Tôi yêu chồng, tin cháu ruột để rồi đau đớn khi biết họ sắp có con với nhau
Tôi cứ như mình đang ngã vào một cái vực sâu thăm thẳm, rơi mãi, rơi mãi không chạm được đáy vực. Những ngày tôi đi tỉnh, họ đã cuốn lấy nhau từ lúc nào, giờ đây con bé đã có thai, cái thai đã bốn tháng.
ảnh minh họa
Gia đình tôi là cơ sở sản xuất bánh kẹo nhỏ, có chừng mười mấy nhân công. Chồng tôi hiền lành với nghề sửa chữa điện tử. Hai vợ chồng chăm chỉ làm ăn nên cuộc sống cũng khá thoải mái, dư giả. Con trai tôi đã bảy tuổi đang học lớp một. Tất cả đang rất êm đẹp.
Với cuộc sống êm đềm như vậy ai nhìn vào cũng khen ngợi hai vợ chồng tôi thật hạnh phúc, tôi thật kiếp trước có tu mới có một người chồng hiền lành như bụt hết lòng yêu thương vợ con như vậy. Có lẽ mọi chuyện sẽ cứ êm đềm như thế nếu như không có một quyết định sai lầm của tôi…
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Tôi không hẳn xinh đẹp, nhưng được cái dễ nhìn. Dù đã sinh một con, nhưng cũng giữ được vóc người gọn gàng. Tính tình tôi hoạt bát, công việc kinh doanh trong nhà là do một tay tôi sắp đặt. Anh chẳng để ý tới, anh có việc của anh. Nhớ ngày đó, mẹ thấy tôi đã hai mươi mấy tuổi mà chẳng dắt được anh nào về ra mắt gia đình nên lặng lẽ nhờ người mai mối cho chúng tôi.
Anh lúc ấy chẳng có gì đặc biệt, người lúc nào cũng im lặng ít nói, ai cũng bảo anh hiền lắm. Anh không cao to nhưng có đôi mắt thu hút người khác, anh không rượu chè cờ bạc, chỉ có hút thuốc chút ít. Đặc biệt anh có giọng nói nghe hay lắm, chỉ vì nó mà tôi không phân vân nhiều mà đồng ý với mẹ cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Video đang HOT
Công việc kinh doanh của tôi bận bịu anh không ngại ngần phụ tôi một tay lo lắng cơm nước, con cái. Nhưng cưới nhau đã lâu thì anh cũng vẫn vậy, cũng vẫn ít nói như thế, hai vợ chồng ít khi tâm sự gì với nhau.
Anh không đồng ý điều gì nói qua một lần rồi thôi. Tôi thì có chuyện gì thì ầm ĩ một hồi cũng thôi vì anh chẳng nói chẳng cãi lại tiếng nào. Trong cuộc hôn nhân ai cũng cho là hạnh phúc này, tôi mơ hồ thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Việc kinh doanh ngày càng bận, tôi thường hay đi xa, lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Nên khi thấy có đứa cháu gái, con của chị tôi, vừa tốt nghiệp phổ thông đang tìm việc làm tôi mừng lắm.
Con bé nhanh nhẹn sáng dạ, lại là cháu ruột của mình nên tôi an tâm lắm cho con bé làm quản lý trông coi trong ngoài, và càng yên lòng hơn khi tôi phải đi tỉnh, con bé có thể chăm sóc con trai giúp tôi. Tôi hết dạ yêu chồng, tin cháu ruột của mình để rồi không ngờ nhận lại nỗi đau quá lớn như thế.
Mọi chuyện vẫn bình thường diễn ra cho đến một hôm con bé cháu nói xin tôi nghỉ vài hôm về nhà. Nhà tôi và chị tôi (mẹ con bé) cũng không xa nhau lắm, đi chỉ tầm hai mươi phút thôi, nhưng để tiện cho công việc nên con bé đến ở hẳn lại, cuối tuần về một lần. Đang không bận lắm nên tôi đồng ý ngay và còn cho con bé thêm ít tiền.
Nào ngờ chiều đó hai vợ chồng của chị tôi hầm hầm cùng con bé đến nhà tôi… Và tôi rơi từ trạng thái ngỡ ngàng sang hoang mang. Tôi cứ như mình đang ngã vào một cái vực sâu thăm thẳm, rơi mãi, rơi mãi không chạm được đáy vực. Những ngày tôi đi tỉnh giao hàng họ đã cuốn lấy nhau từ lúc nào, giờ đây con bé đã có thai, cái thai đã bốn tháng.
Con bé nói rằng nó đến với chồng tôi là có sự đồng ý với tôi, rằng chồng tôi không thương tôi nữa muốn ly dị, nên tôi đã dỗ dành nó đến với anh để níu kéo cuộc hôn nhân này…
Bình thường chồng tôi không phải là một người trăng hoa, háo sắc. Không có nhiều ham muốn chuyện vợ chồng, đôi khi cả tháng chỉ vài lần là đủ, anh chẳng đòi hỏi nhiều. Nên tôi rất an tâm, chẳng mảy may suy nghĩ đến chuyện giữ chồng.
Mà con bé cháu đang tuổi lớn, ốm ốm gầy gầy nhìn chưa ra một người trưởng thành. Tại sao lại xảy ra chuyện như thế. Tôi làm ầm ĩ lên chất vấn, anh lầm lì im lặng không nói gì, đùng một cái bỏ đi đâu mất để tôi lại với ngổn ngang việc như thế.
Cái thai đã lớn, không thể làm gì khác hơn, tôi phải đưa tiền cho chị tôi chăm cho con bé kia đến lúc sinh đẻ. Có vẻ như ai cũng cho rằng lỗi lầm thuộc về tôi. Tôi không biết phân bua thế nào cho đúng. Tôi giận con bé một, mà hận chồng đến ngàn lần.
Tôi thật sự rối rắm không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào, không biết phải nói với con như thế nào, nhưng tôi biết mình không thể gục ngã. Tôi có thể bỏ tất cả, nhưng con tôi thì phải làm thế nào?
Những ngày này tôi rất sợ đêm về, suốt cả ngày hết việc nọ đến việc kia mệt đến mức không nghĩ mình là con người nữa… Chỉ ước mình có thể nằm xuống ngủ một giấc ngàn năm không cần tỉnh dậy, vậy mà không như thế. khi đêm về, mắt tôi lại ráo hoảnh không ngủ được. Những lúc này đây tôi phải đối diện với mất mát, với đau đớn. Những người tôi yêu thương lại nỡ đối xử với tôi như thế. Tôi phải sống thế nào đây?
Rồi con bệnh, tôi thảng thốt chợt tỉnh ra, bấy lâu nay tôi mải mê đắm chìm trong cơn đau mà quên mất đứa con trai bảy tuổi của tôi, con cần sự chăm sóc của mẹ, của ba nhiều hơn. Mấy tháng nay con bị bỏ bê, chuyện ăn chuyện học của con tôi giao hết cho chị giúp việc trong nhà chẳng ngó ngàng đến. Tôi giận tôi quá.
Tôi không thế sống như thế này mãi. Con tôi không có lỗi, nó cần một gia đình, cần bàn tay chăm sóc của cha của mẹ. Nhưng không cần anh, tôi sẽ một mình lo cho con, sẽ yêu con nhiều, thật nhiều, sẽ bù đắp cho con những thiếu xót bấy lâu nay. Mai là một ngày mới, tin rằng vẫn chưa muộn để tôi xây dựng lại hạnh phúc cho riêng hai mẹ con tôi.
Theo Giadinh.net
Hạnh phúc phía bên kia cơn mưa
Đi bước nữa chị đã đắn đo rất nhiều bởi câu chuyện con anh con tôi luôn ám ảnh chị...
Chị lấy chồng ngay khi rời cổng trường đại học. Cưới nhau được hơn một năm thì chị sinh con gái đầu lòng. Bỏ lại hết mọi ước mơ tuổi trẻ, chị chấp nhận ở nhà làm hậu phương cho chồng và chăm con. Cuộc sống của chị đong đầy hạnh phúc với nụ cười con trẻ và ánh mắt mãn nguyện của chồng khi nhà cửa tươm tất, cơm canh ngon ngọt... Tối tối, trong căn nhà nhỏ là hình ảnh 3 người nằm ôm nhau xem ti vi.
Khi bé con chưa tròn tuổi thì anh được lên chức, nhưng cũng là lúc anh nhận quyết định đi công tác xa nhà 6 tháng. 3 tháng đầu, ngày nào anh cũng điện thoại về cả chục lần chỉ để hỏi mẹ con chị hôm nay ăn gì, có vui không? bé ở nhà có ngoan không. Những tin nhắn nhớ thương ngày nào anh cũng gửi về cho hai mẹ con.
Thế nhưng xa mặt cách lòng, anh đã không giữ được mình và phản bội chị, chị đau khổ, tuyệt vọng nhưng vẫn chấp nhận tha thứ cho anh. Chị cho anh một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, quay về bên chị nhưng anh không vượt qua được tình cảm dành cho người con gái kia. Thậm chí, anh còn xin chuyển vào làm cố định ở nơi anh đang công tác. Lúc nào, chị cũng thấy đau khổ về sự phản bội của chồng, mọi thứ cứ giằng xé trong tâm hồn chị khiến chị tiều tụy, chán nản.
Anh không thiết tha gia đình nhỏ nữa và quyết định ly hôn chị để được chung sống với người con gái kia. Chị không níu kéo cũng chẳng chửi bới, khi mà tình yêu của anh dành cho chị đã hết. Nhìn người đàn ông từng yêu mình tha thiết đến bên người khác chị đau đớn, xót xa rất nhiều. Nhưng cuối cùng chị vẫn đồng ý ly hôn, chị ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, ngày nhận quyết định ly hôn của tòa án, chị những tưởng hạnh phúc sẽ vụt tắt nhưng không ngờ đó lại lại cơ hội để chị có được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.
Chị hạnh phúc với cuộc hôn nhân thứ 2 (Ảnh minh họa)
3 năm đầu sau ly hôn, chị lao vào công việc để kiếm tiền nuôi con và quên đi người chồng bội bạc. Dần dần chị lấy lại được thăng bằng cuộc sống, chị không còn buồn đau về cuộc hôn nhân đó nữa. Chị cứ nghĩ rằng trái tim mình hóa đá, không thể yêu thương thêm bất cứ ai, nhưng qua công việc chị đã gặp Quân, một người đàn ông cũng trải qua sự đổ vỡ của hôn nhân.
Sự quan tâm, săn sóc của Quân khiến trái tim chị rung động, chị như "nắng hạn gặp mưa rào", nhưng chị không dám chắc liệu hạnh phúc thực sự đến trong cuộc đời chị.
Đi bước nữa chị đã đắn đo rất nhiều bởi câu chuyện con anh con tôi luôn ám ảnh chị. Nhưng người đàn ông đó đã cho chị thấy được giá trị của tình yêu đích thực, không phân biệt con chung con riêng, chia sẻ và cảm thông cho mọi khó khăn của chị.
Có lẽ, do từng trải qua sự đổ vỡ của cuộc sống gia đình nên anh chị đều trân trọng những gì mình đang có, cố gắng mang lại cho nhau sự vui vẻ, bình yên.
Nhìn chồng và 2 con chơi đùa ngoài phòng khách, chị thấy cuộc sống thật bình yên. Tất cả bão giông cuộc đời khép lại phía ngoài khung cửa, và chị đã một lần nữa thấy hạnh phúc mỉm cười. Phía bên kia cơn mưa là bầu trời cao rộng chào đón chị.
Theo Mai Thu / Người đưa tin
Mở cửa sổ tôi thấy chiếc xe ô tô của chồng dựng bên nhà hàng xóm vào sáng sớm Cố nín thở thật sâu lấy chút bình tĩnh để chụp vài phô làm chứng rồi tôi rút lấy chiếc tông ở chân của mình tát thật đau vào mặt hai kẻ đốn mạt kia. Hai vợ chồng tôi lấy nhau cũng được 7 năm rồi. Do tu chí làm ăn công việc thuận lợi nên dù còn rất trẻ chúng tôi đã...