Tôi xin giống để… giữ chồng
Mỗi lần nhìn thấy chồng đi làm về mặt mày hớn hở và vui mừng vì tôi đang có mang là lòng tôi lại đau như cắt…
Chúng tôi mới lấy nhau được hơn sáu tháng nhưng đó không phải là những ngày tháng hạnh phúc mà là giông bão.
Tôi quen chồng qua một người bạn. Anh trông cao lớn và đẹp trai nhưng khuôn mặt cực kỳ lạnh. Bạn tôi nói rằng, nhiều cô thấy anh đẹp trai nên kết lắm nhưng bộ dạng cứ lạnh te nên chưa thấy ai cưa đổ được. Trong một phút ngẫu hứng tôi đánh cuộc với hội bạn sẽ làm cho anh gục ngã.
Nhờ sự trợ giúp của nhỏ bạn và ban cố vấn là lũ bạn tôi mà tôi và anh luôn “tình cờ” gặp nhau ở những nơi anh hay đến. Sau một vài lần gặp gỡ tôi thấy anh không giống như những gì mà ngày đầu tiên thấy. Gặp gỡ một thời gian tôi nói nhận xét đó thì anh bảo đó là cách ngụy trang thôi vì sợ nhiều cô thích thì mệt lắm mà tính anh thì nghiêm túc, không muốn chơi bời lung tung.
Càng tiếp xúc với anh, ở bên anh tôi càng nhận ra rằng anh có đầy đủ những yếu tố mà tôi mong đợi ở vị hôn phu của mình. Anh dịu dàng nhưng chắc chắn, tính cách trẻ trung nhưng lại điềm đạm và giản dị. Tôi tin chắc rằng bất cứ cô gái nào lấy được anh cũng là một may mắn. Thấy anh quá nghiêm túc trong các mối quan hệ và chuyện tình cảm nên tôi tính nước chịu thua vụ cá cược vì tôi có người yêu rồi, tôi chỉ định đùa thôi và tôi cũng không muốn ai bị tổn thương.
Tôi không ngờ rằng, từ lúc nào anh đã yêu tôi và tình cảm ấy càng được thể hiện rõ hơn khi tôi có dấu hiệu muốn tránh anh. Tôi đã tìm cách chạy trốn và nhờ các bạn giúp đỡ nhưng anh vẫn tìm được tôi, anh nói anh yêu tôi và muốn lấy tôi làm vợ. Tôi không bất ngờ trước điều đó nhưng cảm thấy khó xử. Tôi đã có người yêu được ba năm nhưng anh ấy chưa một lần nói tới chuyện đám cưới. Anh ấy cũng không phải mẫu người lãng mạn và điềm đạm nhưng tôi yêu anh ấy thật lòng và chưa khi nào có ý định bỏ anh.
Tôi đã đấu tranh thật nhiều rồi quyết định nhận lời cầu hôn của anh và nói chuyện với người yêu. Người yêu tôi đã vô cùng sững sờ rồi đau khổ. Anh nói rằng chưa tính tới chuyện cưới xin vì còn mải lo sự nghiệp, không muốn làm tôi khổ khi mọi thứ chưa đâu vào đâu nhưng tôi không đủ kiên nhẫn nữa.
Mặc việc tôi đang chuẩn bị cho đám cưới anh vẫn gọi điện nhắn tin và hẹn gặp tôi. Tôi đã đồng ý gặp và tiếp nhận những tình của người yêu như một điều bình thường. Tôi chỉ không ngờ rằng chồng sắp cưới của tôi cũng biết chuyện khi tình cờ đọc được những tin nhắn chưa kịp xóa của tôi. Chồng tôi đã tha thứ và bỏ qua chuyện đó với lời hứa của tôi là không bao giờ gặp lại người xưa nữa.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra ổn thỏa, chồng tôi hạnh phúc còn tôi, tôi tưởng mình cũng hạnh phúc, tôi cười mãn nguyện. Nhưng cái hạnh phúc giả tạo ấy của tôi tan biến khi người ấy xuất hiện trong buổi tiệc và chỉ nhìn về tôi. Sau ngày tôi cưới chúng tôi vẫn thỉnh thoảng gặp nhau như những người đang yêu. Tôi có rất nhiều điều muốn tâm sự với anh. Bởi trong những ngày tháng mới về nhà chồng tôi gặp rất nhiều chuyện đau đầu từ việc tôi nấu ăn không hợp khẩu vị tới chuyện mẹ chồng cho là tôi không hợp với bà, cộng vào đó là chuyện chăn gối của vợ chồng tôi cũng không được suôn sẻ… Tôi thấy nhẹ lòng khi có người yêu bên cạnh để sẻ chia.
Video đang HOT
Tôi không ngờ rằng những việc mình đang làm có thể dẫn tới hậu quả trầm trọng là chồng tôi đuổi tôi ra khỏi nhà khi biết chuyện. Anh nói, anh không thể chấp nhận một người không chung thủy như tôi. Lúc đó, tôi như bừng tỉnh và nhận ra rằng mình không thể mất chồng vì người yêu chưa bao giờ nói rằng anh ấy muốn cưới mình. Anh ấy cũng chưa bao giờ nói mình từ chối đám cưới với người chồng bây giờ. Tôi đã van xin chồng tha thứ nhưng anh một mực không chịu. Anh nói rằng anh không muốn có lần thứ ba hay thứ tư nữa nên mọi chuyện kết thúc ở đây.
Trong lúc hoảng loạn tôi lại tìm người yêu, kể cho anh ta nghe tất cả rồi ngu ngốc tán thành kế hoạch có thai để giữ chồng mà tác giả cái thai không ai khác là người yêu cũ của tôi.
Khi tôi báo tin cho chồng biết mình đã mang thai, tôi không ngờ được rằng anh lại vui như vậy, vui như một đứa trẻ, không, phải hơn thế. Chưa bao giờ tôi thấy anh chăm chỉ và đáng yêu như vậy. Mỗi sáng anh dậy sớm hơn để lo việc nhà, chiều, hết giờ làm anh lại đi như bay về với hai mẹ con tôi. Chồng tôi nói rằng, anh cứ như người đang trên mây vì hạnh phúc và rằng anh ấy sẵn sàng bỏ qua tất cả.
Gia đình chồng biết tôi có thai cũng chiều tôi ra mặt. Tôi muốn gì cũng được chiều nhưng lòng tôi chưa lúc nào yên. Tôi sợ một ngày đó chồng tôi và phát hiện ra chuyện “đổ vỏ”. Tôi phải làm thế nào đây?
Theo VNE
Tôi có điên đâu mà phải chung chồng?
Tôi không còn yêu anh nữa. Sự tổn thương mà anh mang đến cho tôi không gì có thể chữa lành.
Nếu tính cả những năm tháng học phổ thông thì chúng tôi đã biết nhau đến 12 năm trước khi cưới. Cộng thêm 8 năm vợ chồng thì tôi và Nguyên đã có với nhau tròn 20 năm kỷ niệm vui buồn.
Trước cột mốc kỷ niệm 8 năm ngày cưới, tôi không bao giờ có suy nghĩ rằng đến một lúc nào đó tình cảm giữa chúng tôi sẽ phai nhạt. Ấy vậy mà bây giờ điều đó đã xảy ra.
Đau hơn cho tôi là nó xảy ra đã mấy năm nay chứ không phải chỉ mới một ngày, một buổi. Trong khi vẫn đóng tròn vai một người chồng thủy chung, một người cha tận tụy thì bên ngoài Nguyên đã có người đàn bà khác. Mối tình của họ đã đơm hoa kết quả là một đứa con gái 3 tuổi.
Nếu như mẹ tôi không đột ngột bị bệnh khiến hai mẹ con phải rút ngắn chuyến nghỉ mát ở Nha Trang thì tôi còn bị lừa phỉnh không biết đến bao giờ. Không muốn Nguyên lo lắng, tôi đã không báo trước cho anh biết là hai mẹ con sẽ về trong đêm.
6 giờ sáng, tôi về đến nhà. Bấm chuông mãi vẫn không thấy Nguyên ra mở cửa, tôi tưởng anh ngủ say nên phải tự vào. Trầy trật mãi tôi mới mở hết 6 lớp khóa cửa để vào nhà.
Định bụng sẽ trách chồng sao ngủ say như vậy, lỡ trộm vào khuân hết thì sao nhưng tôi tìm khắp nhà trên, nhà dưới vẫn không thấy Nguyên đâu. Tôi xem tủ quần áo, thấy mất mấy bộ. Chiếc va li nhỏ cũng biến mất. Anh đi đâu mà phải đem theo quần áo?
Tôi bắt đầu nghi ngờ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh gọi điện cho Nguyên. Giọng anh ngái ngủ: "Gọi sớm vậy em? Hai mẹ con không tắm biển sao?". Tôi nói dối Nha Trang đang mưa nên sáng nay tôi và cu Bi không tắm biển rồi hỏi anh: "Cu Bi hỏi ba có ôm con gấu của nó ngủ không kìa...".Giọng Nguyên như có tiếng cười: "Nói với con anh đang nằm ngủ bên phòng của nó luôn nè. Nhớ thằng nhóc kinh khủng. Thôi, hai mẹ con chơi vui nghen, anh dậy sửa soạn đi làm đây".
Tôi nghe tiếng anh hôn gió hai mẹ con trong điện thoại mà sôi ruột. Anh dám nói dối thì chắc chắn là có điều mờ ám. Tôi bắt đầu lục tung khắp nhà, từng ngăn tủ, từng cái túi quần, túi áo; những quyển sổ ghi chép đều bị tôi lật tung lên. Tôi mở cả máy tính của anh để tìm.
Kết quả là tôi tìm thấy bức ảnh một người phụ nữ bế đứa trẻ trong bìa một quyển sổ. Bức ảnh đó tôi cũng tìm thấy trong máy tính của anh. Nó được lưu với tên "beTran". Tôi mơ hồ cảm thấy có mối liên hệ nào đó giữa chồng mình và mẹ con người phụ nữ ấy.
Tôi quyết định để bức ảnh vào chỗ cũ sau khi đã lấy file hình từ máy tính. Rồi tôi gọi điện đến công ty anh, giả giọng người khác xin gặp anh. Câu trả lời dành cho tôi là anh nghỉ phép, 3 ngày nữa mới đi làm trở lại. Hay thật, theo dự kiến 4 ngày nữa mẹ con tôi về thì anh về trước 1 ngày.
Nhưng trời bất dung gian. Có lẽ vì quá thương xót cho sự ngu dại, cả tin của tôi nên ông trời mới xui khiến cho tôi bỏ giữa chừng chuyến đi mà trước đó, anh đã nại đủ lý do công việc để từ chối không đi với mẹ con tôi.
Tôi thật sự không biết mình phải làm gì để giải quyết dứt khoát mọi chuyện (Ảnh minh họa)
Tình hình sức khỏe của mẹ tôi rất nguy cấp nên tôi tạm thời gạt mọi thứ sang một bên để về thăm mẹ. Tôi về được 2 ngày thì mẹ tôi mất. Đến lúc ấy, tôi mới báo tin cho Nguyên. Anh hốt hoảng:"Chết rồi, làm sao anh về kịp...".
Rồi như biết mình lỡ lời, anh nói sẽ sắp xếp công việc để tối mai có mặt ở nhà ba mẹ tôi. Tôi nghĩ, bình thường từ Sài Gòn về Bạc Liêu sáng sớm đi thì xế trưa đã tới, còn anh phải thu xếp đến ngày hôm sau mới có thể về thì hẳn là anh đang ở một nơi cách Sài Gòn rất xa.
Hôm sau, vừa về đến nơi, thấy tôi, Nguyên đã hỏi ngay: "Hai mẹ con biết tin hồi nào mà về sớm vậy? Sao không ghé qua nhà để anh về cùng?". Tôi biết là Nguyên thăm dò xem tôi có ghé nhà và phát hiện anh không có ở nhà hay không? Tôi trả lời mà không nhìn anh: "Anh hai gọi về gấp nên em đi thẳng từ Nha Trang về đây luôn...". Mặt Nguyên dãn ra. Có vẻ như anh yên tâm vì tôi đã không phát hiện điều bí mật của anh.
Suốt những ngày đám tang, nước mắt khóc mẹ và nước mắt khóc cho sự rạn vỡ của hạnh phúc vợ chồng làm cho tôi gần như sụp đổ. Nguyên không hề nghi ngờ khi thấy mắt tôi lúc nào cũng sũng nước. Anh biết tôi thương mẹ như thế nào...
Từ khi mẹ tôi mất đến nay đã 3 tháng. Tôi đã đủ thời gian để điều tra, xác minh và biết rõ mọi việc. Nguyên đã có "phòng nhì" ở tận Quảng Trị. Trước đây, cô ta ở Sài Gòn nhưng khi phát hiện mình có thai, hai người đã bàn bạc và quyết định cô ta sẽ về lại quê nhà ở Quảng Trị. Mọi chi phí sinh hoạt của hai mẹ con đều do Nguyên đảm trách. Hèn gì mà anh cày bất kể ngày đêm dù rất nhiều lần tôi khuyên can anh đừng tham công tiếc việc, phải giữ gìn sức khỏe...
"Giữa em và Linh, anh không muốn mất ai. Cô ấy không đòi hỏi danh phận gì cả... Anh biết em là người tốt bụng... Đừng bắt anh phải lựa chọn, hãy cứ để như từ trước đến giờ...". Sau khi thú nhận hết mọi chuyện với tôi, Nguyên đã quỳ sụp xuống mà van nài như vậy.
Tôi nhìn người đàn ông mà mình đã từng biết, từng yêu thương, tôn thờ; bất giác thấy lòng trào lên một sự khinh bỉ rất khó tả. Tôi gầm lên: "Anh đúng là một kẻ tham lam, vô sĩ. Anh cút ngay đi cho tôi nhờ. Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa...".
Thế nhưng Nguyên vẫn chây ì. Anh nhất định không ký đơn ly hôn, không dọn ra khỏi nhà và tối tối vẫn đập cửa ầm ĩ phòng mẹ con tôi. Cu Bi thấy vậy thắc mắc: "Sao mẹ không ngủ với ba? Con ngủ một mình được mà". Tôi bảo con đừng chen vào chuyện người lớn vì hiện giờ giữa ba mẹ có một số vấn đề chưa giải quyết xong. Thằng bé không dám hỏi nhưng nhìn vào mắt nó, tôi biết nó vẫn chưa thỏa mãn khi chưa có câu trả lời chính xác.
Nguyên đã xuống nước. Bây giờ anh không đòi "giữ nguyên hiện trạng" nữa mà cho biết sẽ cắt đứt với người phụ nữ kia, chỉ cấp dưỡng nuôi con, mong tôi cho anh một cơ hội vì giữa chúng tôi mới là tình sâu nghĩa nặng và anh vẫn yêu tôi. Tôi nghe mà chỉ muốn tát và mặt anh. Đúng là đồ tham lam, vô sĩ. Tôi có điên đâu mà bảo phải chung chồng với người đàn bà khác?
Tôi thật sự không biết mình phải làm gì để giải quyết dứt khoát mọi chuyện. Tôi đã nghĩ đến chuyện dọn ra ở riêng nhưng rồi lại nghĩ, nhà của mình, tội gì không ở mà phải dọn đi đâu? Không, tôi nhất định chẳng đi đâu cả. Người phải ra đi chính là Nguyên. Tôi không còn yêu anh nữa. Sự tổn thương mà anh mang đến cho tôi không gì có thể chữa lành.
Thế nhưng nếu anh không đi, thì tôi biết phải làm sao bây giờ!
Theo VNE
Mỗi cô nàng độc thân nên có ít nhất một quán quen! Nhắc đến độc thân là tôi lại nghĩ đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời cô gái ạ, trước khi bước vào cuộc sống gia đình vời nào chăm con, nào dọn dẹp, trước khi có một anh ngươi yêu . ảnh minh họa Lúc nào cũng kè kè bên cạnh, đi đâu cũng tay nắm tay thì quãng thời gian...