Tokyo, miền đất phúc để phát triển du lịch ở ‘xứ sở mặt trời mọc’
Nhật Bản không chỉ chú trọng vào các khu nghỉ dưỡng mà còn quan tâm đến việc phát triển du lịch văn hóa, để quảng bá quốc gia.
Tokyo Disneyland là khu vui chơi giải trí nổi tiếng bậc nhất thế giới, chỉ một số nước trên thế giới có khu vui chơi này của Walt Disney. Nếu đã đến Nhật Bản, đừng quên dành trọn 1 ngày từ sáng sớm đến tối khuya để vui chơi cho thỏa thích ở 1 trong 2 công viên này.
Nếu gia đình có con nhỏ Tokyo Disneyland là lựa chọn hoàn hảo nhất, vì có nhiều trò chơi thú vị và phù hợp hơn với người lớn. Ngoài ra, khi không muốn chịu cảnh xếp hàng hàng tiếng đồng hồ để chơi, bạn có thể mua vé VIP để được vào đường ưu tiên khi chơi các trò chơi.
Là một tổ hợp du lịch rất rộng lớn nằm ngay vịnh Tokyo. Bao gồm các chuỗi cửa hàng shopping, nhà hàng, khu vui chơi, đài truyền hình Fuji, Robot khổng lồ Gundam, các khu trò chơi nhỏ như Tokyo Trick Art Museum… Khu vực Odaiba trải dài trên một khu vực rộng lớn nên có rất nhiều trạm dừng ga xe điện.
Đền Meiji
Đền Meiji nằm ngay sát ga Harajuku, một ngôi đền khá nổi tiếng ở Tokyo thu hút rất nhiều khách du lịch. Gây ấn tượng bởi con đường dài cùng với cảnh cổng Torii hoành tráng. Nếu du khách đến đây vào dịp lễ thành nhân sẽ bắt gặp rất nhiều thiếu nữ Nhật Bản tuổi đôi mươi diện những bộ Kimono rực rỡ đến đền làm lễ.
Hầu như du khách nào đến Nhật đều không thể không ghé qua khu Akihabara nằm ở ga Akihabara, trung tâm mua sắm đồ điện tử hàng đầu Nhật Bản từ thượng vàng đến hạ cám, từ mới tinh đến secondhand. Đặc biệt, tất cả các cửa hàng đó đều miễn thuế cho khách du lịch khi đưa ra passport có visa ngắn hạn.
Video đang HOT
Khu vực Kappabashi
Nếu lần đầu đến Nhật Bản, bạn sẽ bị trầm trồ bởi các mô hình thức ăn được trưng bày trước các cửa hàng ăn uống ở Nhật. Dù đó là đồ giả nhưng độ khéo léo và tinh xảo rất cao, nhiều khi mắt thường không thể phân biệt được và Kappabashi chính là khu vực mua bán, sản xuất những “món ăn gỉa” như thiệt đó. Đây cũng là thiên đường mua sắm cho các đầu bếp.
Chùa Sensoji
Nằm ngay ga Asakusa, đền Sensoji luôn là điểm đến đầu tiên của du khách trước khi đi bộ qua Tokyo Skytree ngay gần đó. Chùa nằm trọn ngay trung tâm Tokyo, có kiến trúc rất độc đáo, chùa lên ảnh rất đẹp nên rất thích hợp cho các bạn thích chụp ảnh selfie. Đừng quên khi đến chùa hãy xin cho mình một lá xăm nhé.
Tokyo Skytree
Tokyo Skytree hiện là tháp cao nhất Nhật Bản với chiều cao 495m. Đứng trên đây mà chụp hình Panorama hay ngắm thành phố Tokyo thì không gì bằng. Rất là ấn tượng. Bên trong Tokyo Skytree cũng tập trung nhiều quán ăn, quán cafe và cửa hàng lưu niệm.
Bảo tàng Edo-Tokyo
Nơi mang đến những điều thú vị bất ngờ cho du khách muốn hiểu thêm về văn hóa và lịch sử đất nước Nhật Bản. Du lịch đâu chỉ là ngắm cảnh, nghỉ dưỡng hay vui chơi ở công viên giải trí. Dành chút thời gian, thăm thú các bảo tàng, đọc một chút về văn hóa, lịch sử,… bạn sẽ tìm tòi và học hỏi được rất nhiều điều thú vị.
Theo thegioitre.vn
Tình ca ngốc nghếch
Mô hình cà phê sách của T. thật sự không mới nhưng vẫn đủ khiến những người không thích sự ồn ào như tôi cảm thấy hài lòng.
Một ngày cuối tuần nữa lại trôi qua và tôi vẫn giữ thói quen đến T. như thường lệ. Mô hình cà phê sách của T. thật sự không mới nhưng vẫn đủ khiến những người không thích sự ồn ào như tôi cảm thấy hài lòng. Còn gì thú vị hơn khi tìm được cho mình một chốn tựa lưng, đủ yên tĩnh để thư thả tâm hồn nhưng vẫn mang chút náo nhiệt của cuộc đời thường nhật. Không phải tôi không thích lui tới những khu vui chơi, rạp chiếu phim hay một vài địa điểm check-in mới mẻ nào đó, chỉ là cảm giác chậm rãi dõi theo những dòng chữ con con, lâu lâu lại nhấp nhẹ một li thức uống ngọt ngào thật sự rất tuyệt. Vậy nên, tôi gọi việc đến T. là cuộc hẹn cùng cảm xúc riêng mình.
Đang mải miết ngắm những dòng xe, tôi bỗng khựng lại khi thấy Vân bước đến, mắt đảo khắp một vòng xung quanh như đang tìm cho mình một chỗ ngồi thì phải. Thấy vậy tôi liền ra hiệu bằng cách đưa tay, kèm một tiếng gọi nhỏ đủ để cậu ấy nghe thấy và chú ý.
- Cậu cũng thích mô hình cà phê sách này sao? Tôi hỏi, khi Vân vừa tựa lưng vào phần ghế ngồi đối diện.
- Không hẳn, chỉ là cuộc hẹn cùng đứa bạn thân bị hủy đi bất chợt, đành phải lang thang một mình và vô tình phát hiện ra thôi. Còn cậu, hẳn là đến đây thường xuyên nhỉ? Vân đáp lại.
Tôi không trả lời, chỉ bật cười rồi lại chăm chú vào quyển sách còn dang dở trên tay. Tôi và Vân học cùng trường đã hơn một năm nay nhưng thật sự chỉ biết mặt nhau từ hội thi văn nghệ vào đầu tháng trước. Chuyện là sau đợt thi, những tiết mục đạt giải cao được tập trung nhằm chuẩn bị cho lễ kỉ niệm thành lập trường sắp tới. Tôi, ngoài việc đánh ghi-ta còn được xếp song ca cùng Vân một bài nên cả hai mới có dịp gặp gỡ và trao đổi nhiều hơn. Vậy nên hôm ấy tại T., ngoài những câu chào hỏi thông thường, chúng tôi chẳng biết phải nói gì cùng nhau cả.
Tôi xin được Facebook cùng số điện thoại của Vân. Tôi cũng hay hẹn cậu ấy vào những lúc rảnh để chăm chút thêm cho bài biểu diễn. Với chút kiến thức về nhạc lí của mình, tôi giúp Vân hát sao cho khéo ở những nốt nhạc cao, bù lại Vân cũng hay "tiếp sức" cho tôi bằng những mẩu bánh thơm ngon do cậu ấy tự tay làm lấy.
Có một hôm, đang ngồi đánh ghi-ta ở góc sân trường, tôi chợt ngoái đầu nhìn lại đã thấy Vân ở đằng sau. Ngồi xuống cạnh tôi, Vân đặt vào tay tôi một li nước rồi cất tiếng.
- Lúc sáng thấy cậu mang theo cây ghi-ta, tớ đoán thế nào cậu cũng ở đây mà.
Tôi bật cười, đưa tay gãi đầu, dáng điệu trông ngờ nghệch thật.
- Cũng hay đấy. Vân chợt quay sang và nói bằng vẻ mặt hào hứng.
- Cậu quá khen, chỉ là vài thanh âm mà tớ tự nghĩ ra thôi.
- Tớ muốn là người đầu tiên thưởng thức khi bản nhạc hoàn thành, được chứ?
- Được thôi.
Vân tạm biệt tôi rồi đi về phía cổng trường, vừa hay chuyến xe buýt thân thuộc của cậu ấy cũng kịp dừng tại trạm. Tôi vẫy nhẹ tay chào và dõi mắt nhìn theo, cho đến khi chiếc xe khuất dần nơi ngã tư đông nghịt.
Rồi thì tiết mục cũng diễn ra khá thành công, cô Bí thư Đoàn trường gật gù hài lòng còn bên dưới sân trường thì vang lên những tràng vỗ tay không ngớt. Trong lúc cúi chào, tôi có vô tình nắm lấy tay Vân, nhưng cũng buông ra ngay lập lức. Cảm giác lần đầu tiên được chạm tay một người đối với cậu trai tuổi 17 như tôi mà nói, thật sự lạ lẫm và thú vị.
Tôi vẫn lui đến T. thường xuyên, chỉ là cái không gian yên tĩnh và trầm mặc nuông chiều xúc cảm riêng mình từ bấy lâu bị xáo trộn đi đôi chút. Vân bảo đã trót phải lòng T. ngay từ lần đầu đặt chân nên háo hức muốn quay trở lại cho bằng được. Có lẽ cùng thuộc cung Song Ngư nên chúng tôi cùng có sự yêu thích đặc biệt với những thứ mang lại cảm giác thư thái nhẹ nhàng như việc uống một tách cà phê, đọc vài quyển sách hay thưởng thức một bản nhạc buồn chẳng hạn. Thi thoảng Vân cũng đưa tôi đến rạp để xem một bộ phim vui, cốt để cho những cuộc gặp gỡ giữa hai chúng tôi bớt đi phần đơn điệu và tẻ nhạt.
Vân cũng hay đề nghị tôi học nhóm cùng với một số bạn bè khác của cậu ấy. Vốn có thế mạnh về những môn tự nhiên, tôi thường đảm nhận việc giải các bài tập khó khăn hay chỉ cho mọi người cách ghi nhớ công thức bằng một vài mẹo vặt trong khi Vân luôn sáng tạo nhiều sơ đồ tư duy hay ho giúp chúng tôi "đánh nhanh" được những môn Sử, Địa. Nhờ vậy mà kết quả học ngày một cải thiện hơn khiến ai nấy đều hài lòng.
Lần nọ, nhân dịp cuối tuần, tôi lại hẹn Vân đến T., muốn dành cho Vân một sự bất ngờ khi để cậu ấy là người đầu tiên được nghe bản nhạc đầu tay tự mình sáng tác. Không hẳn vì lời hứa hôm ấy của mình ở góc sân mà bởi qua ngần ấy thời gian bên cạnh nhau, cái tên Hạ Vân trong tôi thật sự có vị trí đặc biệt hơn hẳn nhiều bạn bè khác.
T. hôm ấy thật đông nhưng vẫn đủ yên tĩnh để chiều lòng những người vốn đã yêu thích không khí ấy. Tôi vẫn chọn chỗ ngồi quen thuộc ở góc sâu bên trong, cạnh bên những ô kính lớn. Rồi thì Hạ Vân bất chợt bước vào cùng mẫu váy trắng và đôi giày búp bê hồng khiến cậu ấy vốn đã xinh lại càng xinh hơn.
- Có bất ngờ cho tớ sao? Chưa kịp để tôi mở lời, Vân đã nhanh nhảu hỏi.
- Chờ một chút. Tôi đáp gọn.
Nói rồi, tôi bật file bài sáng tác trong điện thoại mình lên, đeo tai nghe vào một bên và đưa cho Vân bên còn lại. Không gian giữa hai người thoáng chút lặng yên, trong khi bản nhạc không lời của K. vẫn cứ đều đặn vang lên từng thanh âm chậm rãi.
Vân không nói một lời nào trong suốt những phút giây kia, lâu lâu chỉ đưa ngón tay cái lên gật gù, ra vẻ yêu thích lắm. Tôi cũng chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và cậu ấy đã thật gần, còn đôi bàn tay đã vờ nắm nhau từ lúc nào không rõ. Với một chút ngượng ngùng, tôi khẽ siết chặt tay hơn, không vội vàng buông ra như trước. Từng ngõ ngách như được bao phủ bởi cái lành lạnh hơi đêm mà vì sao đôi tim cứ không ngừng ấm áp.
Theo muctim.com.vn
Diệu kế của giám đốc Cậu cứ làm theo kế của tôi thì họ bỏ đi ngay thôi! Họ vừa đi vừa nói: - Thật quá đáng, khu vui chơi gì mà chỗ nào cũng thu tiền, cắt cổ vừa phải thôi! Giám đốc xanh mặt gọi nhân viên: - Làm cách nào ngăn họ lại đi chứ, đừng để họ vào! Nhân viên bối rối: - Một...