Tôi yêu chồng nhưng ghét cay ghét đắng nhà chồng!
Tôi thấy tủi thân vô cùng vì người ta lấy chồng được nhờ nhà chồng. Còn tôi đã không được nhờ lại còn bị bố mẹ, anh em nhà chồng nhờ vả thêm, mặc dù chúng tôi cũng đang khó khăn.
Tôi lấy chồng được 3 năm, tuy là chưa phải làm dâu vì vợ chồng tôi sống trên Hà Nội (quê chồng ở Hà Nam). Nhưng dần dần càng tiếp xúc và hiểu rõ về nhà chồng tôi lại càng ghét họ hơn.
Vì Hà Nam và Hà Nội không xa lắm nên cứ một tuần vợ chồng tôi lại về 1 lần thăm nhà. Dạo này bận công việc hơn trước nên vợ chồng tôi cũng ít về hơn. Chồng tôi giờ làm thêm mảng thiết kế nên công việc khá là bận rộn. Còn tôi thì làm thêm bán quần áo online ngoài việc làm văn phòng. Chính vì thế mà đợt này không về thăm ông bà được như trước, thế mà ông bà suốt ngày gọi điện trách móc làm tôi phát mệt.
Mọi người sẽ nghĩ tôi là người soi mói và để ý nhưng phải là người trong cuộc thì mới thấy tủi thân và thấm thía thế nào. Đi lấy chồng đồng nghĩa với việc phải lấy cả nhà chồng, vậy mà không thể yêu nhà chồng như nhà mình tôi thật sự thấy ngột ngạt.
Ngày yêu nhau, biết gia đình anh khó khăn nhưng tôi vẫn yêu và chấp nhận lấy anh vì tôi yêu và thương anh. Anh phải một mình tự lập hết, bố mẹ chả lo được gì cả. Biết là ông bà khó khăn nên tôi cũng chả dám đòi hỏi nhiều là ông bà phải cho cái này cái nọ. Nhưng đằng này ông bà lại chỉ thích xin xỏ, nhờ vả vào con, mặc dù vợ chồng tôi đang khó khăn, nhà cửa còn phải đi thuê, nay đây mai đó.
Ông bà ở quê mặc dù làm ruộng nhưng cũng có chút đồng lương hưu. Cộng với việc ông bà rất tiết kiệm, tôi thấy chả ăn tiêu gì, ăn uống thì đạm bạc. Nếu như bố mẹ nhà khác thương con thì tiết kiệm cho con, hoặc cùng nữa là để đỡ phải nhờ vả vào con. Đằng này từ cái thẻ điện thoại hay bất cứ vật dụng nào cần mua ông đều í ới cho con trai ở tận trên Hà Nội mua, không phải là ở quê không có mà là ông sợ tốn tiền của ông.
Tôi thấy tủi thân vô cùng vì người ta lấy chồng được nhờ nhà chồng. Còn tôi thì đã không được nhờ lại còn bị nhờ vả thêm mặc dù chúng tôi cũng đang khó khăn.
Nhà chồng có 3 con nhưng giờ có việc gì cũng cứ đổ hết lên đầu đứa con út (là chồng tôi). Tôi thương mình thì ít mà thương chồng thì nhiều. Chẳng bù cho bố mẹ đẻ của tôi không bao giờ lấy tiền của tôi cho mặc dù bố mẹ cũng khó khăn, vì bố mẹ hiểu giờ tôi còn có gia đình nhỏ của mình.
Video đang HOT
Không hiểu số tôi thế nào mà lại vớ phải nhà chồng chua chát như thế?
Chồng tôi bị bệnh, ông bà nội cũng chả lo được gì. Chỉ có mẹ tôi sốt ruột cứ đi chạy vạy đi tìm mua thuốc cho anh ấy. Nhiều lúc nghĩ thương mẹ mà chả làm gì được, trong khi bố mẹ chồng thì thờ ơ, có hỏi thăm thì cũng chỉ để cho có, còn “sống chết mặc bay”.
Tôi thật không hiểu sao lại có bố mẹ không thương và lo cho con cái như bố mẹ chồng tôi? Thế mà chồng tôi chẳng chịu hiểu hay là cố tình không hiểu ra điều ấy. Tôi cứ nói câu nào là anh lại gạt đi. Trong đầu anh ấy bao giờ bố mẹ cũng là nhất, còn vợ như tôi chỉ là thứ yếu mà thôi. Ông bà nói gì anh cũng nghe.
Đã thế, thỉnh thoảng về, bố chồng lại gợi ý mua cái này cái nọ cho ông. Tôi về chơi có nửa ngày ông cũng bắt tôi ra chợ mua đồ ăn (ông kêu là thích ăn gì thì mua nhưng giờ tôi đã hiểu là hôm nào vợ chồng tôi về chơi thì tôi phải đi chợ để không phải tốn tiền của bố mẹ chồng).
Nhiều lúc tôi cũng tự nhủ và an ủi mình bằng những lý do khác nhau. Nhưng sự thực là càng ngày tôi càng nhận ra tính keo kiệt, bủn xỉn của bố chồng và tôi không thể nào yêu quý ông ấy cho được.
Đã thế, bố mẹ người khác chỉ muốn cho con cái đi ra làm ăn cho phát triển. Còn ông bà nội chỉ thích cho con cái ở nhà để có người hầu hạ, phục vụ ông ấy. Cứ hơi đau ốm tí là ông lại điện gấp cho ông con út quý hóa trên Hà Nội về gấp để chăm lo, để vòi vĩnh. Tôi thực sự ngán ngẩm với bố chồng.
Ngoài bố chồng ra thì anh em nhà chồng cũng chẳng khá hơn. Anh em nhà chồng ai cũng có nhà cửa rồi nhưng lại cứ vin vào cớ thất nghiệp với không có tiền vay mượn ông em út, trong khi ông em út thì đang thuê nhà.
Mà lạ đời ở chỗ, họ bảo vay nhưng không thèm trả mới hay chứ. Làm sao mà tôi không điên cho được. Lúc vợ chồng tôi hỏi vay mượn làm ăn chả bao giờ nhà an chồng cho vay được đồng nào. Đến bây giờ toàn quay ra vay vợ chồng tôi mà lần lữa không trả.
Không hiểu số tôi thế nào mà lại vớ phải nhà chồng chua chát như thế? Nghĩ mà chán cho cái thân phận và cuộc đời mình. Chả bù cho nhà tôi, anh em tuy không có nhiều nhưng anh chị rất hay giúp đỡ tôi vì thấy tôi chưa ổn định. Bố mẹ cũng không có nhưng không bao giờ lấy tiền của tôi, thậm chí còn tiết kiệm cho tôi nữa.
Càng so sánh giữa hai bên nội – ngoại, tôi lại càng thấy sự khập khiễng và chua chát. Đến bao giờ thì chồng tôi mới chịu hiểu đây?
Theo Ngoisao
Có nên bảo anh ấy đi xóa dị tật trên mặt?
Nếu không xóa thì bố mẹ em không chấp nhận, nhưng nếu bảo với anh ấy thì sợ anh tự ái. Em nên làm gì đây?
Chị ơi, bây giờ em đang không biết mình lên làm như thế nào cho phải. Em đã tham khảo rất nhiều ý kiến bạn bè, người thân, nhưng em không tìm cho mình được lời giải. Và bây giờ, chị là người duy nhất có thể cho em lời khuyên thật sự mà em tin tưởng. Vì em biết, có nhiều trường hợp rất khó xử, nhưng chị đều giúp mọi người tìm được những biện pháp giải quyết tốt nhất có thể. Và em hi vọng, em cũng nhận được những lời khuyên thật sự chân thành, quý giá của chị.
Năm nay em 22 tuổi, đang là sinh viên, em yêu được gần một năm. Nhà người yêu em cách nhà em khoảng 100 mét, hai bên gia đình cũng quý nhau (ngay cả trước khi chúng em yêu nhau và bây giờ vẫn thế). Gia đình, họ hàng nhà anh ấy đều biết chuyện của hai đứa em và trêu người yêu em là sao mà đủ bản lĩnh để "cưa" được em. Bố mẹ anh ấy rất quý em, ngay cả khi anh ấy tâm sự với mẹ là: "Mẹ ơi, con yêu G lắm, mẹ thấy con yêu được không?" thì mẹ anh ấy đã nói: " Mày mà yêu được G hả con?" Và khi biết em yêu anh, bố mẹ anh rất vui.
Phải nói rằng anh ấy thật sự kiên trì khi theo đuổi em: Anh ấy yêu em từ hồi em học lớp 10 và đến khi em học năm thứ 2 Đại học, em mới nhận lời. Vì lúc đó ra ngoài xã hội, có nhiều người theo đuổi em, nhưng không ai cho em cảm giác bình yên, che chở và kiên trì được như người yêu em cả. Chính vì vậy, tết vừa rồi, em đã nhận lời tỏ tình của anh ấy trong cái rét 7 độ của Miền Bắc. Chúng em được gặp nhau khoảng 10 ngày là em vào Nam học, còn anh ấy tiếp tục học ở Miền Bắc. Hiên tại anh ấy đang thi tốt nghiệp và thi xong sẽ vào Nam với em.
Em không biết tuổi 22 này thì yêu có phải là sớm không, nhưng thật sự trong suy nghĩ của em thì khi yêu là xác định sự chín chắn, lâu dài, không phải yêu cho có "lệ" như các bạn khác. Chính vì vậy mà khi biết em nhận lời yêu anh, đã rất nhiều người ngạc nhiên cho rằng: Tại sao một người con gái năng động, trẻ trung và có duyên như em lại yêu một người kém mình về tất cả mọi mặt: học vấn, hình thức (anh ấy có 1 cái bớt ở gần cằm) và cả kinh tế gia đình nữa. Nhưng em đã nói với mọi người rằng: Nếu chọn người yêu và chồng mà em chọn về hình thức thì chắc chắn em đã không chọn anh ấy. Tuy nhiên, nói một cách chân thành suy nghĩ của em thì em cũng không thích cái bớt đó. Không hiểu sao, em vẫn có cảm giác hơi xấu hổ, không tương xứng với em nên trừ bạn thân ra thì chưa ai biết mặt người yêu em cả. Mặc dù em xác định em sẽ lấy người đó làm chồng.
Em biết là con người thì không ai hoàn hảo, nhưng em vẫn thấy người đó chưa thật sự làm em mãn nguyện với quyết định của mình. Chị biết không, bố mẹ hi vọng rất nhiều vào em, khi biết tin em yêu anh, bố mẹ không cấm đoán, vì nố mẹ em rất tôn trọng ý kiến con cái, chỉ góp ý không hề áp đặt. Bố mẹ cũng quý anh ấy vì anh rất hiền, không rượu chè cờ bạc, cũng rất chịu khó, 2 nhà lại gần nhà nhau và ngoan nhưng chỉ vì cái "bớt" làm anh xấu đi nhiều và nhất là không xứng với...con gái cưng của bố mẹ em. Em biết bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em nên mới khuyên em hãy từ từ, đừng yêu sâu đậm quá thôi.
Chúng em yêu nhau từ hồi sinh viên (Ảnh minh họa)
Em thật sự muốn anh ấy xóa cái bớt đi, nhưng em rất sợ khi em nói anh đi xóa, sẽ chạm đến lòng tự trọng của anh và tình cảm 2 đứa sứt mẻ. Em đã nhờ bạn thân của 2 đứa hỏi dò thái độ của anh nhưng hình như khi em nhận lời yêu rồi thì suy nghĩ tẩy cái "bớt" đi không còn trong suy nghĩ của anh nữa. Anh nói rằng, anh đi tẩy cũng hết mười mấy triệu, mà giờ anh đang là sinh viên nên chưa thể. Khi bạn em hỏi nếu ra trường có việc làm thì anh có đi xóa không thì anh ấy chỉ cười. Em không biết anh có đi xóa không nữa vì anh cũng là người không hề coi trọng hình thức và điều này chính em đã nói với anh.
Theo chị, em có nên trực tiếp thuyết phục anh ấy đi xóa "bớt" không ạ? Thật sự em không muốn em là người trực tiếp nói điều này vì nếu sau này em lấy anh ấy, lúc vui vẻ không sao, nhỡ khi 2 vợ chồng xích mích, anh ấy lại lấy chuyện này ra nói hoặc có thể em nói ra thì đường ai lấy đi thì sao? Hoặc anh ấy cho rằng em yêu, lấy anh ấy quan tâm đến hình thức quá sẽ rất phức tạp và khó đoán trước được sự việc. Nếu em thuyết phục rằng tẩy đi nhìn đẹp hơn mà anh vẫn không xóa thì có nên nói rằng bố mẹ em không đồng ý cũng vì chuyện này không? (Thật ra, em cũng không muốn nói đến bố mẹ trong vấn đề này). Nếu nói, thì khi nào là thời gian thích hợp nhất để nói được? Theo chị, nếu anh ấy tẩy "bớt" đi, thì gia đình anh ấy có còn quý em như trước kia không, hay họ lại cho rằng vì em hơn anh như thế nên tẩy cái "bớt" đi, em mới chịu lấy anh, và lúc đó họ lại có cái nhìn khác về em thì sao? Em sợ như thế lắm.
Em là người hay suy nghĩ, nên chuyện này mà không có "phương án" trước thì em còn suy nghĩ nhiều. Nhưng em có thể khẳng định với chị là em yêu anh không quan tâm đến hình thức, em muốn anh tẩy cái "Bớt" đi chỉ để nhìn anh đẹp hơn, bố mẹ em hài lòng hơn, chứ nếu anh không xóa đi, em vẫn yêu anh ấy. Theo chị em nên làm gì?
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi tâm sự về chuyên mục. Câu chuyện của em cũng khá đơn giản không hề "nan giải" như nhiều bạn gái khác, tuy nhiên, với một cô gái trong sáng và trẻ trung như em thì nó lại trở thành vấn đề nan giải và khiến em phải đau đầu vì nó.
Theo như lời em nói, thì em đang là sinh viên, mới có 22 tuổi, người yêu em ở gần nhà, như vậy thì có lẽ hai gia đình cũng đã biết nhau, gia đình họ hàng nhà anh ấy đều biết và "ngưỡng mộ" anh vì yêu được em, còn gia đình em có lẽ chưa biết chuyện này nhưng nếu ở gần nhà nhau thì chắc chắn việc anh ấy tốt, bố mẹ em cũng có thể biết hoặc có thể nhờ người tìm hiểu để nắm thông tin.
Em nên nói gì với anh ấy? (Ảnh minh họa)
Em mới có 22 tuổi nhưng suy nghĩ khá chín chắn, không yêu đương "cho vui" như các bạn gái khác mà xác định lâu dài, đó là một điều vô cùng tốt mà không phải bạn gái nào cũng có được. Nhưng cuộc đời còn dài em ạ, không phải lúc nào mọi việc cũng như ý muốn mình. Bố mẹ em là những người hiểu em nhất nên họ luôn mong cho em mọi điều tốt đẹp nhất có thể. Vi vậy, việc mọi người khuyên em chưa nên yêu sâu sắc là đúng em ạ. Nên tìm hiểu từ từ và để thời gian trả lời để kiểm nghiệm tình cảm của mình. Hơn nữa, trong một vài năm tới, khi em ra trường, có công việc làm ổn định, có kinh nghiệm làm việc, chỗ đứng trong xã hội thì nghĩ đến chuyện kết hôn với anh ấy cũng chưa muộn. Còn giờ em đang là sinh viên, thì tính xa như vậy là hơi sớm. Khi ra trường, có rất nhiều điều mới lạ, biến động mà nếu không có kĩ năng sống thì chưa chắc đã giữ được tình yêu thời sinh viên, nên nếu giờ em đã vội giới thiệu anh ấy với gia đình thì quá sớm.
Chị hiểu em không phải là một người ưa hình thức khi em dám yêu một người thua mình về mọi mặt như vậy, chị cũng hiểu những gì em lo lắng khi nói chuyện với anh ấy về việc đi xóa "bớt", em sợ anh ấy tủi thân, sợ gia đình anh ấy nghĩ xấu về em, sợ hoàn cảnh của anh không cho phép... Điều ấy là hoàn toàn có cơ sở. Nhưng việc làm cho đẹp hơn để tự tin và thành công hơn trong cuộc sống là vô cùng quan trọng. Em có thể nói khéo với anh ấy điều này để anh ấy dần dần nhận ra điều quan trọng của những ưu điểm về ngoại hình có thể làm cho con người thành công hơn. Chị tin là nếu em có thành ý và nói nhẹ nhàng, khéo léo thì chắc anh ấy sẽ không chấp vặt em.
Tuy nhiên, trong thời gian hiện nay khi điều kiện kinh tế không cho phép thì em cũng không nên bảo anh ấy đi xóa bớt ngay, cũng không nên tiến sâu hơn trong mối quan hệ với anh ấy. Nên dành thời gian học hành, yêu nhau trong sáng nhẹ nhàng để có một tương lai tốt đẹp em ạ. Rồi sau này khi ra trường, có điều kiện thì em có thể bảo anh ấy đi làm điều đó, chị nghĩ đó là khoảng thơi gian phù hợp nhất.
Chúc em may mắn và hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng cất giấu phim ảnh khiêu dâm, tôi phải làm gì? Phát hiện chồng cất giấu ảnh khiêu dâm, tôi rất hoang mang, không biết anh ấy có đang thực sự làm điều gì sai trái hay không. Liệu anh ấy có phải là một người có thói dâm dật Khi tôi nói cho anh ấy biết rằng mình không thích việc làm của anh ấy, tôi chỉ nhận được câu trả lời: "Thôi...