Tôi viết đơn ly hôn, ném thẳng vào mặt chồng và gằn giọng bảo anh ký
Thế là anh lại nhũn như con chi chi, anh quay sang van vỉ, xin lỗi thậm chí là khóc lóc để tôi mủi lòng.
Nhưng tương gia đinh tôi se đươc hanh phuc khi tôi gat qua tât ca moi tât xâu cua chông. Nhưng hiên tai tôi thây săp khuyu nga. Luc gia đinh chao đao, tôi mơi thâm thia câu noi cua cha me: “Ca không ăn muôi ca ươn…”. Giơ đây muôn tim môt chut binh an luc nay thât kho…
Chung tôi yêu nhau tư hôi con la sinh viên, theo ngươi ngoai nhân xet, chông tôi đep trai, lang tư… la thân tương cua bao cô gai trong trương. Tôi đa tưng hanh diên vi đa đươc anh yêu, nhưng khi tiêp xuc nhiêu tôi mơi biêt bê ngoai không thê đanh gia đươc hêt con ngươi.
Tiêp xuc lâu mơi biêt, anh không nhưng hoc hanh chênh mang, con thêm tinh ham chơi, tê hơn la thich cơ bac. Khi con đang học đại học, nghe ban be ru rê đa bo dơ hoc đê đi lam ăn, măc du tôi gop y như thê nao anh cung đê ngoai tai. Nhiều lần tôi phải dùng tiền của mình trả nợ thay anh. Đã có lần tôi quyêt đinh chia tay vì khuyên nhủ người yêu không được. Những luc như thế anh tỏ ra ăn năn hối hận và tha thiết mong tôi đổi ý vì anh nói rất yêu tôi, không thể chia tay được, nếu phải chia tay anh se chết.
Vưa giân, vưa thương, tôi nhăm măt cho qua hêt lân nay lân khac. Luc nao tôi cung câu nguyên anh se thay đôi, nhưng chông tôi vân chưng nao, tât nây.
Nhiêu đêm tôi năm nghi tơi canh không biêt ngay mai ra sao, nêu chông không dưng lai? (Ảnh minh họa)
Ngươc lai, tôi là người học hành chăm chỉ, thành công về nhiều măt, vi thê khi biêt tôi yêu anh gia đình nhiều lần ngăn cản. Bô me tôi hêt ngot nhat phân tich đê tôi hiêu ra vân đê, đên sư dung biên phap manh, nhưng tôi vân quyêt tâm tơi vơi anh. Thây tôi qua cương quyêt, gia đinh tôi đanh phải chấp thuận cho chung tôi lây nhau. Nhưng sông vơi nhau rôi, tôi mơi thây răng sư châp nhân vê nhưng tât xâu cua nhau vô cung kho khăn.
Nhiêm mau cơ bac, lai ranh rôi, anh len lut đi đanh vơi hôi cu, măc du tôi đa kiêm soat găt gao tư thơi gian đên tiên bac. Hiên tai tôi la ngươi năm giư moi chi tiêu trong nha, con anh chăng khac gi môt ngươi tro đên giơ ăn thi vê, bảo đi đâu thi đi…
Vi chông không hoat bat va ham chơi nên ngoai công viêc chinh, tôi con tham gia mua bán nhà đất. Co tiên, tôi săm đô dung trong nha, dư tiên thì mua xe ô tô riêng cho chồng, chi mong anh ây tu chi lam ăn. Luc đâu chồng tôi cũng đi giao dịch cung tôi, nhưng bản tính ham chơi, cá đô, cờ bạc nên anh ây lam 1 tiêu 10, làm thất thoát nhiều tài sản trong nha.
Video đang HOT
Nhiều lần tôi còn phải xin rôi vay tiền bố mẹ đẻ để trả nợ cho chồng, tài sản bố mẹ tôi cho tôi từ ngày lấy nhau đến nay, chồng tôi cứ làm mai một dần. Gia đinh tôi vôn đa không ưa anh, thây sư viêc ngay cang tôi tê, ho bắt tôi phải ly dị. Theo bô me tôi thi cang ơ vơi anh, cang rươc nơ vao thân ma thôi.
Nhiêu đêm tôi năm nghi tơi canh không biêt ngay mai ra sao, nêu chông không dưng lai? Nhưng con yêu chông va vì nghĩ đã có hai mặt con nên tôi nhăm măt chiu đưng. Cang ngay kinh tê gia đinh tôi cang sa sut, môt măt từ ngày sinh đôi đến giờ sức khỏe yếu dần đi, công viêc buôn ban nhà đất cũng khó kiếm lời hơn, tôi không lam nữa.
Vây ma chông tôi luôn miêng xin tiên, tôi noi không co, thi anh chưi bơi. Tôi phan ưng lai thi anh thăng tay cho tôi vai cai tat đên chay ca mau môm, sau đó quay ra ăn năn xin lỗi. Căm hân nhiêu, nhưng tinh yêu cua tôi danh cho chông con lơn hơn, nghe anh ta nỉ non tôi lai bỏ qua…
Qua nuông chiêu va dê dang tha thư cho chông, rôi chuyên gi đên cung phai đên, tôi phat hiên chông tôi co bô, ngươi quen đa noi vơi tôi la nhin thây anh trong nha nghi bươc ra vơi môt ngươi phu nư khac, tôi không tin vao tai minh.
Tôi viết đơn ly hôn, ném thẳng vào mặt anh và gằn giọng bảo anh ký ngay. (Ảnh minh họa)
Hoa ra gân 3 thang nay, trong luc tôi buôn chan vi canh nơ nân nên đa buông xuôi, không thiêt tha gi tơi chông, thi nhưng lân thâu đêm suôt sang cua chông la năm trong nha nghi vơi ngươi phu nư khac. Tôi chi nghi đơn gian anh văng nha la đi cơ bac, thât không ngơ anh lai phan bôi tôi.
Tôi viết đơn ly hôn, ném thẳng vào mặt anh và gằn giọng bảo anh ký ngay. Thế là anh lại nhũn như con chi chi, anh quay sang van vỉ, xin lỗi thậm chí là khóc lóc để tôi mủi lòng. Nhiêu luc nghi quân tôi đinh lao đâu vao ô tô tư vân, nhưng nghi canh con cai khô tôi nuôt hân vao trong.
Sau bao nhiêu viêc chông gây ra cho tôi, tôn thương co, nhuc nha co ma sao tôi không thê dưt bo đươc anh? Cho đên ngay hôm nay, uât ưc đên đinh điêm ma cư nghi rơi xa anh ta tôi lai không thê chiu nôi. Tôi quay cuông vơi mơ bong bong va không biêt quyêt đinh thê nao cho đung. Nêu ly hôn tôi thương con cai, con không chăc chăn tôi se trươt dai theo nhưng thoi ăn chơi pha phach cua chông?
Theo Afamily
Xin anh hãy ly hôn em đi!
Lòng Tuấn ngổn ngang suy nghĩ, anh thật tình không biết nên làm thế nào, sống sao cho phải đạo, sống sao cho vẹn toàn tình nghĩa đây?
Hằng nhẹ nhàng đặt tờ đơn ly hôn lên trên bàn làm việc của chồng, nước mắt rơm rớm. Chị không biết quyết định này của mình có đúng hay không. Chỉ biết, chị đã mất cả mấy tháng trời để suy nghĩ. Con người ta đôi khi phải làm những việc mà bản thân mình không muốn. Chị cũng đang làm việc mà bản thân chị không hề muốn làm chút nào, nhưng chị buộc phải làm như thế. Chị không còn sự lựa chọn nào khác, vì nếu chị lựa chọn, người chịu đau khổ sẽ là anh.
Tuấn, chồng chị nhận được đơn ly dị vào một buổi tối đặc biệt, đúng dịp kỉ niệm 5 năm ngày cưới. Anh còn đang nghĩ đến việc phải làm gì cho vợ vui, làm gì để chị không còn buồn và tủi thân. Thế mà giờ, anh lại nhận được một tin sốc như thế. Tuấn cầm tờ đơn chạy vội về phía phòng ngủ của hai vợ chồng:
- Em làm gì vậy? Có phải em định đùa anh hay sao ? Ngày cưới của chúng mình mà em đùa ác thế?
Vừa nói Tuấn vừa cười vì anh nghĩ, vợ đang đùa. Đó là trò đùa bất ngờ mà vợ dành cho chồng trong ngày kỉ niệm 5 năm. Nhưng thấy khuôn mặt của Hằng có vẻ nghiêm nghị, thấy giọt nước mắt lăn trên má vợ, Tuấn chững lại.
Hằng tiếp lời:
- Chúng mình phải chia tay thôi anh ạ. Em hết chịu nổi rồi. Em không thể sống bên anh được nữa, cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Em đã cố gắng, đã gồng mình lên nhưng 5 năm qua, đêm nào em cũng không thể ngủ ngon.
- Tại sao em lại không thể ngủ ngon? Em không yêu anh sao?
- Không phải, vì em quá yêu anh, vì em yêu đến ích kỉ. Em không muốn giữ anh lại bên mình nữa. 5 năm qua chúng ta không thể có con, em là nguyên nhân, và em muốn từ bỏ gia đình này, muốn tốt cho anh và cũng là muốn tốt cho em. Em không thể nào tiếp tục chờ đợi và sống dối lòng mình được nữa.
Tuấn chạy lại ôm lấy vợ nhưng Hằng hất ra. Anh lúc này có vẻ rất đau, muốn giữ vợ lại. Anh bảo, anh nhất định không ly hôn, vì anh yêu Hằng, anh không muốn có người nào khác xuất hiện trong gia đình này. Anh nói trong như van xin:
- Em hãy cứ bình tĩnh, hãy kiên trì thêm một thời gian nữa. Mình đã đợi 5 năm rồi, sao không đợi được thêm chứ? Mình yêu nhau mà!
Hằng cười, một nụ cười khó hiểu từ trước tới giờ mà Tuấn từng nhìn thấy ở vợ:
- Thêm thời gian ư, anh còn định đợi đến bao giờ, còn hi vọng vào thứ không có thật đến bao giờ? Em vô sinh rồi, em đã đi khám bác sĩ, em biết mình không thể có con. Anh đừng dối lòng mình nữa. Tình yêu chỉ có thể tồn tại nếu như chúng ta có chung một đứa con. Còn nếu không thể sinh con, mọi thứ chấm dứt. Anh à, đừng cố tỏ ra thương hại em nữa. Anh hãy tìm người mới và sinh con với họ.
Nghe vợ nói, Tuấn càng chua chát. Đúng là, anh cũng đã cố gắng rất nhiều. Anh hiểu nỗi đau mà vợ mình trải qua, anh cũng đau đớn không kém phần. Anh cũng đã từng khát khao được làm cha biết bao nhiêu. 5 năm qua với anh, đó là quãng thời gian quá dài. Anh chịu bao áp lực từ phía gia đình, người thân. Tất cả anh đều giấu vợ, anh không muốn làm Hằng buồn.
Anh cứ tưởng, tình yêu của mình sẽ làm Hằng quên đi mọi chuyện và cố gắng sống tốt. Nhưng đúng là, dù có tỏ ra tươi cười nhưng trong lòng Hằng đau như cắt. Có người phụ nữ nào lại không đau khi không thể sinh được con?
Bây giờ thì anh không còn cách nào để động viên vợ ở lại. Dù đã cố gắng dùng tình yêu để bù đắp cho vợ nhưng Hằng không còn muốn tiếp tục cuộc sống này nữa. Đúng là anh đang hi vọng vào thứ vô vọng, bởi 5 năm không phải là quãng thời gian ngắn ngủi gì, nó quá dài cho một sự chờ đợi. Anh từng nghĩ tới việc xin con nuôi nếu như không thể sinh được con. Nhưng liệu vợ anh có chấp nhận không và liệu, gia đình anh có chấp nhận chuyện này, hay là cả nhà sẽ gây khó dễ cho Hằng nếu biết cô ấy vô sinh? Nếu anh xin con, Hằng sẽ không thể nào sống yên trong gia đình này, sống như vậy còn khổ đau hơn nhiều.
Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tìm mọi lý do để biện minh, cũng đặt mình vào vị trí của nhiều người để hiểu. Nhưng cuối cùng, vợ anh vẫn quyết định dọn về nhà mẹ đẻ, mặc cho Tuấn không kí vào đơn ly hôn.
Bây giờ, Tuấn chính là người khó xử nhất. Anh kí vào đơn thì chấm dứt tình cảm vợ chồng, nhưng không kí thì anh cũng không biết phải làm thế nào. Vợ anh đã quá tuyệt vọng, cô ấy muốn tìm con đường mới, chẳng lẽ anh không giải thoát. Còn nếu không, sống với nhau mà không thể có con, có sống được 10 năm hay không, hay là rồi cũng có lúc chán nhau. Chính anh cũng không thể tự tin rằng, 3 năm nữa, anh còn yêu vợ nhiều như lúc này hay không? Nhận con nuôi thì khó lắm, anh còn có gia đình, có bạn bè, không phải chỉ sống cho riêng anh.
Tuấn nghĩ: "Hay là thôi, kí vào đơn ly hôn và giải thoát cho nhau. Vì có giữ vợ thì trước sau gì, nếu không thể sinh con với nhau, anh và vợ cũng phải chia tay. Chi bằng làm sớm còn hơn...".
Lòng Tuấn ngổn ngang suy nghĩ, anh thật tình không biết nên làm thế nào, sống sao cho phải đạo, sống sao cho vẹn toàn tình nghĩa đây?
Theo ST/Tintuc
Bi hài chuyện vừa nói chia tay bạn trai đòi đền... trinh tiết Hắn còn cậy thế mình là trai "zin", nàng là mối tình đầu của hắn và hắn đã trao cái trinh tiết đời trai cho nàng trong khi nàng thì đã... Nàng và hắn yêu nhau ngót nghét cũng đã 3 năm, cùng trải qua đủ các cung bậc hỉ, nộ, ái, ố. Từng thề non hẹn biển và chung sống với nhau...