Tổn thương khi bị bà nội coi như “của nợ”
Mẹ bỏ đi, bố lấy vợ hai, em lớn lên với bà nội cùng những lời nhiếc móc của bà rằng em là cái nợ mà mẹ em bỏ lại…, khiến em nhiều lúc quẫn trí muốn bỏ đi.
ảnh minh họa
Em đọc nhiều tâm sự của các anh chị . Muốn tìm xem có ai cùng cảnh ngộ với em không nhưng mãi không thấy nên em đành tự viết. Hôm nay em quyết định viết là vì nỗi bức bối trong em quá lớn.
Trước tiên, em xin kể với các anh chị về tuổi thơ của em.
Nói thật là 21 năm nay em sống trong căn nhà mà chưa bao giờ em thấy mẹ em ở trong đó. Em cũng chẳng biết lý do là vì sao nữa, chỉ biết là em lớn lên với bà nội cùng những lời nhiếc móc của bà.
Từ khi là một đứa trẻ con, em đã phải là người đứng giữa nghe bao lời trách móc của bà và mẹ em. Bà thì nói em là cái nợ, rằng mẹ em bỏ em mà đi để cho bà phải gánh cái nợ này. Mẹ em thì nói bà đuổi mẹ con em ra ngoài, bà không thèm nhìn mặt em rồi vô vàn những thứ khác nữa đại loại là họ nội, họ ngoại đổ lỗi cho nhau và em là người phải nghe tất cả.
Tuổi thơ đối với em là một sự sợ hãi bởi bà em rất khắc nghiệt. Lúc nào bà cũng sẵn sàng chửi bới và đánh em bất cứ khi nào em phạm tội dù chỉ là lỗi nhỏ. Nhà có rất nhiều anh chị em họ sống ở ngay cạnh nhưng chẳng bao giờ bà mắng một ai chứ đừng nói gì đến đánh. Chỉ có riêng mình em sống với bà là phải chịu.
Bà lúc nào cũng coi em là một cái nợ và những lúc mắng chửi em thường có câu: “đẻ ra mà không khuyên không răn thà rằng nuôi lợn béo lăn lấy tiền, tao nuôi con lợn, tao còn bán được chứ tao nuôi mày chỉ khổ cái thân tao…” và muôn vàn những lời tục tĩu khác nữa mà em cũng chẳng muốn kể ra bởi bản thân em không phải là người thích chửi bậy. Rồi bà lúc nào cũng thửa sẵn một cái roi “để dùng khi cần”.
Các cháu nội, cháu ngoại của bà đến bà tiếp đón cẩn thận, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Ấy thế mà riêng em bà ghẻ lạnh như người ở, khách đến nhà bà mua thịt mua cá về tiếp đãi nhưng nói thật là mỗi lần gắp một miếng thịt là em phải lấm lét nhìn bà. Nếu bà lườm thì tức là em phải hiểu rằng không được như thế nữa. Còn quần áo thì thôi đừng bao giờ nghĩ đến, đối với bà thì tiền của bà quan trọng hơn gấp nghìn lần cái của nợ này.
Năm em lên 5 tuổi thì bố em kiếm cho em một người mẹ mới (thực ra thì nói cho oai thôi chứ cũng chẳng phải cho em). Em may mắn ở chỗ không phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng bởi dì hai em cũng là người biết điều mà bố em cũng không phải là người nhu nhược.
Nhưng riêng bà thì em không thể chịu được và có những lúc quẫn trí em muốn bỏ đi. Nhưng lý trí mách bảo em phải ở lại, uất ức xong rồi thôi. Em chẳng thể bỏ đi với mẹ vì mẹ nuôi bản thân mẹ còn vất vả. Còn bố em thì chẳng bao giờ quan tâm xem bà làm gì em.
Video đang HOT
Em còn nhớ năm em 10 tuổi có một lần em sang nhà bác chơi về muộn, dù là mùa đông giá rét nhưng bà nhất quyết không cho em đắp chăn coi như đó là một sự trừng phạt. Chẳng biết làm gì khi bố mẹ em không ngủ ở đấy nên em đành lấy chiếc áo măng tô của bố đắp vào người để ngủ.
Một đêm rét, mình em co ro trong cái áo mà không tài nào ngủ được. Khóc không dám khóc, kêu không dám kêu, chỉ biết nằm im chờ trời sáng. Rồi sáng hôm sau bà em thức dậy coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn em cũng chẳng dám hé nửa lời với bố.
Sống trong cảnh thiếu thốn tình thương, khi một đứa con gái đang trong tuổi bắt đầu hình thành suy nghĩ thì em vẫn một mình. Từ bé không có khái niệm tâm sự là gì, mọi suy nghĩ đều giữ kín trong lòng. Có lẽ em sắt đá cũng là vì thế, em chai lì với đòn roi của bà. Khi ấy, bà chửi em đã biết cách để nó không lọt vào tai, bà đánh em không con nhỏ một giọt nước mắt. Khóc làm gì cho người ta thương hại, ấy thế mà ra ngoài người ta hỏi em vẫn cười nói với mọi người về một người bà đáng kính.
Trong tiềm thức của bà thì em là đứa chẳng ra gì trong khi chưa bao giờ em làm gì bôi nhọ gia đình. Bà luôn cho rằng em là cái đứa xấu xa nhất, có nhiều lần bà chửi em rằng: “nó sau này chẳng làm lên cái gì đâu rồi cũng chỉ đi đánh cave mà thôi” (em xin lỗi vì đã nói bậy). Tất cả tội trạng của em qua miệng bà thì nó phải lên gấp trăm lần.
Người ta bảo “đẹp phô ra, xấu đậy lại”, bà em cũng hay dùng ca dao để chửi em nhưng chính bà em lại đi ngược lại với lời răn dạy của các cụ. Bà lúc nào cũng so sánh em với mấy đứa ngoài đường, với mấy bà chị họ yêu quý. Quần áo em mặc chưa bao giờ bị người ngoài nói là lố lăng bởi em là người ăn mặc đơn giản. Nhưng bà em lại nói rằng chẳng thấy ai như em trong khi mấy bà chị họ nhà em con mặc váy, zip. Bà kêu em là đứa con gái không ra gì, là đứa lười nhưng bà đâu có biết những đứa cháu gái kia của bà còn hơn cả em vì được bố mẹ chiều.
Giờ em đã 21 tuổi, thực ra thì em càng lớn, bà em cũng không đánh em như trược nữa. Cũng đỡ cay nghiệt với em hơn, nhưng bà lại có cách khác để làm khổ em.
Mặc dù ngày trước em không có người yêu, mỗi lần đi chơi cũng chỉ đi với mấy đứa bạn gái nhưng mỗi lần em đi về lại mắng em rằng em là đứa con gái hư, rồi bảo bố mẹ em rằng không trông chừng em rồi có ngày đeo mo vào mặt, rồi bảo em là đi với zai. Em uất ức nhưng không làm gì được bởi nếu cãi là bà em sẵn sàng cầm roi ra “nói chuyện” với em mặc dù em đã lớn.
Giờ em có người yêu, em cũng không muốn giấu diếm gia đình nhưng mỗi lần em đi chơi về mà muộn một tý thôi là bà mắng, bà đánh. Bà em yêu cầu em là 9h phải có mặt ở nhà trong khi 7h em mới đi học đi làm về, ăn cơm nước làm mấy việc linh tinh thì cũng 8h em mới đi được.
Vả lại bố em cũng đã từng nói là cho em đi chơi đến 10h vậy mà bà em vẫn đánh vẫn mắng. Sau lần đấy bố em nói thì bà chấp nhận cho em đi đến 10h nhưng thế đã chưa phải hết.
Bố em cũng không quá khó tính, quy định em 10h phải về nhưng vẫn linh động, 10h hơn em về vẫn được. Ngày nào bố em ở nhà thì chẳng làm sao chứ nếu hôm nào bố em không có nhà mà về muộn thì đừng trách. Có hôm em đã phải bị đòn vì về nhà luc 10h 3 phút. Em tức mà không làm gì được.
Hôm nay, em ngồi viết mà nước mắt vẫn rơi. Em vừa bị bà đánh chỉ vì lý do là đêm qua em quên không khóa cửa. Tính em vốn hay quên, chuyện đấy cũng chỉ là bình thường trong khi nhà cũng không mất mát gì. buổi tối me em dậy cũng đã khóa cửa. Vậy mà bà em cũng đánh chửi em.
Em không nói nửa lời nhưng trong lòng uất nghẹn. Giờ đã lớn, mỗi lần bà mắng là em bỏ đi nhưng cũng chỉ đến tối là về chứ cũng không dám làm liều bởi em nghĩ là con gái mà bỏ nhà đi là không hay. Đấy là ban ngày em còn có thể bỏ đi.
Bà em có một cách để chửi em mà em cho là “sáng kiến”. Nếu hôm trước em mắc lỗi gì cho dù là nhỏ thôi thì bà em sẽ chửi em vào……sáng sớm ngày hôm sau. Lúc đấy là vừa ngủ vừa nghe chửi bởi vì lúc đấy em sẽ chẳng thể bỏ đi đâu. Em bị mắc tính hay quên thế nên quên cái nọ quên cái kia là chuyện bình thường. Bà chẳng thông cảm cho em mà chỉ lấy đấy để móc tội của em.
Em chẳng biết làm thế nào, nói thật là bà em cũng không phải là xấu. Ngoài lúc đánh chửi em thì bà em vẫn chăm lo cho em đầy đủ. Ngoài những lúc đấy thì em với bà tình cảm vẫn tốt. Bà em cũng được coi là chiều em nhưng những lúc mắng em thì lại coi em chẳng ra cái gì.
Sống cuộc sống hai mặt như thế này em cảm thấy mệt mỏi quá. Nhiều lúc em nghĩ quẩn muốn lấy chồng quách đi cho rồi. Nhưng nếu em làm thế thì bà em khinh em lắm nên bây giờ em vẫn cố học. Em cố làm tất cả mọi việc để chứng minh với bà rằng bà sai.
Nhiều lúc em tự an ủi mình rằng bà con sống được bao lâu nữa đâu mà phải ăn thua. Nhưng những lúc bà mắng em thì em thấy tất cả những việc em làm chẳng có ý nghĩa gì.
Em cũng nói luôn là bà em không những cay nghiệt mà còn rất bảo thủ. Có những việc chỉ là hiểu nhầm thôi nhưng nếu bà chửi em không tiếc lời, kêu em là đứa điêu ngoa, cho dù mọi người có giải thích lại cho bà rằng chỉ là hiểu nhầm nhưng bà cũng chẳng nghĩ lại, vẫn chửi em như tội em là có thật.
Giờ em khổ tâm vô cùng.chẳng biết làm thế nào, em không thế như thế này mãi. Bố mẹ em nể bà nên cũng chẳng dám nói mà có nói cũng bị bà chửi là bênh con nên cũng chẳng dám nói. Các anh các chị nghĩ hộ em, em cảm ơn vô cùng.
Theo Afamily
Nỗi khổ của phụ nữ ngực to
Nhiều phụ nữ tự ti vì bộ ngực to quá khổ của mình.
Lan nghe thấy tức nổ đom đóm mắt, chẳng lẽ mới ngày đầu đi làm, cô lại ra đôi co với đồng nghiệp. Lẳng lặng đi về chỗ ngồi, Lan tính kế một ngày sẽ cho mấy chị trong phòng kiểm nghiệm thoải mái để biết được bộ ngực của cô tự nhiên, chân thực đến mức nào.
Đây không phải lần đầu tiên Lan gặp rắc rối với bộ ngực quá khổ so với thân hình thấp bé của mình. Hồi còn đi học, mỗi giờ thể dục học điền kinh hay nhảy cao, nhảy xa cô phải mặc áo lót thật chặt để cặp tuyết lê khỏi chạy lung tung. Nhiều lần áo trong hơi mỏng một chút, hội con trai cùng lớp cứ chỉ trỏ khiến Lan ngượng tím mặt.
Mấy đứa bạn còn dọa cô là ngực to sau này dễ ung thư vú, bị bóng đè khiến Lan lo lắng mất ăn mất ngủ. Đến khi lên mạng tìm hiểu, cô mới thở phào nhẹ nhõm vì đó chỉ là kiến thức sai lệch. Nhiều khi Lan chỉ ước, thà "màn hình phẳng" như người khác, rồi chịu khó tân trang bằng Victoria's Secret, đệm nước... còn sung sướng hơn nhiều, vẫn đẹp lung linh mà chẳng cần lo lắng.
Cùng chung nỗi khổ với Lan là cô nàng có gương mặt xinh xắn Linh Chi, nhân viên văn phòng ở Cầu Giấy, Hà Nội. Kể từ khi có người yêu, Chi đau đầu với những lời nhắc nhở, ghen tuông bóng gió của bạn trai về cách ăn mặc. Bình thường khi đi làm cô vẫn diện những trang phục khá kín đáo, thế nhưng lúc đi đám cưới, dự tiệc cô cũng muốn điệu đà, sexy một chút, chỉ là khoe khéo vòng một căng tròn một cách tế nhị không quá lố.
Vậy mà lần nào cũng thế, bạn trai cô mặt nặng mày nhẹ, nói cô chỉ thích "khoe hàng", muốn khiêu khích những gã đàn ông khác. Có lần khi phát hiện mấy nam đồng nghiệp cùng đi ăn cưới thi thoảng lại lén nhìn bộ ngực hấp dẫn của bạn gái, anh lập tức kéo cô đi về trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh.
Nhưng khi đi chơi cùng nhóm bạn, bạn trai Chi lúc nào cũng tỏ ra hãnh diện về vòng một của bạn gái. Nhiều khi chàng còn thẳng thừng nói với anh bạn thân: "Kiếm người yêu phải khủng như em Chi nhà tao đây này, chứ lép kẹp như người yêu mày thì nói chuyện gì". Chi ngượng chín mặt khi người yêu vừa nói xong, vừa nhìn thẳng vào vòng một của cô cười đắc chí.
Nhiều phụ nữ tự ti vì bộ ngực to quá khổ của mình. Ảnh minh họa: Sun.
Chị Thúy Hằng (34 tuổi) từng thấm thía tất cả điều bất tiện về bộ ngực đồ sộ. Chị kể hồi con gái, những lúc đi mua áo váy rất khó khăn. Mặc áo bó chẽn thì cặp tuyết lê cứ tha hồ lồ lộ, bao trọn phần cơ thể trên, thế nên lúc nào chị cũng phải chọn mua đồ rộng để khỏi ngượng ngùng. Nhiều người bạn lâu lâu gặp lại cứ tưởng chị đang mang bầu, hỏi sao nhà chị "sản xuất" lắm thế.
Chị Hằng thấm thía hậu quả của người có bộ ngực to là khi cho con bú. Hai bầu vú căng tràn sữa lúc nào cũng chỉ trực rớt xuống, dùng khăn thấm sữa đặt bên trong áo lót càng khiến vòng một của chị thêm nặng nề. Chưa hết, sau thời gian cai sữa, cặp tuyết lê căng tròn ngày nào giờ như muốn chảy xuống rốn.
Trong khi nhiều phụ nữ tự ti vì bộ ngực khủng thì cũng có nhiều người lợi dụng ưu thế của mình để hút fan, show hình, thậm chí còn trở nên nổi tiếng, kiếm được những bản hợp đồng đắt giá. Với họ, vòng một khủng không chỉ khiến họ thêm sexy mà còn là phương tiện đắc lực để kiếm tiền, quảng bá hình ảnh.
Chuyên gia tâm lý Minh Hoa, Tổng đài Tư vấn 1088, TP HCM cho biết, sự tự ti của phụ nữ ngực to thường nằm chủ yếu ở vấn đề tâm lý. Có thể khi tiếp xúc, người đối diện không để ý quá nhiều vào vòng một của họ, nhưng vì nghĩ rằng bản thân có đặc điểm khác người nên họ luôn tự ti, rụt rè, tìm mọi cách để che đậy, giấu diếm. Họ ăn mặc quần áo lùng bùng, quá rộng, kín cổng cao tường khiến gu thời trang trở nên nhàm chán, lỗi mốt.
Với những phụ nữ này, vấn đề tâm lý cần được gỡ bỏ trước nhất. Mọi người nên nghĩ rằng, ngực to cũng là một vẻ đẹp tự nhiên, là món quà trời cho không phải ai cũng có được. Hiện nay, có nhiều cách để khiến bộ ngực không trở nên kệch cỡm như sử dụng các loại áo ngực đặc biệt, lựa chọn quần áo phù hợp hay phẫu thuật thu nhỏ vòng một...
Những phụ nữ sau sinh cũng không cần quá lo lắng, vì thường ngực sẽ giảm đi 1/3 so với trước, lúc đó có thể vòng một sẽ trở nên vừa vặn, ưa nhìn hơn. Tuy ngực không còn căng tròn như trước lúc sinh nở, nhưng nếu biết cách dùng áo ngực sẽ tôn lên vẻ đẹp quyến rũ. Với chị em ngực to quá khổ, không nên để cơ thể quá mập dẫn đến việc mô mỡ phát triển nhiều, kích thước ngực tăng lên đáng kể. Nên chú ý chế độ ăn uống, tập luyện đều đặn để cơ thể săn chắc, dẻo dai.
Các cụ từng có câu "Đẹp khoe xấu che" vì vậy hãy trân trọng vẻ đẹp tự nhiên của mình, nên bỏ qua những ý nghĩ tự ti, che giấu. Bạn là một người văn minh, bạn sẽ biết cách ăn mặc khéo léo để tôn lên vẻ đẹp cá nhân một cách hài hòa, không kệch cỡm.
Theo VNE
Bát canh cần "đắng" của mẹ em! Người ta có câu: "Con gái mà gả chồng gần. Có bát canh cần nó cũng đem cho". Chẳng biết nhà người khác có canh cần ngọt đến đâu, còn nhà em, bát canh cần của chị gái dành cho mẹ em đắng lắm. Chào chị Liên Thùy, tác giả tâm sự "Nhật ký của người con gái lấy chồng xa gửi bố...