Tổng giám đốc bị vợ chửi, con mắng vì lầm lỡ
Sau khi biết chuyện ông Khải có con rơi, không ngày nào bà Hoa không chửi ông là người nhà quê, phụ bạc, thiếu văn hóa.
Tổng giám đốc kiêm người giúp việc
Sinh ra và lớn lên ở Hậu Lộc, Thanh Hóa, ông Khải tốt nghiệp hai trường đại học Luật và đại học Tự nhiên. Sau khi ra trường, ông công tác ở một ngân hàng lớn. Đến năm 1998, ông về mở công ty riêng chuyên tư vấn đầu tư và thương mại có trụ sở tại quận Hoàng Mai, Hà Nội. Ông Khải kết hôn với vợ là bà Hồng Hoa, một tiểu thư Hà Nội gốc, làm việc cho chi nhánh ngân hàng chính sách xã hội ở thành phố Hà Nội. Bà Hoa xuất thân trong gia đình giàu có nên khi lấy ông Khải – một chàng trai tỉnh lẻ, cuộc sống của hai người cũng thường xuyên xảy ra xung đột.
Cả hai cô con gái ông coi như vàng ngọc nhưng họ đều hướng về mẹ nhiều hơn với bố. “Hàng ngày bố có nói chuyện, khuyên bảo thì chúng chỉ bảo văn hóa nhà quê. Có lúc, tôi bất lực với chúng nó nhưng cũng đành chịu, bởi chúng được sinh ra ở thành phố và mẹ chúng tạo ra cái văn hóa nhà quê trong mắt chúng”, ông Khải chua xót khi nói chuyện về các con. “Các con đều không chấp nhận quá khứ của bố cũng như nghe bố giải thích. Nếu tôi có nói nhẹ nhàng thì chúng nhanh chóng tới tấp theo mẹ ‘đừng nghe gái đĩ giải trình’. Nghe câu nói đó từ chính cái miệng xinh xắn của các con, tôi thấy xấu hổ thì ít mà lo cho tương lai của các con thì nhiều”, ông nói.
Gần 20 năm sống cùng vợ, ông Khải chưa một ngày thảnh thơi. Ngoài thời gian kiếm tiền lo cho vợ con, về nhà ông lại đóng vai trò người nội trợ. Hình như, tình thương yêu của ông dành cho vợ con không làm cho người vợ hiểu chồng và yêu chồng. Bà Hoa thường gây sự với ông. Bà chửi mắng chồng từ việc lau nhà để lại vết ố, trải ga giường không đúng màu gối, gấp chăn còn nhăn, là quần áo sai li… Thân làm tổng giám đốc, hoành tráng ở công ty là vậy nhưng ông lại không có tiếng nói gì trong cái gia đình 4 người ấy.
Video đang HOT
Ám ảnh quá khứ chì chiết chồng hàng đêm
Năm 2010, một lần về quê Thanh Hóa chơi dài ngày, vợ con ông biết được bí mật ngày thanh niên ông yêu một cô gái cùng xóm. Hai người có chung một đứa con nhưng gia đình ông Khải không đồng ý cho họ kết hôn vì ông Khải là trí thức, ông đã đi học đại học thì không thể lấy gái quê. Đau lòng bị nhà người yêu từ chối, cô bạn gái lúc đó của ông Khải đã có bầu 7 tháng bỏ vào Tây Nguyên sinh con rồi trở lại quê nuôi đứa trẻ lớn đến bây giờ. Hai bên nội ngoại gần nhà nhau nên cậu bé thường xuyên đến “nhận họ” ở nhà ông Khải. Thằng bé học giỏi và giống ông Khải như hai giọt nước nên gia đình ở quê cũng bí mật nhận cháu.
Từ khi biết được bí mật quá khứ của chồng, bà Hoa liên tục tra tấn tinh thần ông Khải. Bà và các con thi nhau chửi bới ông về cái tội “ăn chơi ra sản phẩm”. Đặc biệt, cô con gái lớn của ông mới học cấp III nhưng lên mặt chửi cha như một người phụ nữ từng trải với những câu nhói lòng: “Ông đừng có mơ đón con trai về đây ở”. Thậm chí, cô bé còn lớn tiếng mắng cha mình là kẻ thiếu văn hóa, gốc nhà quê, người đàn ông ong bướm.
Chia sẻ về người vợ, ông Khải cho biết, hai năm nay, không ngày nào vợ ông không chửi. Bà vợ chửi ông chán lại quay về chửi người phụ nữ kia và chửi cả gia đình ông ở quê không biết dạy con cháu. Có hôm, 2h sáng vợ cũng không cho ông ngủ. “Cô ấy tiêm vào đầu các con mình về người cha nghèo khó và phụ bạc. Đó chỉ là câu chuyện sai lầm trong quá khứ của tôi chứ từ ngày lấy vợ, tôi chưa một lần phản bội cô ấy”, ông thanh minh.
Nhìn gương mặt hao gầy, đôi mắt thâm quầng của ông Khải sau nhiều đêm mất ngủ, ai cũng thương cảm. Vợ chửi, con mắng, ông Khải bất lực, đôi khi muốn từ bỏ tất cả. Nhiều người khuyên ông nên ly hôn nhưng ông không muốn bởi ông mang ơn người cha vợ. Nhờ có cha vợ giúp đỡ nên ông mới có ngày hôm nay.
Việc vợ bạo hành chồng cũng muôn hình, muôn vẻ nhưng trường hợp của ông Khải chẳng khác nào tra tấn người đàn ông, ép họ mang bệnh trầm cảm. Vết thương bên ngoài nhanh liền sẹo còn vết thương tinh thần sẽ ám ảnh ông mãi mãi.
Theo VNE
Gái ế 'bẫy' trai để thỏa mãn nỗi khát con
Ở cái tuổi 35, bản năng làm mẹ trỗi dậy, chị Hạnh đã sắp xếp một chuyến công tác riêng với cậu đồng nghiệp kém gần 10 tuổi, cốt chỉ để có con.
Bị tình đầu bỏ rơi, chị Thu (32 tuổi, Định Công, Hà Nội) không thể mở lòng được với bất cứ ai. Mặc dù chị đã thử hẹn hò vài lần nhưng tất cả đều thất bại vì chị vẫn bị tình cũ ám ảnh. Bị bố mẹ giục giã chuyện chồng con, chị mệt mỏi chuyển ra ở riêng. Nhưng vốn là người bận rộn, chị không có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ về số phận của mình. Chỉ từ khi bóng đen của cuộc khủng hoảng kinh tế bao phủ cả thế giới, công việc ít đi, thời gian trống trải khiến nỗi cô đơn lại bủa vây chị. Và rồi bản năng người mẹ nổi lên. Không có nhu cầu tìm bờ vai để tựa, chị chỉ có nhu cầu sinh con.
Làm thế nào để sinh được con? Chị có thể tự mình làm tất cả mọi việc như sửa bóng đèn, sửa điện nước nhưng để có tiếng cười trẻ thơ, chị cần một người đàn ông. Xung quanh chị có nhiều đàn ông nhưng biết "xin" ai bây giờ? "Xin" trai tân thì xấu hổ lắm. "Xin" đàn ông đã có vợ lại phiền phức vì đứa con của chị có thể phá nát hạnh phúc gia đình người đó. Chị không muốn là kẻ có tội.
Sau nhiều cuộc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng, nỗi khát khao con trẻ đã chiến thắng. Bỏ qua mọi dằn vặt, xấu hổ, chị "xin" Tùy, một đồng nghiệp trong Nam ra Hà Nội công tác vài tháng. Nhìn đứa con mới chào đời, chị Thu hạnh phúc đến rơi nước mắt. Nhưng cũng nào có được yên. Khi con mới 2 tháng, người nhà anh Tùy ra tận nơi đánh ghen. Họ buông ra bao lời sỉ nhục, dọa dẫm. Thậm chí họ còn đòi bắt con của chị đi. Phải nhờ tới công an, chị mới được yên thân nhưng tâm hồn chị giờ trở nên trĩu nặng.
Ảnh minh họa
Chị Hạnh (35 tuổi, Cầu Giấy, Hà Nội) nổi tiếng xinh đẹp, giỏi giang nhưng lại cao số nên tuổi này rồi mà vẫn đi về lẻ bóng. Mỗi khi thấy gia đình bạn bè bồng con tới chơi, lòng chị như bị nghìn mũi dao đâm. Chị thèm con lắm và rồi cũng quyết định "xin" con.
Đối tượng chị nhắm tới là Đông, nhân viên dưới quyền của chị. Đông kém chị gần 10 tuổi. Anh là một chàng trai năng động, nhanh nhẹn. Anh quý mến và tôn thờ chị. Ít nhiều chị cũng là một người có năng lực, được các sếp lớn tin tưởng, giao phó nhiều công việc quan trọng. Vì có ý đồ nên chị thường xuyên sắp xếp để hai người đi công tác với nhau. Cái gì đến cũng đến, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người đã có bao giây phút mặn nồng bên nhau. Chị có con với Đông. Cô công chúa nhỏ chào đời được đặt tên là Thúy An.
Ôm con trong lòng, chị không thể tin được niềm hạnh phúc này lại đến với mình nhanh như vậy. Nhưng trong lòng chị cũng tràn ngập một nỗi đau vô bờ. Chị nhìn xung quanh, sản phụ nào cũng có chồng ở bên chăm sóc, dỗ dành. Còn chị thì không. Bên cạnh chị là người mẹ tảo tần, khuôn mặt đượm buồn vì nỗi đau con gái "không chồng mà chửa".
Về tới nhà, chị dành rất nhiều thời gian và tình cảm cho con. Nhưng hình ảnh Đông vẫn ám ảnh trong đầu chị. Hóa ra chị đã yêu anh lúc nào không hay. Ban đầu, ý định của chị chỉ đơn giản là "xin" con. Nhưng trong thời gian thực hiện "bẫy", chị đã rơi vào cái bẫy tình do chính mình dựng lên. Chị nhớ anh quay quắt. Không kìm lòng được, chị nhắn tin, gọi điện cho Đông khiến anh chàng hốt hoảng. Anh yếu ớt chống đối: "Em không yêu chị. Đó chỉ là cảm xúc thoáng qua. Em ân hận lắm. Nhưng em không đến với chị được. Em sắp cưới rồi. Em và người yêu gắn bó với nhau 6 năm rồi. Em sẽ cưới cô ấy".
Tin nhắn của anh khiến trái tim chị Hạnh tan nát. Trong một phút ích kỷ, chị gọi điện cho người yêu Đông nói rằng anh có con riêng. Và, đám cưới của anh đã bị hoãn lại vô thời hạn. Còn Đông cũng không giữ được bình tĩnh, anh chàng bực bội và dành cho chị những lời không thể tệ hại hơn.
Theo VNE
Em bị xì xào vì việc nhận con nuôi Em sợ rằng chồng em sau này không thương yêu bé và gia đình chồng sẽ nghĩ em hư hỏng. Em viết lên dòng tâm sự này trước tiên là mong được mọi người chia sẻ với em niềm vui được làm mẹ. Em năm nay 23 tuổi, là cô gái quê Thanh Hoá. Em học và đi làm trong Sài Gòn được...