Tôi vừa trải qua 5 tiếng kinh hoàng của đời
Cuộc đời tôi chưa bao giờ tăm tối như thế này. Chỉ tội cho con tôi tháng nữa là chào đời. Tôi sinh con làm gì nữa khi rồi đây nó cũng sẽ khổ như mẹ nó.
Cuộc đời tôi chưa bao giờ tăm tối như thế này, tôi ước rằng mình chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này (Ảnh minh họa)
Tôi vừa trải qua 5 tiếng kinh hoàng nhất của cuộc đời từ bé đến nay của mình. Bây giờ chỉ biết nằm mà đẫm trong nước mắt, chồng thì vẫn chưa về. Chỉ tội cho đứa con chỉ tròn tháng nữa là chào đời mà chưa một ngày được yên ổn trong bụng mẹ.
Chồng tôi tuy đi làm chức vụ cao song có thói quen bài bạc. Chồng cờ bạc, cái gì cũng có sự khởi đầu rất nhỏ của nó. Ban đầu anh chỉ ngồi cá cược bóng đá bằng vài chai bia, bữa nhậu với bạn bè cho vui. Tôi thấy đó cũng là một thú vui lành mạnh hơn hẳn việc bia ôm, ngoại tình nên không nói gì. Dần sau khi những bữa nhậu đã no nê tràn trề, hội của chồng xoay ra cược vài chục đến trăm nghìn đồng. Rồi máu ăn thua nổi lên, từ trận cầu lớn đến trận cầu bé đều phải cá cược, số tiền dần lên đến vài trăm rồi triệu đồng.
Tôi bắt đầu sốt ruột bảo anh thôi trò đấy đi, vì là mới cưới còn cưng chiều vợ nên anh thôi. Song đáng buồn là không phải thôi mà là chuyển sang một hình thức khác mà tôi kém hiểu biết không biết là cá độ trên mạng.
Một chiều anh đi bộ về nhà trong bộ dạng thất thểu, tôi hỏi xe đâu thì chồng bảo là xe thủng lốp để nhờ nhà bạn. Nhưng đến mấy ngày sau cũng không thấy anh lấy xe về, cứ tìm hết lý do này đến lý do khác là bạn mượn đi mất. Linh tính trong tôi cồn cào, sau nhiều ngày cắn xé dằn vặt chồng hết nước mắt, anh mới nhận là đã cầm mất xe. Chỉ cá cược trên mạng mà anh thua đến 22 triệu đồng. Cộng với sự mệt mỏi lúc thai nghén, tôi ngất đi và suy nhược thần kinh đến nỗi phải vào bệnh viện truyền nước. Hai vợ chồng mới cưới, ngoài hồi môn ra thì 2 cái xe là tài sản lớn nhất, vậy mà bây giờ đã bay đi mất một nửa.
Video đang HOT
Tôi đau ốm rồi trầm uất, có lẽ chồng thấy tội nghiệp nên van xin vợ tha thứ từ nay sẽ cạch mặt bài bạc (Ảnh minh họa)
Tôi đau ốm rồi trầm uất, có lẽ chồng thấy tội nghiệp nên van xin vợ tha thứ từ nay sẽ cạch mặt bài bạc. Những ngày sau đó anh không hề động đến máy tính, cũng không hề rời vợ nửa bước, đi đâu cũng chở vợ đi. Tôi tưởng chồng mình đã được cảm hóa, dù mất của nhưng tôi cũng mừng là anh sớm sửa chữa sai lầm. Vui mừng chưa được một tuần thì tôi khám phá ra sự thật thì ra đường dây cá độ trên mạng mà anh tham gia bị bắt. Tôi thất vọng về chồng nhưng cũng an ủi là dù sao anh cũng thôi trò cá độ.
Bốn tháng liên tiếp qua đi, lúc nào tôi cũng thấp thỏm sợ chồng “tái nghiện”. Ruột gan lúc nào cũng nóng sốt nhưng bề ngoài tôi vẫn có tỏ ra dịu dàng vỗ về chồng. Nhưng anh không có thái độ gì khác lạ, vẫn vui vẻ lạc quan, không có hành động gì mập mờ, chỉ thỉnh thoảng về nhà hơi khuya lại có mùi rượu. Tôi lại tự an ủi thêm lần nữa, nhậu còn hơn chồng cờ bạc.
Song đó chỉ là khoảng lặng trước cơn bão. Chủ nhật, chồng không ăn cơm trưa mà xách xe máy của tôi bảo chạy đi có chút việc, đến chiều tôi lại thấy anh đi bộ về nhà. Nhớ lại chuyện lần trước, tôi như nhảy nhót phát điên lên hỏi có phải anh lại cầm xe máy rồi không. Hai vợ chồng chỉ có hai xe máy vậy mà anh lần lượt bán hết chiếc này đến chiếc kia.
Anh không nhịn tôi mà làm toáng lên là tôi đa nghi lằng nhằng. Hai vợ chồng cãi cọ, tôi lao vào đấm lưng anh thùm thụp, anh đưa lưng đỡ vài cái rồi cũng quay lại tát tôi không nhượng bộ. Tôi sững sờ vì lần đầu tiên bị chồng đánh lại đang bụng mang dạ chửa thế này. Tôi ngồi bệt xuống nhà khóc vật vã. Chồng không dỗ mà cầm áo đi luôn.
Khóc được hơn 1 tiếng thì tôi nóng ruột muốn đi tìm chồng vì sợ anh làm gì dại dột hoặc lại lao vào ổ bạc. Tôi gọi cho bạn bè anh và phải cầu khẩn hết nước mắt họ mới chỉ cho tôi anh đang ở đâu. Đầu tôi ong ong choáng váng khi biết những chỗ anh thường đến mấy tháng gần đây toàn là ổ bạc, mỗi người chỉ mỗi chỗ khác nhau. Thì ra sau khi thua mất xe máy, anh lại vẫn tiếp tục dấn thân vào trò đỏ đen này.
Trong người còn được 500 nghìn, tôi ra ngõ bắt taxi đi tìm chồng. Tìm 2, 3 nơi vẫn không thấy anh, điện thoại thì không liên lạc được. Sau một hồi chỉ còn lại hơn 100 nghìn, tôi liều mạng bắt xe ôm đi tìm anh cho bằng được. Đường thì tối và đông, ổ bạc lại toàn nằm trong hốc hẻm và khu dân cư vắng người, tôi vừa đi vừa ôm bụng bầu cầu nguyện cho mẹ con tôi được an toàn. May bác xe ôm thương tình tôi bầu bí nên mặc dù chở đi rất nhiều nơi cũng chỉ lấy hết số tiền ít ỏi còn lại của tôi.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy chồng… Nhìn anh không ra con người, không giống với một người có học thức, công việc ổn định. Mặt mũi anh đỏ gay lên đầy căng thẳng, áo quần tóc tai xộc xệch. Thấy anh tôi vừa thương vừa giận, nghẹn ngào không nói được lời nào.
Đêm đó mặc tôi năn nỉ nhưng anh nhất quyết không về, anh bảo tôi về trước đi còn anh phải “lấy lại những gì đã mất”. Tôi khóc ngất lên ngất xuống nhưng anh không động lòng. Hai vợ chồng đứng giằng co một lúc thì các tay kia hối hả giục anh vào đi bài. Tôi nghe một người văng tục “Đuổi con vợ mày về đi, vì nó hèn gì mày đen như quạ”. Tôi níu tay chồng không để chồng đi. Anh lại hất tôi ngã để xăm xăm vào chiếu bạc. Anh ngồi đó tiếp tục sát phạt mà không hề để ý vợ và đứa con trong bụng bị ngã cách đó vài bước chân có làm sao không. Tôi đau khổ cả tinh thần lẫn thể xác.
Lúc đó tôi cũng không còn đồng nào mà bắt xe ôm về nhà, đầu óc tôi mụ mị đến nỗi không nghĩ ra cách để gọi taxi về nhà. Rồi cứ thế tôi thất thểu đi bộ về, vừa đi vừa khóc. Trong cơn cùng quẫn, đã mấy lần tôi định lao đầu vào xe tải để chết cho nhẹ nghiệp nhưng mỗi lần như thế con lại quẫy lên trong bụng. Tôi về đến nhà là 2 giờ sáng, nằm kiệt sức vật ngã xuống nhà.
Có lẽ chồng tôi không hề biết vợ mình đã trải qua một đêm dài ác mộng như thế nào, vì anh vẫn chưa thèm về nhà. Nếu anh còn quan tâm đến vợ và con thì chí ít giờ này phải gọi điện. Chắc chồng cờ bạc của tôi vẫn mải mê với những con bài hoặc bị những con bạc bịp lừa ăn thịt mất rồi.
Cuộc đời tôi chưa bao giờ tăm tối như thế này, tôi ước rằng mình chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này. Chỉ tội cho con tôi tháng nữa là chào đời. Tôi sinh con làm gì nữa khi rồi đây nó cũng sẽ khổ như mẹ nó. Tôi thật sự quá bế tắc.
Theo VNE
Không thể quên em - người tình ảo
Anh phải làm gì để có thể bước tiếp khi không có em đây?
Một mối tình của hai người ở hai phương trời, chỉ biết và nhận lời yêu nhau qua những dòng tin nhắn hay chỉ là những cuộc điện thoại. Dù trải qua bao nhiêu sóng gió khó khăn của cuộc sống thì cả hai vẫn muốn cùng được gắn bó với nhau. Vậy mà sau bao khó khăn gần vượt qua thì anh lại mất em.
Anh và em quen nhau nhờ cậu của em cho số điện thoại. Anh đã làm quen với em chỉ mong có thể là một người bạn cùng chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn, giúp nhau vượt qua những khó khăn. Thế rồi những cuộc nói chuyện đã xích chúng ta lại gần nhau hơn. Tới một ngày anh thật sự thấy nhớ em một cách khó hiểu và những lần gọi cho em không được anh lại thấy lo lắng biết nhường nào. Có lẽ anh đã yêu, và anh tỏ tình với em. Không ngờ em nhận lời ngay, vì em cũng có suy nghĩ và cảm giác từ trái tim đang thổn thức giống như anh vậy. Hóa ra mấy ngày qua em cúp máy là vì em sợ em yêu anh và sợ những cuộc nói chuyện không biết dừng lại ấy sẽ khiến em yêu anh nhiều hơn thế, nhưng em đã không thể cưỡng lại với nỗi nhớ nơi con tim đang cồn cào chạy loạn nhịp ấy và rồi ta lại liên lạc với nhau. Mình bắt đầu yêu nhau như thế.
Khi ấy anh mới học năm 2 đại học, em mới năm nhất Cao đẳng, tính thời gian ra trường cả 2 sẽ cùng ra và sẽ tính xa hơn nữa. Những năm tháng hai đứa yêu nhau chỉ qua điện thoại nên lúc nào anh cũng ôm cái điện thoại ấy suốt thôi. Mình yêu nhau cũng thật hạnh phúc, cùng nhau chia sẻ những khó khăn hằng ngay và là động lục giúp nhau vượt qua những khó khăn ấy. Chính vì yêu em mà anh đã thay đổi được rất nhiều. Từ một người lười học thành một người siêng học, chịu khó và động lực lớn nhất chính là vì em.
Anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nghỉ hè anh cũng chẳng thể về gặp em. Những ngày lễ, ngày tết anh chỉ biết cầm điện thoại nhắn tin với em cho em đỡ buồn. Anh đã hứa với em sau khi ra trường sẽ đón em, chúng mình sẽ làm đám cưới như bố mẹ mong muốn. Anh đã hứa sau này sẽ bù đắp lại cho em tất cả thay vì những tháng ngày yêu nhau xa cách thiếu thốn này. Những ngày em đi học mà phải vừa học vừa đi làm thêm, em đã quá vất vả để đỡ đần cho mẹ. Anh rất thương em và tự hứa với lòng mình sau này sẽ không để em chịu khổ như thế vì anh.
Đã hơn 1 năm rồi nhưng anh vẫn không thể quên em - người tình ảo (Ảnh minh họa)
Những tháng ngày yêu nhau tuy ảo nhưng lại rất chân thành, anh đã nghĩ rằng mình sẽ không thể sống thiếu vắng em được nữa. Thời gian cũng đã trôi đi nhanh chóng, cũng chỉ còn một năm nữa thôi, cả hai sẽ cùng tốt nghiệp. Anh đang mơ về ngày hai đứa gặp nhau ấy không biết sẽ như thế nào. Nhưng có lẽ số anh không được hưởng cái gọi là hạnh phúc ấy. Chỉ còn một năm nhưng với em đã quá mệt mỏi, em xin anh được chia tay. Khi đó anh chỉ biết câm nín và mong em suy nghĩ lại về quãng thời gian qua, giờ chỉ còn lại 7 tháng nữa thôi anh sẽ về đón em. Nhưng em đã không cho anh được cơ hội nào nữa, em đã nhận lời người khác. Khi đó anh đau lắm, nhưng khi yêu là vậy, còn nghĩ xa hơn thì anh đau cũng đáng vì anh chẳng có gì để em đặt niềm tin ngoài những cuộc nói chuyện qua điện thoại cả. Anh chỉ biết tự trách mình và thầm mong em sẽ được hạnh phúc bên người mà em cưới. Nhưng lý do chia tay khiến anh đau hơn đó là vi em lấy người con trai một trong gia đình giàu có, em những mong sẽ bớt đi đời cơ cực ngày nào.
Chẳng lẽ tình yêu chân thật kia không đủ để em cảm nhận thấy hạnh phúc hay sao, chẳng lẽ những gì em đã hưa với anh chỉ là nói dối sao? Chẳng lẽ không có cái gọi là tình yêu đích thực và vượt qua những vật chất tầm thường kia sao? Anh đã rất đau em à. Nhưng anh còn đau hơn khi em tìm đến anh sau 6 tháng em cưới. Lâu lắm rồi anh mới nghe lại giọng nói của em nhưng giọng em vẫn vậy, anh đã không muốn nghe nhưng em đã xin anh và rồi anh cũng nghe cuộc điện thoại ấy. Là gì đây em, anh không được nghe em cười nói vui vẻ hay là hỏi thăm anh sống như thế nào, ngược lại là em đang khóc. Em đã khóc không nói nên lời. Đó là những nỗi đau và những sai lầm khi em chọn người ấy.
Em xinh đẹp, em giỏi giang, em ngoan hiền và chịu khó. Nhưng họ không cần, họ khinh bỉ em như những gì họ khinh nhất chỉ vì biết em đi làm thêm kiếm tiền đi học. Chồng đi bồ bịch, em ở nhà chẳng ai nói chuyện. "Anh nghĩ rằng em sẽ hạnh phúc sao? Thật sự bây giờ em sống chẳng bằng con chó trong nhà người ta. Em phải tự làm lấy mọi thứ để nuôi mình..." . Nghe xong những câu nói ấy anh đã ứa nước mắt theo những tiếng khóc nức ở và nghẹn lời của em. Anh cứ ngỡ rằng trái tim này sẽ được ngủ yên sau gần nửa năm cố gắng. Vậy mà mọi thứ như đang ùa về dồn dập, Anh muốn được gặp em hơn lúc nào hết, anh muốn cứu em khỏi cái nhà ấy. Nhưng anh phải làm sao? Em là vợ của người ta rồi kia mà, sẽ chẳng có ai ủng hộ cho anh cả. Bởi vì em không được ly hôn, nếu muốn thì em phải đền bù cho nhà người ta những khoẳn tiền thách cưới trước kia. Và rồi anh cũng chỉ biết câm nín để nghe tiếng em khóc mà trái tim như đau quằn quại.
Tình ảo là thế sao? Tình ảo sẽ không thể trở thành thật được sao? Cuộc điện thoại ấy là cuối cùng em gọi cho anh rồi đó, bây giờ cũng đã hơn 1 năm rồi nhưng anh vẫn không thể quên em - người tình ảo. Anh chẳng biết mình có đủ can đẳm để đi gặp em không? Anh cũng không biết mình còn suy nghĩ ấy để làm gì khi mà mọi thứ coi như kết thúc? Anh phải làm gì để có thể bước tiếp khi không có em đây?
Theo VNE
Đã bị sàm sỡ còn bị chồng cho ăn tát Tôi không muốn nhìn mặt chồng nữa. Anh ấy là đàn ông, không bảo vệ được vợ thì chớ, lại còn bạo hành với tôi. Chồng tôi là rất hay ghen và có tư tưởng sở hữu rất lớn với vợ. Anh ấy luôn luôn khó chịu mỗi khi người đàn ông khác nhìn ngắm vợ mình, nhất là vào vòng một của...