Tôi vừa làm vợ vừa phải làm mẹ của chồng
Lúc nào, tôi cũng đi trước chồng cả thời đại. Tôi mãi là người “mẹ”, người “chị”, còn chồng luôn là cậu em ngỗ ngược. Tôi ngày càng tiều tụy còn chồng cứ phởn phơ, vô tư lự.
Chào Vũ Cẩm Nhung, tác giả bài viết “Chồng tôi nhắn tin mùi mẫn cho em vợ rồi bảo đùa vui!”!
Tôi là người đồng cảnh ngộ với bạn. Tôi đã lấy một anh chồng kém mình nhiều tuổi. Và bây giờ, tôi đang phải lãnh hậu quả nặng nề y như bạn vì chuyện đó.
Tuấn – chồng tôi kém vợ gần chục tuổi, đi bên nhau trông hai đứa “cọc cạch” không đỡ được. Lúc đầu tôi cũng ngại ngần yêu đương với “phi công trẻ” lắm, nhưng vì sự tấn công lãng mạn có, khủng bố có của Tuấn, tôi đồng ý làm “máy bay bà già”.
Chỉ sau 4 tháng quen, chúng tôi cưới vì cảm giác không thể sống thiếu nhau được. Khi ấy, tôi đã ngoài 30, còn Tuấn mới chỉ tốt nghiệp Đại học. Tình yêu của chúng tôi đã từng cuồng nhiệt. Nhưng sau khi bước vào hôn nhân, tình yêu này vẫn không cứu vãn được những chênh lệch do tuổi tác.
Tuấn còn trẻ, cách đối nhân xử thế vừa kém vừa rất ngang tàng. Đã thế, anh còn có thói “Lấy trứng chọi đá”, thường xuyên bắt lỗi, kiện cáo các sếp trên nên bị đuổi việc.
Tôi có vài người bạn thành tài, có chức vị nên muốn dẫn anh đến nhà để nhờ cậy người ta. Vậy mà anh cứ nằng nặc không chịu. Anh khăng khăng đòi tự lực cánh sinh xin vào các doanh nghiệp nhưng toàn thất bại. Thế là anh đem tiền nướng vào chứng khoán khi thị trường đang tụt dốc thảm hại.
Khi tôi nói, anh lại bảo tôi sống lõi đời, luồn cúi nhục nhã, đánh mất danh dự vì tiền. Đến tận giờ phút này, tôi vẫn là người kiếm tiền chính trong gia đình. Còn anh cứ chạy theo những ước mơ viển vông, lấy tiền nhà đi đầu tư mà chẳng thấy lời lãi gì mang về.
Làm thì chẳng ra tiền đâu nhưng anh tiêu như phá. Ngay khi mới cưới, tôi đã phải cân nhắc chi tiêu, tiết kiệm để sắm sửa đồ đạc trong nhà. Trong khi đó, Tuấn (vốn tính ham chơi) việc gì cũng “thoải mái”.
Dù đã lấy vợ, anh vẫn sống theo nếp cũ như bỏ bữa, đi làm về muộn hay để tất tần tật mọi việc cho vợ đảm nhận, còn bản thân anh thì cứ “cưỡi ngựa xem hoa”. Nhiều tháng, anh nướng hết mấy triệu vào bàn nhậu khao bạn bè.
Anh ngụy biện trắng trợn đó là cách anh giao lưu với xã hội, mở rộng quan hệ và chê tôi keo kiệt. Nào tôi có cấm anh quan hệ bạn bè, nhưng nhà còn khó khăn, anh chưa có việc mà cứ hoang tàn như vậy. Tôi làm không đủ để chi tiêu cho cái sự “thoáng tính, hào phóng” của chồng.
Video đang HOT
Công việc nhà thì anh bỏ bê hết, ỷ lại vào vợ. Trước khi lấy tôi, ở nhà anh vẫn là con cưng của mẹ, chỉ có mỗi việc đi học và về ăn, ngủ. Tất cả mọi việc nhà anh đều không đụng tay, toàn được mẹ hầu. Anh chẳng biết làm bất cứ thứ gì.
Lấy vợ về, anh vẫn quen thói cũ, về nhà là bật máy tính ngồi cày game. Nhiều khi công việc bận bịu, tôi vừa lo công chuyện, vừa cuống cuồng về chăm sóc “ông trời con” ở nhà. Từ ngày lấy chồng, tôi già đi trông thấy vì phải vừa làm vợ, vừa “làm mẹ” của chồng.
Chưa hết, chồng tôi còn ăn nói bậy bạ, không biết giữ ý. Lúc yêu, tôi thích sự hài hước, trẻ trung của Tuấn. Nhưng khi sống lâu dài với nhau, tôi mới thấy những trò cười của anh nhiều khi vô tư đến vô duyên tệ hại.
Có lần, vợ chồng tôi cùng đến thăm người bác họ xa bị ốm. Con gái bác ra tiếp tôi. Chị 38 tuổi rồi mà chẳng có mối nào theo đuổi. Chồng tôi bô bô: “Em định giới thiệu chị cho ông chú nhưng chị không hợp. Chú em đẹp trai lắm nên chỉ thích vợ xinh thôi”. Xong, anh tự cười ha hả với câu đùa vô duyên của mình.
Một lần vợ chồng em trai tôi sang chơi. Em dâu đang có bầu, tôi tinh ý nấu món gà tần em thích. Con bé mắt sáng như sao, ăn tì tì và khen ngon liên tục. Chồng tôi thấy vậy, buông lời: “Khiếp, cô ăn như lợn ăn cám ấy, chả biết phần chồng gì cả!” làm em dâu ngượng chẳng dám đụng đũa thêm nữa.
Tôi nhắc chồng mấy lần vì thói ăn nói vô ý vô tứ, anh còn ngang ngạnh cãi: “Anh nói đúng thế còn gì!” hoặc “Em đúng là bà già khô cứng, chẳng biết đùa gì cả!”. Anh còn nói tôi sống quá khéo, quá giả tạo, mất đi chân tình.
Tôi còn mệt mỏi hơn khi cứ khư khư canh chừng chồng với gái lạ. Trong danh bạ điện thoại anh có hàng tá các “em gái xã hội”. Chồng tôi thường xuyên nhắn tin với những cô gái ấy, thậm chí còn buôn chuyện hàng tiếng đồng hồ trước mặt tôi.
Có lần, một em teen cấp ba “em xã hội” của Tuấn xích mích với bố mẹ, bỏ nhà tới nhà tôi kêu khóc. Tuấn dang rộng vòng tay cưu mang, lại còn ra phòng khách dỗ dành cô bé đó cả đêm. Anh ôm cô ta vuốt ve, cưng nựng ngay trước mặt tôi.
Tôi ý kiến thì ngay lập tức, anh quy chụp vợ là xấu tính, thấy gái xinh giở trò ghen tị. Anh đòi đưa cô bé đó ra nhà nghỉ chăm sóc cho khuất mắt tôi. Sợ mất chồng, tôi lại phải xuống nước làm hòa. Cũng may, anh chưa đến nỗi hư như chồng bạn Nhung, còn dám xí xớn với cả em vợ, không thì tôi điên đầu lên mất!
Ngày ngày lao đầu vào kiếm tiền, rồi hầu chồng, rồi lo giữ chồng trẻ trước những cô gái đa tình, tôi chẳng còn thời gian chăm chút cho mình. Tuấn lúc nào cũng trề miệng chê tôi xấu.
Sai lầm ngu ngốc của tôi là đã lấy chồng trẻ. Sau hơn 2 năm chung sống với chồng, tôi nhận ra rằng, lấy chồng trẻ hơn tuổi là thảm họa. Vợ già chồng trẻ là cặp đũa lệch không bao giờ có thể so vừa.
Lúc nào, tôi cũng đi trước chồng cả thời đại. Tôi như người “mẹ”, người “chị”, còn chồng luôn là cậu em ngỗ ngược. Trong khi có trăm thứ phải lo đè lên đầu. Tôi ngày càng tiều tụy, còn chồng thì cứ phởn phơ, vô tư lự.
Nhiều lúc chán lắm mà trót đâm lao rồi nên cứ phải cố phải theo lao thôi. Cứ nhìn thấy chồng tôi lại nhủ:”Chồng ơi, bao giờ anh mới khôn lớn cho em bớt khổ hả chồng?”
Theo afamily
Không lấy nổi chồng vì bố mẹ 'quái thai'
Xinh mà không lấy được chồng thì chắc chắn không hâm cũng xấu tính. Nhận định đó đúng 100% nếu trên đời không có những ông bố bà mẹ như mẹ Hương.
Con tôi đẹp, nên không &'bán rẻ' được
Hương không đẹp đến mức chim sa cá lặn nhưng cũng thuộc loại có nhan sắc, cả gương mặt lẫn thân hình đều làm người ta phải ngắm nghía, ngợi khen. Nhan sắc của Hương bộc lộ rất sớm nên từ hồi cô 12 tuổi, khi giáo viên phàn nàn về sức học hơi yếu của Hương, bà mẹ đã bảo: "Sau này nó hưởng lộc chồng, học giỏi mà làm gì". Từ hồi đó, bà đã ấp ủ mơ ước con gái kiếm được tấm chồng giàu có nhờ nhan sắc, rồi báo hiếu cha mẹ.
Trong quan điểm của mẹ Hương, đàn ông giàu chỉ thích vợ đẹp và ngoan, ai mà thèm con gái có học nhiều lý sự. Hương học yếu cũng có cái hay, vả lại vợ chồng bà còn bận bươn chải kiếm ăn, không đủ thời gian cũng như tiền bạc đầu tư cho con học nhiều. Vì thế, hết lớp 12, Hương chỉ phụ mẹ bán quán nước chứ không học gì thêm. Quán nước nhờ Hương mà đông khách, các ứng cử viên cho chức rể tương lai cũng qua đó mà xuất hiện.
Biết bà muốn kén rể giàu, các chàng ít tiền chẳng ai dám bén mảng đến cưa Hương. Các chàng tự cho là mình có tiền thì cưa thẳng bà mẹ. Nhưng họ tự đánh giá mình hơi cao vì theo bà, chuyện "cháu sẽ lo cho em Hương một cuộc sống đủ đầy, sung sướng" là chưa đủ.
Bà tuyên bố: "Tôi chỉ có một đứa con gái để đỡ đần, giúp bố mẹ nuôi nấng các em. Mà con Hương nó hiếu thảo lắm, nó chỉ tâm niệm báo hiếu bố mẹ, lấy chồng phải chọn người nào coi bố mẹ vợ như bố mẹ mình. Không có chuyện bố mẹ chồng ở biệt thự mà bố mẹ vợ lại ở nhà cấp 4, em chồng đi ô tô mà em vợ đi xe đạp rách. Con tôi đẹp nên không bán rẻ được, người ta cười cho".
Rồi thì các chàng trai cũng hiểu bà muốn anh con rể phải đủ giàu và hào phóng để mua nhà mới khang trang cho ông bà và bao bọc được các em. Thế là họ biến sạch. Các anh chàng cự phú được bà mồi chài, mời mọc thì chê Hương chẳng xinh đến mức đó, chưa kể lại còn học vấn thấp. Lời đó đến tai mẹ Hương, bà bĩu môi cong cớn bảo còn đầy hoàng tử con vua đến rước gái rượu nhà bà. Cứ thế, năm tháng trôi qua, Hương 29 tuổi vẫn chưa lấy chồng.
Cũng vài lần, Hương có cảm tình với một chàng nào đó, nhưng họ đều không qua được vòng "sát hạch" của bà mẹ. Đến khi tuổi 30 tuổi sát sau lưng, cô thấy cô đơn, buồn bực và lo lắng cho tương lai. Hương nói thẳng với mẹ rằng nếu bà cứ đòi hỏi trên trời để cô không lấy được chồng thì cô sẽ hận bà suốt đời, rằng cô đã đến tuổi ế rồi, bà đòi cao quá thì có ma nó lấy. Bà mẹ hứa sẽ hạ tiêu chuẩn xuống.
Rồi Hương cũng dẫn về một người đàn ông hơn cô 6 tuổi, nhà rất khá. Khi anh đặt vấn đề, mẹ Hương nhắc lại điều kiện bà đặt ra cho các chàng muốn làm rể trước đây, rồi bảo: "Nhưng vì rất quý con nên giờ bác không yêu cầu mua nhà mới, chỉ cần con hỗ trợ một ít cho hai bác sửa lại cái nhà này để hôm cưới trông nó khang trang, đẹp mặt với khách khứa là được". Chàng rể tương lai không vui lắm nhưng cũng nhanh chóng đồng ý. Nhưng hóa ra "bà nhạc" nói chưa hết.
"Con Hương có 3 đứa em thì bác đã lo học hành nghề nghiệp được cho 2 đứa rồi, còn mỗi đứa út đang học lớp 8 thôi. Hai bác đã già rồi, giờ anh chị có trách nhiệm nuôi em nó ăn học, hết đại học thì lo xin việc cho nó. Bác chỉ cần thế thôi". Bà nói chưa dứt, chàng "sắp là con rể" đã cười nhạt, bảo sẽ suy nghĩ và trả lời sau, rồi cuốn gói đi một mạch không hề liên lạc lại.
Con trai cũng ế vì bố mẹ
Không chỉ các cô gái mới phải chịu sống cảnh độc thân khi đã cứng tuổi do bố mẹ họ làm các "đối tượng tiềm năng" chạy mất dép. Nhiều chàng trai cũng "ế sưng" vì sự vô lý của phụ huynh. Tân là một ví dụ. Hễ anh dắt cô nào về, bà cũng nhìn kỹ con dâu như soi một món hàng, không chỉ lúc mới gặp mà trong tất cả mọi dịp tiếp xúc, nói chuyện... sau đó. Bà sợ bỏ sót một điều gì không hay ở cô con dâu tương lai, để sau này phải ân hận. Mẹ Tân cũng không ngừng nói cho cô gái biết con trai bà tuyệt vời như thế nào, vì vậy bà kỳ vọng ở con dâu một sự tương xứng ra sao.
Mẹ chồng soi con dâu là chuyện thường, vì thế nên dù có nhiều cô chạy mất, ít nhất cũng có 3 cô kiên trì vượt qua thử thách để ngấp nghé bến hôn nhân. Nhưng cả 3 cô đều không qua được vòng "chung khảo" của bà mẹ. Cứ sau lễ dạm ngõ, chuẩn bị ăn hỏi là mẹ Tân lại gọi nàng dâu tương lai đến tâm sự riêng, rồi cuối cùng hỏi cô còn trinh không.
Dù rất sốc, cô nào cũng nuốt giận khẳng định là còn. Bà bảo tốt quá, thế thì mai con chịu khó đến bệnh viện khám, xin bác sĩ cái giấy chứng nhận trinh tiết. Bị từ chối, bà nghiêm mặt khẳng định luôn nếu không có chứng nhận thì không làm con dâu bà được, cứ suy nghĩ kỹ đi. Và các cô rút lui cả. Tân có nổi xung lên với mẹ thì bà thủng thẳng: "Con phải cảm ơn mẹ mới đúng. Nó hư thân nên nghe thế mới bỏ chạy, chứ nếu còn thì đã hãnh diện mà khoe ra cái chứng nhận ấy rồi. Nhà này không bao giờ chứa loại con gái mất nết".
Các cô còn trinh hay mất thì chẳng ai dám chắc, chỉ chắc một điều là giờ cả 3 cô đã chồng con đề huề, còn Tân vẫn chưa vợ.
Có những bà mẹ không can thiệp sâu vào chuyện chọn vợ của con, nhưng "uy danh" của bà lớn đến nỗi các cô gái không dám về làm dâu. Cường cũng có một bà mẹ như vậy. Hai anh trai Cường may đều lấy vợ trot lọt, nhưng cũng chính chuyện hôn nhân của họ là tấm gương dẫn đến sự ế ẩm của cậu út. Các cô gái sau một thời gian yêu đương với Cường, bắt đầu đến giai đoạn tìm hiểu sâu hơn về gia đình để tính chuyện hôn nhân thì đều kinh hãi khi biết hai người chị dâu của anh đều phát cơn tâm thần trước sự bạo hành tinh thần của mẹ anh.
Bà mẹ này đi đâu cũng thơn thớt nói về sự nhân hậu, độ lượng của mình với con dâu, nhưng sự thật thì xung quanh đó ai cũng biết cả, vì ngay với hàng xóm và chính anh em họ hàng mình, bà cũng tỏ ra cực kỳ ghê gớm mỗi khi có mâu thuẫn, chẳng ai dám dây vào bà. Các con dâu bà đều học hành tử tế, ăn ở biết điều. Nhưng ba năm sau khi về nhà bà, dâu cả phải nhập viện tâm thần, sau đó về nhà vẫn phải điều trị bằng thuốc rất lâu. Để cứu vợ, anh trai cả phải chuyển ra ở riêng.
Dâu hai về sau, nghe mẹ dỗ ngọt đồng ý sống chung, khi biết tại sao chị dâu phải ra riêng thì đã muộn. Sợ đi vào vết xe đổ đó, cô cố gắng không để những trò hành hạ tinh vi của mẹ chồng làm mình stress quá mức. Nhưng chỉ ít lâu sau, một buổi tối, người ta lại nghe tiếng cô rú lên, có người đứng ở cửa sổ tầng trên nhà mình nhìn xuống thấy cô nằm lăn ra sân ôm đầu gào thét, trong khi mẹ chồng cười nhạt đứng bên cạnh. Sáng hôm sau, bình tĩnh lại, dâu hai nhất quyết bảo chồng dọn ra ở riêng, chồng không đi thì cô sẵn sàng đi một mình.
Cường giờ 32 tuổi, yêu cũng nhiều nhưng chẳng lấy được vợ. Lúc rượu say bị mẹ cằn nhằn, anh nổi khủng vặc lại: "Kệ tôi. Tôi thế này cũng do mẹ hết. Sống phải để đức cho con cháu. Người ta thất đức thì sau khi họ chết, con cháu đời sau mới phải tội, còn mẹ thì làm chúng tôi chịu quả báo sớm thế này đây". Thế là bà mẹ lại nhảy lên chửi mắng thằng con bất hiếu, cả nhà ầm ào cho đến khi Cường kiệt sức nằm vật ra ngủ.
Những chuyện như thế thỉnh thoảng vẫn lặp lại ở nhà Cường, bởi mẹ anh vẫn vậy.
Theo Ngoisao
Bỏ tính xấu để tìm thấy tình yêu Bạn sẽ tìm thấy tình yêu của cuộc đời mình nếu bạn bỏ đi một số tính cách không hay. 1. Ích kỷ Hãy thành thực trả lời xem, có phải bạn dành sự quan tâm cho chính mình quá nhiều không? Ngoại hình, trang phục, sự nghiệp được bạn dành ưu tiên hàng đầu. Bạn còn nghĩ đến lợi ích của việc...