“Tôi vừa bị một người đàn bà ‘bán rẻ’!”
Cách đây 2 năm tôi quen một người phụ nữ đã có chồng. Tôi vốn không có hứng với hoa đã có chủ lại qua một lần sinh nở nên từ đầu đã không hề có ý đồ gì khác. Nhưng người đó lại quá biết cách lôi kéo tôi vào trò chơi tình yêu của mình.
Cô ấy bảo cô ấy mệt mỏi vì áp lực công việc và những mâu thuẫn vợ chồng. Được người đó tin tưởng chia sẻ tâm sự, tôi vui vẻ làm sọt rác để cô ấy trút mọi nỗi vui buồn. Cô ấy nói xấu chồng rất nhiều, thậm chí tôi cũng chưa từng nhớ có nói tốt về chồng mình bao giờ. Cô ấy làm cho tôi phải nghĩ rằng “ sao một người phụ nữ tốt như thế lại lọt vào tay một gã tồi như vậy”.
Theo thời gian, tôi yêu thì ít mà thương cô ấy thì nhiều. Tôi quá muốn làm siêu nhân giải thoát cô ấy khỏi cuộc hôn nhân địa ngục (như những điều cô ấy nói). Nhưng tôi mắc sai lầm tai hại, tôi đâu có diễm phúc được đóng vai anh hùng trong vở kịch mà cô ấy bày ra. Tôi chỉ là một thứ đồ chơi giúp người đó khuây khỏa trong khi tình cảm vợ chồng đang vào giai đoạn nhạt.
Tôi vốn không có hứng với hoa đã có chủ lại qua một lần sinh nở nên từ đầu đã không hề có ý đồ gì khác. Nhưng người đó lại quá biết cách lôi kéo tôi vào trò chơi tình yêu của mình (Ảnh minh họa)
Một lần tôi bắt gặp cả gia đình cô ấy đi chơi với nhau vui vẻ. Tôi đã không khỏi ngạc nhiên vì tối qua cô ấy còn rũ rượi bên cạnh mình. Tôi nhắn tin và cô ấy trả lời là vợ chồng đi chơi gượng gạo chỉ vì con. Tôi không nghĩ có nụ cười gượng ép nào lại tràn đầy năng lượng và hạnh phúc đến thế.
Từ giây phút đó, tôi đã luôn suy nghĩ về vị trí của mình trong mối quan hệ với cô ấy. Tôi chưa vợ con nhưng một lòng yêu cô ấy, còn cô ấy vừa có gia đình lại vừa có tình yêu của tôi. Cô ấy là tất cả với tôi, còn tôi với cô ấy là gì? Là một trò chơi đến lúc “ game over” thì cô ấy về lại với chồng hay sao?
Video đang HOT
Tôi biết cô ấy hạnh phúc nhưng lại cố giấu giếm hạnh phúc đó để tiếp tục “ăn mày” tình cảm của tôi. Lúc nào hỏi về chồng cô ấy cũng buồn nhưng khi ngầm theo dõi tôi thấy gia đình cô ấy không có dấu hiệu gì như vậy.
Cô ấy luôn nói yêu tôi, bảo tôi là người đã khơi dậy tình yêu tưởng như đã chết của cô ấy. Không phải riêng tôi mà bất cứ người đàn ông nghe thế chẳng sướng. Nhưng khi tôi nói thế ly hôn rồi cưới tôi thì cô ấy lại lặng thinh. Sau đó tôi liên tục nhận được câu trả lời từ chối với lý do vì cha mẹ hai bên và vì con.
Tôi đã làm một phép thử vô cùng đơn giản nhưng hiệu quả. Chính vì cô ấy bảo tôi mới là người cô ấy yêu nên tôi bàn nếu cô ấy không đủ can đảm để ly hôn thì sẽ đến gặp chồng cô ấy để nói. Chỉ một câu nói mà cô ấy đã cho tôi thấy rõ bản chất. Cô ấy phát hoảng lên ngăn cản và gọi tôi là “thằng hèn”. Tôi đâu có uy hiếp cô ấy, tôi nghĩ chính cô ấy mới là người hèn hạ bán rẻ chồng để được tôi yêu thương rồi giờ lại bán rẻ tôi để bảo vệ gia đình.
Có lẽ cô ấy đã “tố cáo” với chồng rằng tôi là một kẻ bám đuôi, cuồng dâm sinh hoang tưởng (Ảnh minh họa)
Tôi chỉ thử lòng chứ không có ý định làm thật. Thế mà hôm sau đã nhận được điện thoại của chồng cô ấy. Anh ta cảm ơn tình yêu mà tôi dành cho vợ anh ta nhưng mong tôi chấm dứt tình cảm đơn phương này để tránh bị tổn thương vì gia đình họ rất hạnh phúc. Tôi nghe, cười, nói cảm ơn và tắt mát. Có lẽ cô ấy đã “tố cáo” với chồng rằng tôi là một kẻ bám đuôi, cuồng dâm sinh hoang tưởng. Hai năm chúng tôi thật sự yêu nhau giờ đã bị biến thành tình cảm đơn phương mà tôi dành cho cô ấy.
Trong chuyện này tôi cũng sai khi bắt đầu với một phụ nữ có chồng nhưng tôi biết cô ấy mới là người sai hơn. Cô ấy không muốn công khai tôi nhưng cũng không muốn dứt khoát với chồng. Điều mà cô ấy muốn là vừa có một gia đình êm ấm lại vừa có một người tình trong bóng tối nguyện yêu cô ấy cả đời. Cô ấy là một trường hợp cá biệt hay mọi phụ nữ có chồng đều tham lam như vậy?
Theo VNE
Ba năm có chồng cũng như không
Vợ chồng người ta đi đâu làm gì cũng vui vẻ, còn vợ chồng mình chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, về đến nhà thì việc ai nấy làm, rồi đi ngủ.
Thật sự trong giây phút này cũng chẳng biết tâm sự với ai. Chỉ biết viết ra đây cho nhẹ lòng. Nghĩ đến cuộc sống vợ chồng 3 năm qua mà buồn thấy lạ. Nếu cho xác định lại chắc em cũng chẳng quyết định lấy anh để đến bây giờ suốt cuộc đời còn lại sống trong áp lực tinh thần thế này.
Không những bản thân anh đi đâu cũng tự tin là mình đẹp trai, mà nghe thiên hạ mọi người nói mày lấy chồng đẹp trai thì lo mà giữ. Lúc đầu thì em cũng không nghĩ gì nhiều vì nghĩ rằng anh lấy mình vì tình yêu nhưng không ngay đến cả anh cũng nói với mình là: "Mọi người bảo với anh đẹp trai sao lại lấy vợ xấu thế". Từ đó trở đi cho đến bây giờ đi đâu anh cũng không dám khoác tay vợ đi lúc nào đi cũng cách xa vợ một mét, không dám đứng chụp hình cùng vợ.
Sau ba năm sống với nhau, dù đi đây chơi, đi dã ngoại có, nhưng hai chúng tôi chưa hề có cái hình chụp chung nào. Buồn nhiều vô cùng nhưng cũng không biết nói với ai. Trước khi chưa cưới có hẹn với mình rằng khi nào em tốt nghiệp đại học anh sẽ vào tặng hoa nhưng rốt cuộc mình nhận một mình mà không có anh. Thế nhưng đến khi cưới người yêu cũ thì anh lại vào tận nơi ở đó đến ba ngày đưa người yêu về nhà chồng ở tận Nha Trang mới chịu về. Cưới nhau về anh vẫn liên lạc thường xuyên với người đó, còn gửi quà về tặng cho nhau. Quà người đó tặng thì anh mang lên trưng bày còn quà vợ tặng thì không biết ở nơi đâu. Anh trân trọng quà của người khác nhưng quà của vợ thì anh không tôn trọng.
Mấy năm đi học mình đã gấp được 1000 con hạc mong rằng sau này sẽ tặng cho người mình yêu nhất, đến ngày sinh nhật, vợ tặng anh những con hạc đó với mong muốn anh sẽ là người mình yêu thương nhất cuộc đời. Vậy mà sau khi tặng, vợ về quê chơi rồi lên thì hoàn toàn thất vọng. Hoa vợ tặng thì chồng vứt trong sọt rác, còn hộp đựng hạc của vợ tặng thì hạc rơi mỗi chỗ một con để cho trẻ hàng xóm sang nhặt chơi. Trong khi đó tất cả quà anh tặng mình đều giữ thật kỹ, bao nhiêu quà anh tặng vợ đều cất kỹ, hoa anh tặng dù đã héo khô mình vẫn cứ giữ lại không nỡ vứt đi. Vậy mà chồng lại không biết trân trọng tình cảm mà vợ dành cho.
Ảnh minh họa: DNS.
Có lẽ đến tận bây giờ anh cũng không hề biết mình đã tặng bao nhiêu con hạc, vợ đã dồn vào đó bao nhiêu tâm huyết. Cảm thấy vô cùng thất vọng và buồn tủi, vợ đã khóc rất nhiều nhất là sau khi sinh con xong. Cả một năm sau khi sinh con chồng không hề đả động gì đến vợ, vợ có nói thì cả tháng mới động đến một lần. Bây giờ mình cũng không còn cảm giác gì mỗi khi gần chồng chỉ là cho xong rồi thôi.
Bây giờ có chở nhau đi đâu thì cũng như là xe ôm chở khách, anh không cần vợ ôm cũng không cần vợ ngồi sát lại cứ như là hai người xa lạ, nhìn người ta đi đường vợ chồng hai con rồi mà người ta vẫn ôm ấp, tình cảm với nhau mà mình thấy tủi thân. Đôi lúc ra công viên dạo một mình thỉnh thoảng gặp mấy cặp vợ chồng, vợ đang mang bầu còn chồng nắm tay vợ thật chặt cùng cười đùa mà hạnh phúc thấy tủi thân vô cùng.
Mình không biết rồi cuộc sống gia đình của vợ chồng mình còn kéo dài được bao lâu khi mà mình lúc nào cũng trong tâm trạng không vui thế này. Vợ chồng người ta đi đâu làm gì cũng vui vẻ còn vợ chồng mình đi đâu làm cũng chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, về đến nhà thì việc ai người nấy làm rồi đi ngủ. Cũng chưa bao giờ biết đến hai chữ tâm sự.
Lúc đầu mình cũng có nói chuyện với chồng nhưng anh toàn nổi điên lên mỗi khi vợ nói nên từ đó trở đi vợ cũng chẳng bao giờ nói chuyện. Con thì mình gửi về quê với ông bà nội. Nhiều đêm nhớ con mình ra ban công đứng một mình khóc sợ chồng buồn khi nhìn thấy vợ khóc, chồng không động viên an ủi vợ thì thôi đằng này lại chửi mình là "con điên", là "đồ thần kinh nửa đêm ra đó đứng khóc". Không biết có ai rơi vào hoàn cảnh giống như mình không nhưng mình thì không thể nào chịu đựng được nữa rồi, sống với chồng như thế này buồn nhiều lắm. Còn có lúc nhớ con ngồi khóc thì chồng mặc kệ cứ ngồi một mình xem phim và cười hô hố, vộ muốn khóc sao thì khóc. Vô tâm đến thế là cùng.
Cuộc đời không như những gì mà người ta mong đợi, sống với nhau cần có yêu thương, cần sự quan tâm, động viên an ủi, dù nghèo khó cũng vẫn vượt qua. Thế nhưng sống với nhau mà cứ vô tình, lạnh lùng như thế này thì không biết sẽ ra sao. Cái gọi là hạnh phúc gia đình sao khó thế, cần lắm một bờ vai yêu thương, cần lắm sự quan tâm chia sẻ nhưng sao xa vời quá. Tình yêu với mình thật xa xỉ, hạnh phúc quá đỗi mong manh.
Thỉnh thoảng mình có đọc mấy bài viết mà các ông chồng làm nhật ký cho vợ khi mang bầu mà thấy ngưỡng mộ tình yêu của họ. Hay cảm động đến rớt nước mắt khi cụ ông viết nhật ký về 5 ngày cuối cùng của vợ trước khi rời xa ông mãi mãi. 60 năm chung sống với nhau cụ ông vẫn dành tình yêu trọn vẹn cho cụ bà, chăm cho bà từng miếng ăn, từng viên thuốc. Đó là những câu chuyện có thật nhưng với mình chắc là điều không tưởng. Phải làm sao để đi tiếp quãng đời tiếp theo mà không gục ngã đây?
Theo Ngoisao
Tôi muốn em, người phụ nữ đã có chồng Tôi là kẻ thứ ba, dù em có chồng nhưng tôi vẫn muốn lấy em, muốn giành em về mình. Càng đọc những bài viết Tôi vất vả giành chồng từ người thứ ba ; Đã cướp chồng, đừng nhận mình tử tế...tôi càng đau đớn. Tim tôi như thắt lại mỗi khi ai đó nhắc tới cụm từ người thứ ba. Có...