Tốt bụng cho hàng xóm mượn sân kinh doanh miễn phí, 15 năm sau muốn lấy lại nhà, tôi ngã ngửa vì 1 câu nói
Không sử dụng tới ngôi nhà ở quê, tôi đồng ý cho hàng xóm mượn sân nhà dùng thoải mái.
Tuy nhiên, 15 năm mọi việc khiến tôi bị sốc nặng.
Sau cưới, tôi sững sờ khi thấy mẹ chồng đưa cho cô chồng một tập t.iền, biết lý do mà tôi muốn trả nợ thay Tôi 63 t.uổi, kết hôn với người đàn ông giàu 70 t.uổi, mỗi tháng ông ấy đưa 28 triệu đồng: Sau 3 tháng, tôi quyết định l.y h.ôn trong nước mắt! Lên nhà con trai chơi, được con dâu tặng 1 túi quần áo cũ: Về nhà mở ra nhìn bên trong tôi phải òa khóc
Rời quê hương đi buôn ba
Tôi tên là Trình Sinh Tân. Hiện đang sống ở Thái An, Sơn Đông (Trung Quốc). Khi còn trẻ tôi đam mê kinh doanh, đi khắp nơi làm ăn. Sau này việc kinh doanh vô cùng phát triển,vợ chồng tôi mua một căn nhà ở Tế Nam và quyết định ở đó sinh sống. Từ lúc mua nhà, vợ chồng tôi ít khi về quê nhà. Chỉ khi nào họ hàng có việc thì chúng tôi mới về quê.
Ở quê, bố mẹ có để lại cho tôi một căn nhà cũ. Sau khi k.iếm t.iền được kha khá, tôi nghĩ rằng quê nhà dù gì cũng là cội nguồn. Mặc dù chúng tôi có cuộc sống ổn định ở nơi khác, nhưng không thể nào mà từ bỏ quê hương được. Trên mảnh đất bố mẹ để lại, tôi đã xây một căn nhà khang trang hơn để mỗi khi gia đình về quê có chỗ ăn ở.
Mảnh đất ở quê nhà của tôi có vị trí đắc địa, cách núi Thái Sơn không xa, lại ở mặt đường quốc lộ lớn. Mấy năm nay, khách đến núi Thái Sơn du lịch càng nhiều vì thế ngành dịch vụ ở quê cũng phát triển, nhiều nhà hàng xóm căn nên làm ra.
Tốt bụng cho hàng xóm mượn sân nhà
Từ cách đây hơn 20 năm, khi ngành du lịch ở quê bắt đầu phát triển rầm rộ. Mọi người ở khắp nơi đến núi Thái Sơn du lịch kéo theo nhiều ngành cùng phát triển.
Video đang HOT
15 năm trước, anh Chu, một người hàng xóm của tôi nhìn thấy cơ hội làm ăn kinh doanh, nên cùng với một số người quen góp vốn mở một nhà hàng. Du khách tới ngày càng đông, việc kinh doanh nhà hàng ngày càng tốt lên. Vì bây giờ khách du lịch đi bằng ô tô riêng ngày càng nhiều, nhưng mà nhà hàng ít chỗ đậu. Anh Chu đặc biệt tìm gặp tôi mong muốn mượn hoặc thuê sân nhà để làm bãi giữ xe tạm thời.
Sau khi lấy được chìa khóa cổng từ chỗ tôi, anh Chu ra về và từ đó không thấy quay lại nữa. Bao nhiêu năm, tôi thi thoảng về quê vài lần cũng có tới nhà hàng của anh Chu ăn uống vui vẻ. Anh ấy cũng nhiệt tình đón tiếp, nói chuyện với tôi. Lúc đầu, anh Chu có đưa tôi t.iền thuê sân. Tuy nhiên sau khi tôi từ chối 2 lần thì anh cũng không nhắc gì đến nữa. Thấy tôi hào phóng như vậy, anh ấy cũng nhiệt tình với tôi hơn.
Cái kết bất ngờ sau 15 năm
Gia đình tôi đã lập nghiệp và sinh sống ở thành phố khác, nhưng quê hương thì không thể bỏ được. Đến nay, vợ chồng tôi đã có t.uổi, con cháu cũng đã trưởng thành, độc lập và đang tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Bôn ba bên ngoài hơn 20 năm, nhưng tôi không có cảm giác thuộc về.Giờ t.uổi tác đã cao rồi nên tôi chỉ muốn về quê chăm mấy con gà trồng mấy luống rau. Cứ đến ngày lễ tết, tôi lại càng muốn về quê hơn. Do đó, đầu năm tôi quyết định tôi và vợ về quê để dưỡng già, các con tôi cũng vui vẻ đồng ý.
“Anh Trình, chẳng phải anh đã mua nhà ở Tế Nam sao? Anh ở bên ngoài sống đã nhiều năm, quê hương bây giờ đã đổi khác, sợ rằng anh sống không quen đâu”‘ anh Chu vừa nói vừa cười.
“Tôi đã ở đây từ nhỏ sao mà không quen được, cho dù tôi đi hơn 20 năm nhưng suy đi tính lại thời gian tôi ở quê cũng không ít. Trong 1 tháng nữa, anh tìm chỗ để đậu xe mới nhé. Sang tháng sau, chúng tôi sẽ chuyển về đây ở”.
Anh Chu nghe xong, tỏ ra vô cùng khó chịu. Anh muốn tôi đợi qua tết Trung Thu, bởi lúc đó khách du lịch tới rất đông, mỗi ngày có thể kiếm 2, 3 vạn NDT (tương đương với 68 – 102 triệu VND). Nghe anh Chu nói vậy tôi cũng đồng ý.
Tôi nói: “Như vậy đi, tháng sau tôi sẽ chuyển đến đây, sân thì anh cứ mượn đến qua rằm trung thu , anh thấy sao?”
Anh Chu liền cảm ơn tôi. Nhưng sau 1 tháng, vợ chồng tôi chuyển về quê ở, anh vẫn chưa sắp xếp việc sân đỗ xe. Anh Chu lại đòi tôi cho thêm thời gian vì chưa tìm được nơi thích hợp.
Ảnh minh họa
“Đây không phải là việc t.iền bạc, mà tôi chỉ muốn về quê sống cuộc sống yên bình thôi, anh nói xem khách đỗ xe ở sân nhà tôi vô cùng ầm ĩ, có nhiều cái bất tiện” , tôi cũng nói rõ ràng cho anh Chu hiểu.
Thật ra, tôi đoán được, anh Chu đã dùng sân nhà tôi miễn phí nhiều năm, hiện giờ anh có lẽ không nỡ để bị mất mối lợi này. Anh ta miễn cưỡng trình bày lí do rồi nói về nhà thương lượng thêm với vợ.
Tôi không biết là hai vợ chồng họ thương lượng như thế nào, nhưng sau đó anh ấy không mượn sân nhà tôi nữa. Tuy nhiên, vợ anh ấy thỉnh thoảng cố tình dùng những từ khó nghe đứng trước cửa nhà tôi nói to.
“Có người giàu thật. Khi kiếm được t.iền, họ bắt đầu khoe khoang”. “Người giàu thậm chí còn không biết cách k.iếm t.iền rơi ngay cửa nhà mình”.
“Một số người quên đi cội nguồn, làng xóm, có t.iền ăn thịt nhưng không muốn người khác uống canh”.
Vợ tôi thường hỏi, cô hàng xóm có phải đang mắng chúng tôi hay không. Chuyện xảy ra thật vô lý, rõ ràng chúng tôi đã cho anh Chu dùng nhờ sân nhiều năm miễn phí. Nhưng khi lấy lại tài sản của mình chúng tôi lại gặp phải thái độ khó chịu của người hàng xóm. Dù sao, chúng tôi không thể quản được vợ anh ta ấy nói gì nên mặc kệ cho cô ấy nói gì thì nói. Chúng tôi sống tử tế, không thẹn với lòng mình là được.
Nghe hàng xóm nói thấy có người ngồi trước nhà lúc nửa đêm, tôi rùng mình đi lắp camera rồi c.hết lặng khi biết danh tính thật sự
Vì mới chuyển đến lại ở một mình nên tôi sợ lắm. Tôi lắp camera để xem đó là ai. Đến khi nhìn hình ảnh trong camera thu lại, tôi bật khóc nức nở.
Tôi từng có một khoảng thời gian hạnh phúc vì yêu và được yêu. Chúng tôi yêu nhau rồi tổ chức đám cưới. Để có thể thành vợ chồng, chúng tôi phải trải qua không ít khó khăn. Tôi là trẻ mồ côi, được một người phụ nữ hiếm muộn nhận về nuôi. Tôi không học hành nhiều, lớn lên phụ giúp mẹ nuôi buôn bán nhỏ tại nhà.
Tôi gặp Quý trong một lần tình cờ. Anh ấy là con trai một trong gia đình khá giả, có cha mẹ làm nghề giáo. Tất nhiên gia đình anh ấy không chấp nhận tôi. Chúng tôi yêu nhau 5 năm, kiên trì chứng minh tình yêu của mình. Đến ngày có thể lấy được nhau, tôi và chồng trào nước mắt hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc chẳng mỉm cười với tôi lâu. 3 năm lấy nhau, tôi không thể mang thai. Gia đình chồng gay gắt oán trách tôi, còn trách cả chồng tôi. Dù sao Quý cũng là con trai một, bố mẹ anh đương nhiên mong ngày có cháu.
Tôi quyết định đi khám rồi c.hết điếng khi nghe tin mình không thể mang thai. Tôi khóc hết nước mắt, quyết định l.y h.ôn chồng. Chồng tôi là người tốt, tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân mà bắt anh sống cuộc đời không con cháu cả đời này.
Nhưng chồng tôi kiên quyết không đồng ý. Đến một ngày khi không còn chịu nổi nữa, tôi dọn đồ bỏ đi. Tôi chỉ để lại đơn l.y h.ôn đã ký và kết quả khám bệnh của mình. Chắc có lẽ chồng tôi cũng đã chán nản, căng thẳng với áp lực từ gia đình, sau đó anh cũng đồng ý l.y h.ôn. Ngày gặp nhau ở tòa, tôi và chồng giấu trong lòng nỗi thống khổ cùng cực. Sau đó, Quý còn lén chuyển cho tôi số t.iền 1 tỷ, nói tôi phải cố gắng sống thật tốt.
Tôi chuyển đến nhà mới, cách nhà chồng cũ 1 tiếng đi xe máy. Nhưng cứ đến đêm là tôi lại nghe trước cổng có tiếng xe cùng âm thanh lạ. Tôi nghe hàng xóm nói có một người đàn ông hay ngồi trước cổng nhà tôi mỗi đêm. Vì mới chuyển đến lại ở một mình nên tôi sợ lắm. Tôi lắp camera để xem đó là ai. Đến khi nhìn hình ảnh trong camera thu lại, tôi bật khóc nức nở.
Đó là người chồng cũ của tôi. Anh mỗi đêm đều đến ngồi trước cửa nhà tôi nhưng không thể vào. Chúng tôi vẫn còn nhớ thương nhau nhưng không thể gặp nhau. Liệu tôi có thể một lần ích kỷ giữ anh lại được không?
Hàng xóm bất ngờ lắp camera chĩa sang nhà tôi, tôi sang hỏi chuyện thì được mở cho xem đoạn clip phơi bày hành động ám muội của vợ Ngày chúng tôi cưới, hai đứa dành dụm chẳng được bao nhiêu nhưng vẫn muốn tự thân lo, không nhờ vả gia đình vợ. Tôi và vợ quen nhau qua bạn bè giới thiệu. Chúng tôi bằng t.uổi nhau, từ thời đại học đã yêu đương, sau khi ra trường thì kết hôn. So với tôi thì vợ nổi bật hơn, cô ấy...