng lên hùng hổ đốp lại mẹ chồng chan chát.
Gia đình bỗng dưng loạn cào cào vì những mâu thuẫn và cãi vã liên tiếp. Cho đến ngày, chị đứng giữa nhà chỉ thẳng mặt mẹ chồng mà hét lên rằng: "Bà tưởng bà hay ho lắm à mà lên mặt dậy đời? Bản thân đã chẳng ra gì rồi, lại sinh ra được thằng con trai cũng chẳng khá khẩm gì hơn!". Anh là người vốn thô lỗ, cục mịch nhưng chưa khi nào anh động chân động tay với vợ cả. Vậy mà hôm đó anh đã tát chị - cái tát đầu tiên.
Chị bù lu bù loa lên, nói anh vũ phu, anh đánh vợ và đòi anh viết giấy ly hôn. Chị nghĩ anh là người đàn ông vô tâm vô tính nhưng thật ra anh hiểu hết. Anh biết, khi đến với anh chị không có tình yêu, bao năm qua sống với nhau chị cũng chưa thực sự được vui vẻ. Anh cũng không nghĩ đến khả năng chị có người khác đâu, vì anh không nỡ nghĩ xấu về chị như thế, nhưng anh cho rằng, có lẽ chị đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân mà chị không hào hứng này rồi. Thôi thì, anh sẽ là người giải thoát cho chị.
Lúc anh im lặng viết lá đơn ly hôn, chị cũng cảm thấy hơi tiêng tiếc cái gia đình vốn dĩ đang ổn định và yên ả này. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh phải sống hết đời với người chồng ấy thì chị lại cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Ngoài kia, có người tình nồng nàn đang vẫy gọi chị, chị còn chần chừ gì nữa?
Ra tòa, chị được chia một nửa tài sản chung của gia đình, cũng là một khoản kha khá do anh làm ăn chăm chỉ, tích góp được thời gian qua. Con gái chị, ban đầu chị muốn nhận nuôi con, nhưng anh tranh giành ghê quá nên chị cũng nhường anh. Vì chị e là mình cũng không có nhiều thời gian dành cho con nên con ở với bố có lẽ sẽ tốt hơn.
Thời gian đầu được tự do đến với nhau, chị với bồ đúng là như đang sống trong thiên đường. Với khoản tiền sẵn có, chị và hắn ta tha hồ tận hưởng những thú vui ăn chơi và đắm chìm trong tình ái. Nhưng khi tiền hết cũng là lúc tiệc tàn, tình hết. Hắn ta nhanh chóng rời bỏ chị để đi tìm những cuộc vui khác, chỉ vứt lại cho chị một câu nói lạnh lùng: "Gái già lại nghèo thì ai thèm nữa chứ!".
Lúc này chị dường như mới bừng tỉnh cơn mơ, trước thực tại quá phũ phàng trước mắt chị như muốn ngất đi vì tuyệt vọng. Hóa ra, khoảng thời gian qua chỉ là bong bóng, là ảo ảnh, giờ đã tan biến không còn dấu vết. Nhưng những đau đớn và ê chề trong chị bây giờ là có thật. Chị chỉ còn tay trắng: không tiền, không người tình, gia đình thì chị đã rũ bỏ rồi.
Thực ra, đó là cái kết tất lẽ dĩ ngẫu cho trường hợp như chị. Nhưng không hiểu chị đã quá ngây thơ và non nớt khi đi hy vọng vào một điều viển vông như thế hay chị nghĩ rồi mình sẽ là một ngoại lệ... Ê chề thay người đàn bà đuổi hình bắt bóng...
Theo VNE
Tình một đêm, 'yêu' xong rồi... tiếc "Tôi không hiểu sao mình lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy. Có lẽ vì chút tò mò rất khờ dại và nông nổi của tuổi trẻ đã thôi thúc tôi muốn khám ta anh ta tới tận cùng. Tuy nhiên, sau đêm hôm đó, những ngày sau, tôi không thể liên lạc lại với anh ta. Tôi đã suy sụp...