Tôi vừa chợp mắt đã nghe tiếng bước chân của vợ
Đến khoảng 2 giờ sáng, khi tôi vừa thiu thiu ngủ thì vợ tôi trở dậy rồi rón rén bước ra ngoài. Tôi cũng nhẹ nhàng bám theo rồi sững sờ khi thấy cảnh trước mắt.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi lấy nhau đến nay đã gần 3 năm. Đều là dân quê lên phố lập nghiệp nên cuộc sống của chúng tôi nhìn chung vẫn vất vả, khó khăn. Tuy cả hai vợ chồng đều có công việc ổn định nhưng đồng lương eo hẹp cộng với nhiều chi phí sinh hoạt đắt đỏ nên đến giờ vợ chồng vẫn ở trong căn nhà cấp 4 đi thuê. Năm ngoái, vợ tôi sinh con đầu lòng, gia đình lại càng có nhiều thứ phải chi tiêu hơn. Vợ tôi lo lắng đến gầy cả người, chẳng tháng nào không tính toán sổ sách đến bac cả tóc. Tôi luôn động viên vợ, chỉ nay mai tôi được thăng chức, lên lương thì đời sống sẽ khá hơn.
Tuy nhiên, công việc không tiến triển thuận lợi như tôi mong đợi. Vị trí mà tôi nhắm vào từ lâu bất ngờ bị một kẻ con ông cháu cha tước mất. Bất mãn chuyện công việc, tôi thấy chán nản, muốn bỏ cuộc, chẳng còn thiết tha phấn đấu gì nữa. Tôi thường tụ tập bạn bè đi nhậu sau giờ làm để quên đi buồn bực. Là thằng đàn ông mà không có sự nghiệp trong tay thì vứt nhưng con đường tôi đi chẳng hiểu sao cứ vấp phải những kẻ lắm tiền nhiều của, ung dung hưởng thụ thành quả của người khác.
Bất mãn chuyện công việc, tôi thấy chán nản, muốn bỏ cuộc, chẳng còn thiết tha phấn đấu gì nữa. (ảnh minh họa)
Tiền tôi tiêu vào việc ăn nhậu ngày càng nhiều nên tiền tôi đưa vợ đầu tháng cũng ngày càng ít. Vợ tôi cằn nhằn nhưng tôi bỏ ngoài tai.
Thế rồi thời gian này tôi để ý thấy vợ không còn hỏi tiền lương tháng của mình như mọi khi nữa. Chi phí sinh hoạt trong gia đình thì vẫn vậy nhưng có tháng tôi quên đưa vẫn chẳng thấy vợ bảo gì. Tôi tò mò hỏi thì cô ấy nói bên cô ấy mới được tăng lương nên không cần tiền của tôi nữa. Ban đầu tôi cũng tin vậy nhưng dần dà tôi lại sinh nghi trong lòng. Vợ tôi bỗng dưng có thêm khoản tiền không nhỏ, không phải cô ấy đang lừa dối tôi chuyện gì chứ?
Tôi lẳng lặng quan sát động tĩnh của vợ nhưng không phát hiện được điều gì đáng nghi ngờ. Cô ấy vẫn chăm sóc chu đáo cho bố con tôi hàng ngày, vẫn về nhà đúng giờ, vẫn cơm nước đầy đủ. Nhìn vợ tôi còn có vẻ vui hơn nữa, có lẽ vì không còn quá nặng nề chuyện cơm áo gạo tiền.
Video đang HOT
Tôi bán tín bán nghi nhưng không có cơ sở nào để nghi ngờ thêm nữa nên đành cho qua. Vậy mà đêm nọ, tôi đã phát hiện được sự bất thường của vợ một cách tình cờ.
Như thường lệ, hôm đó vợ chồng tôi lên giường đúng giờ. Không biết có phải vì ban chiều tôi uống cà phê hơi muộn hay không mà đến giờ ngủ mắt tôi vẫn thao láo. Sợ làm phiền vợ, tôi cứ nhắm mắt nằm im không động đậy. Đến khoảng 2 giờ sáng, khi tôi vừa thiu thiu ngủ thì vợ tôi trở dậy rồi rón rén bước ra ngoài. Tôi cũng nhẹ nhàng bám theo rồi sững sờ khi thấy cảnh trước mắt.
Trời mùa đông rét mướt, vợ tôi khoác chiếc áo khoác mỏng cũ mèm ngồi trước bậu cửa sổ tỉ mẩn đan khăn. Ánh đèn đường rọi vào leo lét khiến vợ tôi phải nheo mắt tới lui để nhìn mũi đan cho chuẩn nhưng cô ấy vẫn chăm chú làm, không để ý tôi đang đừng gần đó quan sát cô ấy. Bao nhiêu đêm vợ tôi không ngủ để lén đan khăn mà tôi không biết? Bao nhiêu đêm cô ấy chịu cái lạnh cắt da cắt thịt để tỉ mỉ từng mũi đan? Tôi rơi nước mắt từ lúc nào không biết. Khoản tiền vợ tôi có thêm được mỗi tháng chính là từ những chiếc khăn len, áo len này.
Tôi chạy lại ôm chầm lấy vợ và hết lời xin lỗi cô ấy. Tôi quả không đáng mặt đàn ông, chỉ chút khó khăn đã nản lòng để mặc kệ vợ xoay sở tiền nong trong nhà. Tôi giờ đã làm chồng làm cha mà chút trách nhiệm này cũng không gánh vác được. Tôi cứ khóc và xin lỗi vợ còn cô ấy thì bật cười nói tôi ngốc. Tôi thật may mắn vì có được người vợ hiền tần tảo như vậy!
Theo Motthegioi
Người phụ nữ mắc bệnh hóa đá viết tự truyện bằng chớp mắt
62 tuổi, bị xơ cứng teo cơ 12 năm nay, người phụ nữ Trung Quốc mỗi ngày chớp mắt hàng triệu cái để viết cuốn tự truyện 150.000 chữ.
Cơ thể yếu ớt, bà Cung Huân Huệ ngồi lọt thỏm trong một góc sô pha, sau lưng chèn vô số gối ôm mới thẳng lưng được. Bà mắc bệnh xơ cứng teo cơ (ALS) từ năm 2002, đến nay, cơ thể gần như bất toại hoàn toàn, chỉ có đôi mắt là còn chớp được. Khó khắn lắm, bà mới dùng đôi mắt điều khiển được máy tính đặt trước mặt, lệnh gõ ra lời muốn nói.
ALS là căn bệnh khiến các tế bào thần kinh tê liệt. Một khi mắc bệnh, bệnh nhân sẽ cảm nhận cơ thể từ từ đông cứng cho tới khi liệt hẳn. Họ dần mất khả năng vận động, không thể nhai thuốc, thức ăn và gặp khó khăn khi hít thở.
Theo hiệp hội ALS, chỉ hơn 5% bệnh nhân có thể chống chọi bệnh trong 20 năm. Ông hoàng vật lý Stephen Hawking là một trong số hơn 5% hiếm hoi ấy.
Hàng ngày bà Cung được chồng tận tình chăm sóc. Bà quen ông Dương năm 1976, lúc 23 tuổi, qua ông ngoại giới thiệu. Bà kể lại, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh ông, trái tim người con gái chưa từng yêu bỗng rung động. Ít lâu sau, ông ngoại dẫn ông Dương về nhà, hai người sinh lòng cảm mến nhau, rồi trở thành vợ chồng.
"Hồi đấy bà ấy đẹp lắm, còn là bác sĩ ngoại khoa nữa. Vừa giỏi vừa đẹp, tôi nhìn là mê ngay", ông Dương nhớ lại. Sau này bà nghỉ việc, hai vợ chồng cùng mở tiệm giặt là, sinh sống ở Thành Đô.
Năm 2002, bà bỗng cảm thấy sức khỏe bất thường.
"Lúc đấy tôi hay chóng mặt, chân phải cứ hay bị tê, không còn sức", bà Cung kể lại. Hai vợ chồng đi hết bác sĩ này đến bác sĩ khác, nhưng đều không chẩn đoán ra bệnh. Cuối cùng đến một ngày tháng 8/2003 bác sĩ kết luận bà bị bệnh rối loạn thần kinh vận động do xơ cứng teo cơ, khi bà nói không còn rõ nữa.
"Em không cam chịu số phận, không cam chịu ngày tháng trôi qua vô vị", bà Cung nhớ lại lúc mới mắc bệnh, nói với chồng. "Em vẫn còn sống, em muốn tiếp tục sống tiếp, chứ không muốn nằm chờ chết".
Bà muốn nhìn thấy con trai lấy vợ sinh con, được nhìn thấy cháu nội. Từ đó, hai vợ chồng bà bắt đầu học cách sử dụng máy tính, thông qua một phần mềm có tên Con mắt vạn năng, chỉ cần chớp mắt, lắc đầu, phần mềm sẽ đọc được tín hiệu và viết lên máy tính.
"Bà ấy cứ thế kiên trì, ngày nào cũng vậy, ngồi mười mấy tiếng trước máy tính", ông Dương kể. Bà còn biết dùng QQ, một phần mềm nhắn tin phổ biến của Trung Quốc, để trò chuyện với những người bệnh khác cho khuây khỏa.
Hơn một năm vất vả, bà vừa viết xong cuốn tự truyện về cuộc đời mình, dài hơn 150.000 chữ với hy vọng, cuốn truyện sẽ là nguồn cổ vũ tinh thần, cho những người mắc bệnh như bà.
12 năm vợ bệnh, ông Dương luôn bên cạnh chăm sóc, và căn nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.
"Biết tin các anh sắp đến thăm, bà ấy cứ giục tôi trang điểm cho từ sớm. Đúng là càng có tuổi càng kỹ tính", ông Dương cười trêu vợ, mắt nhìn bà đầy âu yếm.
"Đừng có nghe lời ông ấy", bà Cung nhanh chóng ra lệnh cho máy tính gõ chữ, trêu lại chồng.
Hồng Hạnh
Theo People
5 cách "cưa đổ" một anh chàng trong chớp mắt Bạn đã biết cách cưa đổ một chàng trai trong chớp mắt hay chưa? Nếu chưa thì hãy đọc bài viết sau, biết đâu lại có gấu cho mùa đông lạnh giá sắp tới! ảnh minh họa 1. Đầu tiên là sự tự tin Làm gì thì làm, bạn cũng cần phải tự tin vào bản thân mình trước tiên. Dẫu biết rằng,...