Tôi yêu Anh 5 năm nhưng chưa từng được mời bát phở
Từ những hóa đơn rất nhỏ, đi ăn sáng cùng nhau 2 bát phở cũng kêu tôi tự trả phần của mình. Ngày lễ anh không tặng quà mà dẫn tôi đi ăn, ăn xong, chia đôi hóa đơn.
5 năm qua đi, mọi người giục tôi và anh cưới, nhưng nhìn lại chặng đường yêu tôi lại lăn tăn, lại trăn trở: Liệu người đàn ông yêu mình 5 năm, sòng phẳng tới mức keo kiệt và đáng sợ có thể trở thành chồng tốt hay không?
Tôi và anh đã gắn bó với nhau 5 năm. Tôi vốn là cô gái yêu đương nghiêm túc, không thích thay đổi và trân trọng tình cảm. Khi yêu, tôi không muốn vụ lợi hay toan tính quá nhiều. Nhưng chính vì thế giờ đây nhìn lại chặng đường yêu, tôi thấy hình như mình đã thiệt thòi quá nhiều, hoặc giả, tôi đã và đang yêu một người đàn ông keo kiệt, bủn xỉn tới mức không thể chấp nhận được.
Tôi và anh quen nhau từ ngày còn là sinh viên. Chúng tôi bằng tuổi nhau, cùng từ tỉnh lẻ lên thành phố học và cùng là người tự lập cao trong cuộc sống.. Hai đứa thường đi chơi, đi học nhóm riêng cùng nhau. Ngay buổi đầu gặp gỡ, anh nói với tôi rằng: “Anh không tính tình – tiền dính tới nhau, dù có tình cảm đi chăng nữa thì cũng phải tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng. Anh không tiếc tiền nhưng không muốn có cảm giác lúc nào đàn ông cũng phải là người chi trả cho các cuộc gặp gỡ. Và anh cũng không muốn em bị mang tiếng là người lợi dụng hay đào mỏ. Vì vậy, khi yêu, bọn mình cứ công bằng trong chuyện tiền bạc, như thế sẽ thoải mái cho cả anh và em”.
Những cuộc hẹn hò hóa đơn luôn chia đôi. Anh thoải mái cộng tiện và yêu cầu tôi nộp một nửa những hóa đơn đó. (Ảnh minh họa)
Ngày đó tôi bị ấn tượng vô cùng bởi cá tính mạnh của anh. Quả đúng là anh khác biệt so với những chàng trai khác mà tôi quen. Bản thân tôi cũng thích như vậy. Tôi không cho rằng đàn ông là người phải chịu trách nhiệm tất cả về tiền bạc khi yêu. Hơn nữa, chúng tôi mới quen cũng không xác định sẽ đi dài lâu được không, nếu lúc nào cũng bắt anh phải trả tiền thì sau này nếu chúng tôi không đến được với nhau tôi cũng đỡ ngại. Ngoài ra, còn một lí do nữa, tôi hiểu chúng tôi đều là người phải tự lập, phải lo cho cuộc sống của mình nên khi yêu tôi muốn phần nào chia sẻ gánh nặng kinh tế với anh.
Vậy là chúng tôi đã yêu nhau theo cách đó. Những cuộc hẹn hò hóa đơn luôn chia đôi. Anh thoải mái cộng tiền và yêu cầu tôi nộp một nửa những hóa đơn đó. Thời gian đầu tôi thấy thoải mái nhưng càng về sau tôi càng thấy tủi và cảm giác tình yêu này có gì đó không đúng.
Không phải tôi bắt đầu tham lam lên mà cùng với thời gian, yêu nhau lâu nhưng chưa bao giờ anh mời tôi được một bát phở vài chục nghìn chứ đừng nói là những món quà. Mọi thứ bắt đầu đi quá giới hạn nên có. Từ những hóa đơn rất nhỏ, đi ăn sáng cùng nhau 2 bát phở anh cũng kêu tôi tự trả phần của mình. Còn các ngày lễ Tết trong năm anh không bao giờ tặng quà tôi, anh dẫn tôi đi ăn, đi chơi và tất nhiên chi phí của vụ đó lại… chia đôi.
Video đang HOT
Nhìn vẻ bề ngoài phóng khoáng, đàn ông của anh, không ai nghĩ anh lại tính toán tới như vậy. Không có sự rạch ròi nào đáng sợ tới mức đi ăn sáng vài chục nghìn cũng bắt bạn gái phải chia tiền. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy xấu hổ trước những lần thẳng thắn thái quá của anh khi đi chơi cùng. Khi tôi góp ý, anh tỉnh bơ và tỏ vẻ khó chịu: “Từ trước tới giờ vẫn như vậy sao em lại phải xấu hổ vì điều đó. Thời đại nào rồi mà còn quan trọng chuyện đàn ông phải trả tiền? Hay em cũng định biến mình rẻ rúm như mấy cô gái thích lợi dụng khác?”.
Chưa kể, anh còn nói với tôi rằng, em cứ yên tâm, nếu lấy nhau, là vợ chồng anh chẳng tiếc em điều gì. Còn bây giờ đang yêu, mình cứ độc lập thế đi, điều đó chỉ làm em có giá hơn mà thôi. Lúc đầu vì ngại, vì yêu nên tôi tin… Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra bản chất của việc đó không phải là sự công bằng mà là vì anh keo kiệt. Nhìn vẻ bề ngoài phóng khoáng, đàn ông của anh, không ai nghĩ anh lại tính toán tới như vậy. Không có sự rạch ròi nào đáng sợ tới mức đi ăn sáng vài chục nghìn cũng bắt bạn gái phải chia tiền.
Một người đàn ông như thế, có đáng để lấy làm chồng không? Đúng là ngoài việc đó thì anh tốt, mà cũng có thể lấy về anh sẽ khác đi… Nhưng lúc này đây, sự keo kiệt của anh chỉ làm tôi thấy chán nản và khó chịu.
Theo Tapchiphunu
Tâm tư của chàng trai "xúc tép nuôi cò"
Tôi cứ đắn đo mãi, cân nhắc mãi rồi cuối cùng vẫn luôn kết luận là không thể bỏ cô ấy được.
Có lẽ nhiều người sẽ mắng tôi ngu, già đầu còn dại gái. Bản thân tôi khi viết những dòng này cũng chỉ muốn nhìn nhận lại con đường đã qua để xem rằng mình thực sự đã sai hay đúng.
Tôi 38 tuổi, ngoại hình bình thường, làm nha sĩ. Nhiều người nghe nghề nghiệp của tôi thì nghĩ ngay tôi là đại gia. Kỳ thực tôi không giàu, từ nhỏ tôi hoàn toàn tự lực, để có được cái bằng nha sĩ tôi cũng đánh đổi không ít.
Kỳ cụi suốt mấy năm trời, tôi được một người thầy giới thiệu công việc tại trung tâm y tế. Đi làm đã nhiều năm nhưng tôi không tiền cũng không gia thế nên đành chấp nhận vị trí khiêm tốn, chỉ mong kiếm đủ tiền nuôi cả đại gia đình ở quê.
Do dành quá nhiều thời gian cho công việc nên tôi tự biến mình thành người ế. Cho đến một ngày tôi quen cô ấy là bạn thân của đồng nghiệp tôi, năm nay ngấp nghé 30 mà còn độc thân.
Tính cô ấy giản dị, không đòi hỏi cũng không sành điệu nên tôi cho là thích hợp với mình.
Yêu nhau được khoảng 1 năm tôi luôn nghĩ mình là người may mắn vì cuối cùng cũng có một người bạn gái hiền thục, phù hợp và thực lòng. Cô ấy rất chu đáo, dễ thương, biết suy nghĩ và quan tâm tôi, tôi tự hào lắm.
Nhân đợt sinh nhật mẹ cô ấy, tôi được dẫn về ra mắt. Hôm đó đi chọn quà cho mẹ, ban đầu cô ấy nói mua vải may áo dài, tôi đồng ý. Trên đường đi nàng muốn ghé cửa hàng nữ trang để sửa lại chiếc nhẫn cũ.
Đến nơi chúng tôi được giới thiệu có chương trình giảm giá nữ trang ngọc trai. Tôi đề nghị xem thử nếu vừa túi tiền thì mua làm quà cho mẹ luôn vừa giá trị lại chắc chắn lấy điểm với phụ huynh. Nàng đồng ý ngay làm tôi hơi bất ngờ nhưng vì là ý mình, tôi không phàn nàn gì.
Sau đó thường xuyên xảy ra những tình huống mà tôi phải chi trả số tiền nhiều hơn tôi nghĩ vì các công việc liên quan đến nàng.
Rồi có lần thấy nàng cứ buồn bã, tôi gặng hỏi nàng nói sắp kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ, cả đời ba mẹ chưa từng được đi du lịch nên muốn tặng ba mẹ một chuyến đi mà không có tiền.
Tôi luôn cảm thấy hình như mình cứ vô tình &'được' đưa vào tình huống phải tự giác hiểu mình phải làm gì dù chẳng ai bắt mình làm vậy.
Nhưng chẳng lẽ với cha mẹ vợ tương lai tôi lại tính toán, hơn nữa chuyện này cũng rất chính đáng, nên làm, thế là tôi lại &'tình nguyện'.
Cứ như vậy, tôi đã mua xe mới cho nàng, đổi điện thoại, laptop, mua máy tập thể dục cho phụ huynh...
Có một vài lần nàng mượn tôi tiền với lý do bạn nàng gặp khó khăn, tôi vô tư đưa lần thì 20 triệu, lần 15 triệu... cũng lâu rồi chưa thấy bạn nàng trả.
Chúng tôi có làm chung một tài khoản ngân hàng để cả hai cùng gửi tiền vào tích lũy cho tương lai, đương nhiên hàng tháng phần góp của tôi cao hơn, cô ấy chỉ góp gọi là &'đại diện' vì thu nhập có hạn.
Dần dần tôi nhận thấy từ khi có nàng tôi tốn kém hơn rất nhiều dù nói ra như vậy thấy thật không đáng mặt thằng đàn ông.
Chính vì thế mà tôi luôn đấu tranh giữa việc tôi có đang bị lợi dụng hay không, hay chuyện như thế là bình thường.
Xét cho cùng cô ấy chưa từng mở miệng đòi hỏi tôi thứ gì và vẫn luôn rất giản dị. Nghĩ quá thì tôi thấy mình bần tiện bủn xỉn chưa gì đã lo mất của.
Tính đến nay đã 3 năm, tôi đề nghị cưới mấy lần nhưng cô ấy vẫn nói rằng chưa đến lúc dù cả hai chẳng còn trẻ trung gì.
Cô ấy luôn nói anh hãy suy nghĩ kỹ, đừng nôn nóng vì lớn tuổi, nếu sai lầm anh khổ khi ấy em cũng không sung sướng gì.
Tôi chỉ mong xây dựng một gia đình thật hạnh phúc, chúng tôi yêu nhau và tôi đầu tư rất nhiều thời gian, tiền bạc vào mối quan hệ này rồi nên không bao giờ muốn từ bỏ.
Có điều sao đến bây giờ cô ấy vẫn chần chừ?
Theo VNE
Châu Tinh Trì mượn quần cũ của Lý Tiểu Long 14 năm không trả Người tình ngôi sao huyền thoại võ thuật thế giới tức giận khi nói về sự "qua cầu rút ván" của danh hài họ Châu. Mới đây, tình cũ Lý Tiểu Long - nữ diễn viên Đinh Bội - đã ra mắt cuốn sách có nhan đề "Lý Tiểu Long và tôi thời gian ấy: Nửa đời tu hành, cả đời hoài niệm"....