Tôi yêu lối sống của phụ nữ VN
Tôi chưa lập gia đình, 30 tuổi, qua Mỹ lúc còn nhỏ nhưng tôi rất yêu truyền thống giữ gìn trinh tiết của người phụ nữ Việt Nam.
ảnh minh họa
Chắc hẳn các bạn ở trong nước thường có quan niệm người sống ở nước ngoài thường phóng khoáng và tự do nhiều hơn do ảnh hướng ít nhiều vì phong tục tập quán và cách sống của người Tây phương. Đúng, tôi đồng ý như thế. Và cũng vì lý do đó tôi mới viết lên những suy nghĩ và quan niệm của mình. Tôi tin rằng cũng sẽ có những người đồng quan điểm của tôi, đặc biệt là người đang sống ở nước ngoài…
Tôi chưa lập gia đình, 30 tuổi, qua Mỹ lúc còn nhỏ. Tuổi thơ khi đặt chân đến xứ người, tôi phải buôn chải tự lo cho bản thân, vượt qua bao nhiêu sự cám dỗ, và cũng vì sự kiên trì ấy để ra trường, có được một chút công danh và thành công hôm nay. Trong người tôi hình như văn hóa Việt Nam đã ăn sâu vào tâm khảm. Tôi rung động qua làn da thớ thịt, khi đọc từ những truyện cổ tích Hòn vọng phu cho đến những chuyện tình như Đồi thông hai mộ, Lan Điệp, Hàn mạc Tử, TTKH…
Tôi không biết rõ hư thực thế nào, nhưng có một điều tôi biết rõ tất cả đều biểu dương tình yêu. Một tình yêu tinh khiết, thanh tao mà người đời truyền tụng. Nhưng bây giờ đa số giới trẻ lạm dụng hai chữ tình yêu chỉ là sự bắt đầu cho sự ham muốn đam mê, biện hộ những lý do để tự lừa dối bản thân mình. Một số cứ cho “yêu thì phải cho hết cho người”, vậy thì hôn nhân để làm gì, phong tục cưới hỏi để làm chi, hãy cặp nhau ở chung và đến nơi nào đó đăng ký để có danh nghĩa vợ chồng hợp pháp.
Người đời thường bảo “học điều tốt thì khó, mà học điều xấu thì dễ” quả thật rất đúng đấy. Một người con gái xem trọng tiết hạnh, trinh trắng gìn giữ quả thật không dễ, nhưng cho ra thì quá dễ. Từ nhỏ ở gần nhà tôi có một người láng giềng, chồng đi kháng chiến và chết trên chiến trường, lúc đó bà chỉ có 18 tuổi, và đứa con còn mang trong bụng, nhưng sau khi sinh bà ở vậy nuôi con đến giờ, vẫn tôn kính và yêu thương chồng khi nhắc về dĩ vãng…
Những điều ấy ảnh hưởng rất nhiều tâm lý tôi. Tôi khâm phục đức hạnh của người phụ nữ Việt Nam nói riêng và châu Á nói chung. Có những người đàn ông giận vì người phụ nữ của mình qua tay người khác, giận vì mình là người thứ hai đến với họ, cảm thấy thua lỗ, vì cái màng trinh không còn. Nhưng nếu nghĩ chữ trinh với tôi đó là người phụ nữ kiên cường, một lòng một dạ, không dao động bừa bãi. Sống vị tha, và biết tôn trọng người khác theo cái lý lẽ của nó, có nhân phẩm cao, khó lòng mua chuộc, dẫu rằng cuộc sống thì nhiều cám dỗ, nhiều sự thay đổi bất ngờ trong tương lai trên đoạn đường dài đi hết với nhau, liệu chăng có vượt qua nổi những điều ở trước mắt? Đó là điều cần thiết…
Thế gian này chẳng có tuyệt đối cả. Trời có lúc nắng lúc mưa, thậm chí chúng ta cũng có thể bắt gặp đang nắng mà vẫn đổ mưa. Mà người ta thường gọi là mưa trong nắng, vậy thì chúng ta làm sao phán xét đúng hay sai trong vấn đề này được, mà chỉ là ít hay nhiều, đồng cảm hay không đồng cảm thôi.
Có những độc giả nữ cảm thấy bất công vì sao đấng mày râu có thể có nhiều quyền lựa chọn được trong khi họ thì bị lên án. Nên nhớ tạo hóa đã như thế khi thượng đế sinh ra đàn ông, đàn bà đều có một trọng trách khác nhau, cho dù bình quyền ở xã hội, ở những lĩnh vực nào, nhưng có những điều bất di bất dịch mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi của những sự khác biệt ấy.
Chắc hẳn các bạn sẽ bảo mình cổ hủ, phong kiến, và ích kỷ, thưa không. Cuộc sống luôn luôn có được và mất đi đôi với nhau. Bạn có thể quyết định làm điều gì thì phải suy nghĩ hậu quả và trách nhiệm của nó, vì nó luôn có cái giá tương xứng cho mỗi việc ấy. Cho nên đừng bao giờ đòi hỏi sự cảm thông ở người khác.
Khi người ngoài cuộc, họ luôn cảm thấy dễ dàng khi nói về một vấn đề nào, vì cảm giác họ không có trong tâm trạng ấy. Chỉ người trong cuộc, đau đớn, dằn vặt, day dứt ra sao, thì họ mới hiểu sự khó khăn ấy. Hơn nữa mỗi người đều có cái ưu và khuyết điểm của mình. Có thể người khác làm được, nhưng không hẳn ai cũng có thể làm được cả. Nếu không cuộc đời này chỉ có thể màu trắng và đen, không có màu xám.
Theo VNE
Video đang HOT
Bố chồng yếu, mẹ kế gạ tình con rể
Cô ta ngồi trước mặt tôi, nước mắt ngắn dài, kể lể rằng bố vợ tôi trông bề ngoài trẻ trung là vậy, nhưng thật ra đã "yếu" lắm rồi, trong khi cô ta vẫn còn rất sung sức, rất khao khát.
Tôi là trai tỉnh lẻ, lên Hà Nội học, cái gì cũng bỡ ngỡ, may có cô bạn tốt (mà sau này trở thành vợ tôi) ra sức giúp đỡ, từ chuyện tìm nhà trọ đến giới thiệu việc làm, tôi mới có thể trụ lại được ở chốn thị thành đắt đỏ này. Ra trường, tôi may mắn vào làm trong cơ quan nhà nước, công việc có ổn định thật, nhưng lương thưởng lại quá eo hẹp, nghèo nàn.
Thời ấy, mới ra trường, tôi vẫn tay trắng, đồng lương ba cọc ba đồng, nhà đi thuê, tiền ăn hàng tháng còn phải tính toán, dè sẻn lắm mới không phải nhịn đói bữa nào. Tự ti về hoàn cảnh của mình, tôi chả còn thiết gì yêu đương. Vả lại, nghe bọn bạn kháo nhau về khoản "tình phí" khiến tôi đã hãi hùng, chẳng còn dám tơ tưởng đến cô gái nào.
Trong khi tôi "khiếm khuyết" đầy mình như vậy, thì vợ tôi lại là một cô gái đáng mơ ước của bất cứ chàng trai nào. Cô ấy là con một trong gia đình khá giả, mẹ mất sớm nên bố rất chiều chuộng, yêu thương, muốn gì được nấy. Không những thế, cô ấy còn xinh đẹp, nết na, tốt bụng và có công ăn việc làm đàng hoàng. Đám trai theo cô ấy xếp hàng dài từ cửa nhà ra đến tận đầu ngõ, vậy nhưng cô chẳng ưng anh chàng nào. Cô ấy rất tốt với tôi, nhưng tôi chẳng dám nghĩ cô có tình ý gì với mình, tôi nào dám trèo cao.
Vậy mà thật là "thánh nhân đãi kẻ khù khờ", một hôm mưa gió, cô ấy đùng đùng đến nhà tôi, khóc sướt mướt rồi giận dỗi: "Em yêu anh như vậy, lẽ nào anh không hiểu lòng em? Bố em bắt em lấy chồng rồi! Anh có lấy em không thì bảo?". Tôi sững người, tưởng đang mơ, vậy mà chuyện ấy lại có thật 100%. 5 tháng sau lời tỏ tình kiểu "bồng bột" ấy, tôi và cô ấy trở thành vợ chồng trong niềm hạnh phúc khôn tả.
Cưới nhau xong, chúng tôi dắt díu về ở trong căn nhà thuê tạm của tôi. Ngày mưa thì dột, ngày nắng thì nóng như lò nung gạch. Vợ tôi chẳng kêu ca, bởi cô ấy luôn tâm niệm "thuyền theo lái, gái theo chồng", nhưng nhìn cô ấy mệt mỏi, phờ phạc, tôi thương không kể xiết. Tôi hận mình là thằng đàn ông vô dụng, chẳng chăm lo nổi cho người phụ nữ mình yêu thương.
Ngặt một nỗi, ở Hà Nội, tấc đất tấc vàng, tôi có làm cả đời cũng chưa chắc mua được vài mét vuông đất, chứ đừng mơ đến chuyện xây nhà riêng, nên tôi thấy có lỗi với vợ lắm. Đắn đo mãi, cuối cùng tôi cũng phải "gợi ý" hai vợ chồng chuyển đến sống cùng bố vợ trong căn nhà mặt phố. Như chỉ chờ có vậy, vợ tôi vui vẻ đồng ý, thế là công cuộc "ở rể" của tôi bắt đầu.
Người ta thường dị nghị trai ở rể chẳng khác nào chó chui gầm chạn, nhưng tôi lại chẳng hề thấy thế, có chăng chỉ là chút ngượng ngùng vì làm đàn ông mà chẳng lo nổi cho vợ. Bố vợ tôi tính rất "thanh niên", đã ngoài 50 nhưng ông vẫn rất xởi lởi, dễ gần và vui tính. Cuộc sống của vợ chồng tôi khá thoải mái, vui vẻ, cho đến khi, đùng một cái, bố vợ tôi đòi ... lấy vợ.
Sau bao nhiêu năm ở góa nuôi con, giờ con gái đã khôn lớn, có gia đình riêng, bố vợ tôi cũng rảnh rang, tự do để đi tìm hạnh phúc riêng. Thương bố phải sống bao năm cô quạnh, hi sinh vì mình, nên vợ tôi ngay lập tức đồng ý, vội vã chuẩn bị cho lễ cưới của bố, mặc dù cô dâu, đáng buồn, lại chẳng ai xa lạ, chính là... ô sin nhà hàng xóm, hơn tôi đúng 2 tuổi.
Bố vợ và vợ tôi có vẻ rất nghiêm túc, hào hứng, còn tôi thấy chuyện này thật nực cười. Cả xóm này ai cũng biết cô ô sin đó quá lứa lỡ thì nên chẳng dám ở quê, phải bỏ xứ lên Hà Nội làm, lấy chỗ trú thân. Dù vậy, cô ta cũng nuôi tham vọng lớn, được "làm dâu" Hà Nội.
Bởi thế nên những lúc rỗi rãi, cô ta lại lân la hết nhà này nhà khác, gặp người đàn ông nào cũng buông lời ong bướm, tán tỉnh, từ cậu thanh niên mới lớn, ông trung niên góa bụa hay kể cả ông già đã lên cụ, mồm miệng móm mém hết. Tôi vốn đã không có cảm tình với cô ta, nay lại nghe tin cô ta sắp trở thành... mẹ vợ của mình, thật là oan gia ngõ hẹp.
Dù biết cô ta không đàng hoàng, nhưng tôi cũng chẳng thể phản đối cuộc hôn nhân này, đặc biệt là khi bố vợ và vợ tôi tỏ ra hết sức vui mừng, quyết tâm. Tôi đành im lặng và giúp đỡ vợ tôi những việc cô ấy yêu cầu. Đám cưới diễn ra tưng bừng, cô dâu cũng thay mấy lần váy ngắn, váy dài như mới đôi mươi. Tôi trông thì thật kệch cỡm, nhưng bố vợ và vợ tôi lại hạnh phúc ra mặt. Chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như sau đó chúng tôi không phải sống chung trong cùng một mái nhà, đó quả là cực hình.
Từ ngày trở thành mẹ vợ tôi, cô ôsin nhà hàng xóm ấy có thái độ rất khó chịu. Bỗng nhiên được sống trong cảnh giàu sang, sung túc, cô ta bắt đầu vênh váo, lười biếng. Không những không chịu làm việc nhà, cô ta còn lên giọng kẻ cả để sai bảo tôi, bắt tôi phục vụ cô ta. Nể vợ và bố vợ, nghĩ mình là phận ở rể, tôi nhiều lần nín nhịn.
Nhưng những hôm vợ tôi đi công tác, bố vợ đi sinh hoạt hội người cao tuổi về muộn, cô ta lại giở trò, hạnh họe, bắt tôi bê cả nước rửa chân lên phòng cho mình. Tôi nhẫn nhịn, một vài lần làm theo cô ta yêu cầu, nhưng cô ta cứ "được đằng chân, lân đằng đầu", bắt nạt tôi, khiến tôi rất khó chịu.
Trong nhà chỉ có 2 người đàn ông, nhưng cô ta ăn mặc rất hở hang, có lần còn mặc cả váy ngủ hai dây mỏng tang lượn qua lượn lại. Bố vợ tôi tính xuề xòa, không hay để ý nên thấy vậy chỉ cười, khen vợ mình trẻ trung, còn tôi thì thật sự thấy ngứa mắt nhưng lại chẳng tiện nói ra.
Góp ý riêng với cô ta thì ngại, mà nói vợ tôi thì còn khó hơn, vì có lần tôi đã thử, nhưng "gậy ông lại đập lưng ông", vợ tôi quắc mắt lườm nguýt, bảo tôi là đồ đàn ông đê tiện, đến mẹ vợ mà cũng "soi". Thật oan cho tôi quá! Từ đấy trở đi, tôi chẳng dám nói đến chuyện đó với vợ, nhìn thấy mẹ vợ ăn mặc hở hang, tôi đành im lặng bỏ đi chỗ khác cho yên thân.
Chưa dừng lại ở đó, nhiều hôm chỉ có tôi và mẹ vợ ở nhà, cô ta cố tình đụng chạm vào người tôi, khiến tôi sởn da gà. Hôm thì cô ta vờ lau nhà, mặc áo trễ nải, để lộ ngực cho tôi thấy, hôm lại mặc váy, ngồi gác chân lên bàn trong lúc tôi đang xem tivi ... Tôi đang ngồi đọc báo, cô ta cũng lân la lại gần, vờ bóp vai, đấm lưng cho tôi rồi hỏi tôi có mệt mỏi không, có cần "thư giãn" không...
Những hành động của cô ta chỉ khiến tôi liên tưởng đến đám gái gọi trong mấy quán bia mà hội bạn tôi hay lui tới. Thấy tôi không có phản ứng gì trước những hành động "gợi tình" ấy, cô ta tỏ ra giận dỗi, vùng vằng rồi than vãn "nhà này đàn ông chết hết cả!". Nhiều hôm, cô ta ngồi trước mặt tôi, nước mắt ngắn dài, kể lể rằng bố vợ tôi trông bề ngoài trẻ trung là vậy, nhưng thật ra đã "yếu" lắm rồi, trong khi cô ta vẫn còn rất sung sức, rất khao khát. Cô ta muốn xin tôi một đứa con để tuổi già có người nương tựa...
Bỗng dưng bị đẩy vào hoàn cảnh này, tôi như mắc phải tơ nhện, không biết vẫy vùng thế nào, cư xử ra sao. Tôi không thể tâm sự với vợ, bởi cô sẽ lại nghi ngờ và căng thẳng với tôi, nhưng cứ tình trạng này, sớm muộn tôi cũng sẽ bị mẹ kế cho "vào tròng", khi ấy không biết sự thể còn tồi tệ đến mức nào!
Tư vấn của người ngoài cuộc
Khẩn trương chuyển ra ở riêng
"Câu chuyện của anh quả thật rất phức tạp. Tôi hiểu, anh đang vướng phải rất nhiều cái khó và loay hoay không biết làm thế nào, phần nhiều vì tự ti rằng mình đang ở nhờ. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, anh không thể sống trong căn nhà đó được. Nếu không thể nói với vợ, ngăn cản được người phụ nữ kia tiếp tục những hành động trái đạo đức, lại càng không thể tâm sự với bố vợ, anh thật sự phải một mình chiến đấu, sẽ không ai có thể hiểu, cảm thông và gỡ rối giúp anh.
Theo tôi, để chấm dứt tình trạng này, chẳng còn cách nào khác, anh sẽ phải cùng vợ chuyển ra ngoài sống. Kinh tế của anh khá eo hẹp, với mức lương ở cơ quan nhà nước, có lẽ anh sẽ không thể có cuộc sống tốt như khi đang ở rể, nhưng vợ chồng anh sẽ phải cùng chia sẻ gánh nặng này.
Nếu không muốn để vợ chịu khổ, phải sống trong cảnh mưa thì dột, nắng thì nóng như trước, anh có thể đề nghị vợ chung tuền để chi trả chi phí sinh hoạt, thuê một nơi ở tốt hơn. Gia đình vợ anh khá giàu có, bởi vậy anh hoàn toàn có thể yêu cầu cô cùng với mình vun vén cho cuộc sống chung. Tôi tin rằng vợ anh sẽ rất sẵn lòng.
Tự ái của đàn ông vốn rất lớn, chắc anh cũng không muốn để vợ mình phải chung tiền, nhưng trong hoàn cảnh bắt buộc như thế này, anh nên chia sẻ với cô ấy. Hơn nữa, đây cũng chỉ là giải pháp tạm thời, về lâu dài, anh nên tìm dịp thuận lợi để nói cho vợ biết về người phụ nữ kia. Bởi nếu không phải anh, cô ta chắc chắn sẽ tìm đến người đàn ông khác để gạ tình, và khi ấy, người chịu đau khổ sẽ chẳng ai khác ngoài bố vợ và vợ anh. Anh nên ngăn chặn chuyện này!". Trương Văn Tú (28 tuổi, giáo viên, Hưng Yên).
Tìm cách cho bố vợ biết sự thật
"Nếu câu chuyện đúng như những gì anh tâm sự thì người mẹ kế của vợ anh rõ ràng là một người phụ nữ lăng nhăng, đàng điếm, không biết tới luân thường, đạo lý. Trong hoàn cảnh của anh, anh phải cư xử thật khéo léo, cẩn thận kẻo bị vạ, gây ra hiểu lầm thì sẽ rất khó giải thích, thậm chí có thể ảnh hưởng tới hạnh phúc của vợ chồng anh.
Khi người đàn bà đó đã tỏ rõ ý đồ gạ tình anh như vậy, cô ta cũng chẳng sợ gì không làm ầm lên nếu như anh không cho cô ta được thỏa mãn. Để tránh việc đó, anh cần hành động trước. anh không nên im lặng, tiếp tục nhẫn nhịn, chịu đựng những chiêu trò của cô ta mà cần tỏ rõ thái độ, quyết liệt. Nếu thấy anh là người đàng hoàng, tử tế, không thể lay động được, cô ta sẽ thôi giở trò đó với anh.
Nhưng anh cũng cần có những bằng chứng không thể chối cãi việc cô ta gạ tình anh, đề phòng sau này cô ta có thể đổ tội cho anh đã ve vãn cô ta. Anh có thể bí mật ghi âm hoặc quay phim lại những lúc cô ta gạ gẫm anh, đó sẽ là những chứng cứ để thuyết phục vợ và bố vợ anh, vạch bộ mặt thật của cô ta.
Bố vợ anh là người tốt, ông xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn cô ta, anh có trách nhiệm phải cho ông biết điều ấy. Hãy tìm cách nói cho bố vợ biết sự thật càng sớm càng tốt. Chuyện này khá tế nhị nên có thể chỉ hai người đàn ông nói và biết với nhau sẽ dễ giải quyết hơn. Chúc anh sáng suốt!". Ngô Tuấn Anh (33 tuổi, nhân viên bán hàng, Thái Bình).
Lửa gần rơm...
"Lòng dạ đàn ông rất khó lường. Anh Nam A có thể nói như vậy về mẹ kế của vợ mình, nhưng chưa chắc chắn anh đã giữ mình được trước những hành động của cô ta. Người ta có câu "mưa dầm thấm lâu", "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" ... anh bây giờ có thể thấy rất khinh ghét, ghê tởm những trò gạ tình của cô ta, nhưng cũng không thể khẳng định rằng một lúc nào đó, anh sẽ không yếu lòng và sa vào vòng tay người phụ nữ đó, phản bội vợ mình.
Một người đàn bà có nhiều mưu đồ như vậy, chắc chắn sẽ không để cho gia đình anh được yên. Cô ta sẽ tìm cách phá hoại gia đình anh, gây nên những bất hạnh cho cuộc sống tưởng như đang bình yên của vợ chồng anh. Theo tôi, anh cần tránh xa mẹ kế của vợ ra càng xa càng tốt, dọn ra ở riêng cũng là một ý hay". Lương Anh Phương (28 tuổi, bác sĩ, Hải Phòng).
Kiên quyết, cứng rắn từ chối
"Đừng thỏa hiệp, cũng đừng im lặng. Người phụ nữ gạ tình anh chưa hẳn đã là người xấy, có thể cô ta cũng có những hoàn cảnh, nỗi khổ rieng mới hành động như vậy. Bạn đừng vội đánh giá cô ấy. Có khi cô ấy chỉ cần một người để trò chuyện, giãi bày. Trong trường hợp cô cương quyết, cứng rắn, đừng im lặng, như thế rất dễ gây hiểu nhầm.
Thay vào đó, bạn nên nói chuyện với cô ta một cách nghiêm túc, tìm hiểu những nỗi khổ tâm của người đàn bà này để có cách chia sẻ. Biết đâu bạn có thể khiến cô ấy thay đổi, sống tốt hơn và như thế, cuộc sống gia đình bạn cũng vì thế mà hạnh phúc hơn". Nguyễn Tú Anh (30 tuổi, y tá, Thái Nguyên).
Theo VNE
Chồng đóng kín cửa, bật đài to để hú hí với gái mặc vợ ngoài cửa Mỗi lần xin được nghỉ phép, tôi đều khăn gói lên thăm người yêu. Có lần tôi đã bắt gặp anh đang hú hí trong chăn với một cô gái. Sự nồng nàn, nhiệt huyết của tôi bị anh và ả nhân tình kia dội gáo nước lạnh. Tôi chán kiếp đàn bà, chán làm người bao dung để nhận lại kết cục...