Tôi yêu chồng nhưng ghét cay ghét đắng bên chồng!
Tôi lấy chồng được 3 năm, tuy là chưa phải làm dâu vì vợ chồng tôi sống trên Hà Nội (quê chồng ở Hà Nam). Nhưng dần dần càng tiếp xúc và hiểu rõ về nhà chồng tôi lại càng ghét họ hơn.
Vì Hà Nam và Hà Nội không xa lắm nên cứ một tuần vợ chồng tôi lại về 1 lần thăm nhà. Dạo này bận công việc hơn trước nên vợ chồng tôi cũng ít về hơn. Chồng tôi giờ làm thêm mảng thiết kế nên công việc khá là bận rộn. Còn tôi thì làm thêm bán quần áo online ngoài việc làm văn phòng. Chính vì thế mà đợt này không về thăm ông bà được như trước, thế mà ông bà suốt ngày gọi điện trách móc làm tôi phát mệt.
Mọi người sẽ nghĩ tôi là người soi mói và để ý nhưng phải là người trong cuộc thì mới thấy tủi thân và thấm thía thế nào. Đi lấy chồng đồng nghĩa với việc phải lấy cả nhà chồng, vậy mà không thể yêu nhà chồng như nhà mình tôi thật sự thấy ngột ngạt.
Ngày yêu nhau, biết gia đình anh khó khăn nhưng tôi vẫn yêu và chấp nhận lấy anh vì tôi yêu và thương anh. Anh phải một mình tự lập hết, bố mẹ chả lo được gì cả. Biết là ông bà khó khăn nên tôi cũng chả dám đòi hỏi nhiều là ông bà phải cho cái này cái nọ. Nhưng đằng này ông bà lại chỉ thích xin xỏ, nhờ vả vào con, mặc dù vợ chồng tôi đang khó khăn, nhà cửa còn phải đi thuê, nay đây mai đó.
Ông bà ở quê mặc dù làm ruộng nhưng cũng có chút đồng lương hưu. Cộng với việc ông bà rất tiết kiệm, tôi thấy chả ăn tiêu gì, ăn uống thì đạm bạc. Nếu như bố mẹ nhà khác thương con thì tiết kiệm cho con, hoặc cùng nữa là để đỡ phải nhờ vả vào con. Đằng này từ cái thẻ điện thoại hay bất cứ vật dụng nào cần mua ông đều í ới cho con trai ở tận trên Hà Nội mua, không phải là ở quê không có mà là ông sợ tốn tiền của ông.
Tôi thấy tủi thân vô cùng vì người ta lấy chồng được nhờ nhà chồng. Còn tôi thì đã không được nhờ lại còn bị nhờ vả thêm mặc dù chúng tôi cũng đang khó khăn.
Nhà chồng có 3 con nhưng giờ có việc gì cũng cứ đổ hết lên đầu đứa con út (là chồng tôi). Tôi thương mình thì ít mà thương chồng thì nhiều. Chẳng bù cho bố mẹ đẻ của tôi không bao giờ lấy tiền của tôi cho mặc dù bố mẹ cũng khó khăn, vì bố mẹ hiểu giờ tôi còn có gia đình nhỏ của mình.
Video đang HOT
Không hiểu số tôi thế nào mà lại vớ phải nhà chồng chua chát như thế?
Chồng tôi bị bệnh, ông bà nội cũng chả lo được gì. Chỉ có mẹ tôi sốt ruột cứ đi chạy vạy đi tìm mua thuốc cho anh ấy. Nhiều lúc nghĩ thương mẹ mà chả làm gì được, trong khi bố mẹ chồng thì thờ ơ, có hỏi thăm thì cũng chỉ để cho có, còn “sống chết mặc bay”.
Tôi thật không hiểu sao lại có bố mẹ không thương và lo cho con cái như bố mẹ chồng tôi? Thế mà chồng tôi chẳng chịu hiểu hay là cố tình không hiểu ra điều ấy. Tôi cứ nói câu nào là anh lại gạt đi. Trong đầu anh ấy bao giờ bố mẹ cũng là nhất, còn vợ như tôi chỉ là thứ yếu mà thôi. Ông bà nói gì anh cũng nghe.
Đã thế, thỉnh thoảng về, bố chồng lại gợi ý mua cái này cái nọ cho ông. Tôi về chơi có nửa ngày ông cũng bắt tôi ra chợ mua đồ ăn (ông kêu là thích ăn gì thì mua nhưng giờ tôi đã hiểu là hôm nào vợ chồng tôi về chơi thì tôi phải đi chợ để không phải tốn tiền của bố mẹ chồng).
Nhiều lúc tôi cũng tự nhủ và an ủi mình bằng những lý do khác nhau. Nhưng sự thực là càng ngày tôi càng nhận ra tính keo kiệt, bủn xỉn của bố chồng và tôi không thể nào yêu quý ông ấy cho được.
Đã thế, bố mẹ người khác chỉ muốn cho con cái đi ra làm ăn cho phát triển. Còn ông bà nội chỉ thích cho con cái ở nhà để có người hầu hạ, phục vụ ông ấy. Cứ hơi đau ốm tí là ông lại điện gấp cho ông con út quý hóa trên Hà Nội về gấp để chăm lo, để vòi vĩnh. Tôi thực sự ngán ngẩm với bố chồng.
Ngoài bố chồng ra thì anh em nhà chồng cũng chẳng khá hơn. Anh em nhà chồng ai cũng có nhà cửa rồi nhưng lại cứ vin vào cớ thất nghiệp với không có tiền vay mượn ông em út, trong khi ông em út thì đang thuê nhà.
Mà lạ đời ở chỗ, họ bảo vay nhưng không thèm trả mới hay chứ. Làm sao mà tôi không điên cho được. Lúc vợ chồng tôi hỏi vay mượn làm ăn chả bao giờ nhà an chồng cho vay được đồng nào. Đến bây giờ toàn quay ra vay vợ chồng tôi mà lần lữa không trả.
Không hiểu số tôi thế nào mà lại vớ phải nhà chồng chua chát như thế? Nghĩ mà chán cho cái thân phận và cuộc đời mình. Chả bù cho nhà tôi, anh em tuy không có nhiều nhưng anh chị rất hay giúp đỡ tôi vì thấy tôi chưa ổn định. Bố mẹ cũng không có nhưng không bao giờ lấy tiền của tôi, thậm chí còn tiết kiệm cho tôi nữa.
Càng so sánh giữa hai bên nội – ngoại, tôi lại càng thấy sự khập khiễng và chua chát. Đến bao giờ thì chồng tôi mới chịu hiểu đây?
Theo VNE
Đàn bà lòng hẹp
Hồi đó, chàng là cán bộ trẻ vào giảng đường cùng lứa học sinh phổ thông nên nhiều cô bé đã nhìn chàng đầy ngưỡng mộ. Chàng có bề ngoài cao lớn, chỉn chu và đạo mạo. Cô bạn tiểu thư của lớp mê ngay cái sự "người lớn" đó của chàng.
Tuy nhiên, chỉ hơn một tháng sau đó, thần tượng tan biến trong mắt cô bạn mong manh dễ vỡ...
Cơn cớ thì chẳng có gì to tát cả. Chàng yêu quê hương, chàng mê tương cà thì làm gì có lỗi đâu. Nhưng mà trong những buổi chiều tan học đi dạo trên bờ đê, chàng luôn tranh thủ mua nghìn cà rồi treo toòng teng ở ghi đông xe. Rồi thì quá hào hứng vì mua được cà ngon và rẻ, chàng hân hoan kể về chiến tích đi chợ của mình: "Hôm qua anh đi chợ, mua được mớ rau muống 500 đồng. Nhưng anh nhanh tay xin thêm được ít hành lá. Đấy đi chợ là phải biết tinh nhanh như thế, em ạ".
Mặc dù nàng chẳng phải là tiểu thư đài các, nhưng gia đình nàng vốn Hà Nội gốc, mọi thứ đều có sự tinh tế, nhẹ nhàng. Bởi thế, tình yêu thuở đầu đời của nàng trở nên tức tưởi tuyệt vọng bởi những túi cà toòng teng trên ghi đông xe như thế...
Một chuyên gia tâm lý cho hay, có những chàng trai không thể hiểu vì sao tình yêu đang kỳ nồng thắm lại vỗ cánh bay đi nếu như họ không nhận được lá thư như của cô gái dưới đây:
"... Có lẽ anh chẳng thể biết, một tối, khi tới đầu ngõ em đã nghe thấy tiếng anh quát: "Thôi, bà im đi, bà biết gì mà nói. Có mấy triệu bọ mà cứ nhắng cả lên. Để yên khi nào tôi kiếm được tiền, tôi sẽ trả". Em đã rụng rời chân tay, không tin vào tai mình khi em nhìn qua cửa sổ chỉ thấy người mẹ đáng thương của anh nước mắt lã chã trước những lời quát mắng của anh. Em đã bỏ chạy thật nhanh khỏi nhà anh...
Sau đêm đó em có buồn một chút, song với tình yêu em đã tự thanh minh cho anh rằng: "Khi nóng ai chẳng thế, có vậy mới là đàn ông". Rồi chúng ta lại vẫn vui vẻ như trước.
Lần hai chúng mình vào một quán phở đêm, anh gọi cho em bát phở bò còn anh thì phở gà. Khi người chủ quán đã mang hai bát phở bò ra và xin lỗi rằng khuya rồi nên hết phở gà, mong anh dùng tạm phở bò. Anh đã mắng người ta té tát, bất chấp sự có mặt của em ở đó. Rồi anh kiên quyết không ăn và không trả tiền bát phở bò ấy...
Và tới hôm chúng mình đang ngồi chơi trên ghế đá, tâm trạng em mới thật sự vỡ oà. Em đang ngất ngây trong vòng tay ấm áp của anh, song em vẫn đủ tỉnh táo để nghe thấy anh quát chú bé bán kẹo cao su đang đứng bên mời anh mua. Cậu bé đó còn cố nài nỉ với vẻ tội nghiệp thì bị anh đạp một cái vào chân làm cậu ta ngã dúi dụi...
Đối với em, lúc nào anh cũng chu đáo, nhẹ nhàng và hào phóng nên em chẳng trách anh điều gì. Giá em là một cô bé ngốc nghếch, hoặc non nớt dại đột, em sẽ loá mắt vì tình yêu anh dành cho em. Nhưng có lẽ vì đàn bà lòng hẹp nên em lại có những cái giật mình, thảng thốt trước những hành vi anh đối xử với mẹ, với người bán phở, với cậu bé bán kẹo cao su. Người em yêu bỗng trở nên xa lạ và đáng sợ vô cùng...".
Theo VNE
Cảm xúc Thu Em yêu mùa Thu, yêu cái nắng chiều nhàn nhạt, vàng võ, buồn buồn của trời chiều, yêu cả tiếng rì rào của rừng cây trút lá, nhưng em sợ mùa Thu vì ẩn chứa trong nó là những cơn giông bão và cả những kỷ niệm buồn. Lần đầu em cảm nhận được nét đẹp yêu kiều nhưng buồn man mác là...