Tôi viết đơn ly hôn dọa chồng, không ngờ anh ấy dám ký thật
Nhìn tờ đơn ly hôn có chữ ký của chồng, tôi thực sự không biết phải làm sao. Tôi hy vọng, anh cũng chỉ muốn dọa tôi. Tôi năm nay 26 tuổi, chồng hơn tôi 9 tuổi. Chúng tôi kết hôn được hơn một năm.
Vì khoảng cách tuổi tác này mà thời gian đầu, tôi không có ý định đón nhận tình cảm của anh. Nhờ kiên trì theo đuổi cùng sự chín chắn về tính cách và ổn định về kinh tế của anh, cuối cùng tôi cũng đồng ý làm vợ anh.
Ít hơn chồng nhiều tuổi nên tôi rất được cưng chiều. Cưới nhau về, tôi sợ làm dâu, anh mua nhà ở riêng. Tôi không thích nấu ăn, anh sẽ tự mình vào bếp. Khuya tôi kêu thèm trà sữa, anh sẽ đi mua.
Nhưng đó chỉ là thời gian mới cưới, dần dần anh mới bộc lộ sự khó tính của mình. Anh tự đăng ký lớp, bắt tôi đi học nấu ăn. Anh kêu uống trà sữa không tốt, khuyên tôi nên chọn thức uống lành mạnh hơn.
Những tính cách hay sở thích của tôi, trước anh cho là bình thường, giờ lại coi như nhược điểm.
Anh còn muốn tôi nếu không sang thăm, phải thường xuyên gọi điện hỏi han bố mẹ chồng. Trong khi anh thừa biết bố mẹ mình không thích con dâu vì cho rằng, tôi trẻ con và không hiểu chuyện.
Tôi viết đơn chỉ để dọa chồng, chứ thật lòng không muốn ly hôn (Ảnh minh họa: Sohu).
Hồi đang yêu và mới cưới, tôi được anh yêu chiều bao nhiêu thì bây giờ, anh trở nên khó tính và khắt khe bấy nhiêu. Nhiều lúc, tôi có cảm giác anh giống bố tôi hơn là chồng tôi.
Sự thất vọng này khiến tôi hay hờn dỗi. Mỗi lần như vậy, chồng vẫn dỗ dành, xoa dịu tôi. Tính tôi mau giận mau quên, chỉ cần anh ngọt ngào là tôi vui vẻ trở lại.
Thế nhưng lần này, mọi chuyện không đơn giản như thế. Cưới nhau hơn một năm, anh không áp lực chuyện sinh con, dù bố mẹ anh suốt ngày hỏi han, thúc giục. Nhưng hôm rồi, anh phát hiện tôi dùng thuốc tránh thai nên đã nổi giận.
Tôi có giải thích rằng: Mẹ dặn năm nay tôi 26 tuổi, không nên sinh con. Tôi dùng thuốc tránh thai đợi cuối năm bắt đầu “thả”. Vả lại tôi còn trẻ, năm nay không đẻ thì sang năm, có gì phải vội.
Video đang HOT
Anh nói chuyện sinh con không phải muốn lúc nào là được lúc đó, cũng không phải chuyện của một mình tôi mà tự ý quyết định. Anh mắng tôi, dùng những từ ngữ nặng nề mà tôi không tiện kể ra.
Yêu anh 2 năm, sống chung với nhau hơn một năm, tôi chưa từng thấy anh tức giận như thế. Thái độ của anh, những lời nói của anh làm tổn thương tôi ghê gớm. Tôi không nghĩ người chồng hết mực yêu thương, luôn nói lời ngọt ngào nay bỗng trở nên cay đắng.
Trong nỗi buồn tủi tột cùng, tôi ngồi viết đơn ly hôn. Thật ra, tôi biết mình sai khi không hỏi ý kiến anh mà tự mình dùng biện pháp tránh thai.
Nhưng mọi việc đã rồi, anh không cần nặng nề như thế. Nếu tôi không làm căng lần này, anh sẽ coi việc mắng chửi tôi là bình thường.
Sau khi viết đơn, tôi lẳng lặng đặt trên bàn trong phòng ngủ. Một lúc sau, chồng tôi ra, cầm theo tờ đơn, hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ chưa, tôi bảo rồi.
Anh đặt tờ giấy xuống trước mặt tôi nói: “Nếu em đã nghĩ kỹ thì có lẽ không cần thời gian để suy nghĩ thêm. Hy vọng em sẽ không hối hận”.
Tôi nhìn chữ ký anh dưới tờ đơn mà chết lặng. Anh không xin lỗi tôi đã đành, còn không thèm cân nhắc, trao đổi với tôi mà nhanh chóng ký đơn ly hôn.
Tôi nào muốn ly hôn. Tôi chỉ muốn anh biết tôi buồn vì anh như thế nào. Không ngờ anh lại đáp trả tôi bằng cách này. Là anh cũng chỉ muốn dọa tôi, hay là chán tôi thật rồi?
Mấy hôm nay, chồng có vẻ vẫn còn chưa nguôi giận vụ tôi tự ý tránh thai. Anh không nhắc gì về chuyện ly hôn. Tôi cũng không thể im lặng mãi được.
Chẳng lẽ tôi chủ động viết đơn ly hôn rồi lại nói không ly hôn nữa?
Vừa hay tin tôi có bầu thì chồng bỏ đi biệt tích, 5 năm sau biết bí mật tôi sốc nặng
Biết rằng không thuyết phục được tôi, bố mẹ đành ngó lơ để tôi tự do quyết định chuyện tình cảm.
Ông bà không ra sức phản đối như trước nhưng cũng không vui vẻ, hoan hỉ gì.
"Nếu con không chia tay nó, bố mẹ xem như không có đứa con gái như con!".
Đẩy tôi vào phòng riêng, mẹ khóa chặt cửa mặc tôi van nài, gào khóc. Tất cả cũng chỉ vì tôi chọn bạn trai không theo ý gia đình. Nhà tôi cơ bản có điều kiện, tôi lại là con một nên bố mẹ hi vọng con gái lấy được một tấm chồng cho danh giá, ít nhất cũng phải tương xứng với gia cảnh nhà mình.
Ông bà nhờ người mai mối cho tôi không biết bao nhiêu đám giàu có nhưng cuối cùng tôi lại chọn Tuấn, một thanh niên nông thôn tốt nghiệp đại học, cố bám trụ lại thành phố với duy nhất tấm bằng đại học trên tay, cùng công việc mà lương chỉ đủ nuôi sống bản thân.
Vượt qua cấm cản của gia đình, tôi nhất quyết kết hôn cùng Tuấn. (Ảnh minh họa)
Ngày dẫn anh về ra mắt, bố tôi giận tím mặt đứng dậy về thẳng phòng. Mẹ tôi khóc lóc vật vã, than trách nuôi con hai mươi mấy năm coi như công cốc. Riêng tôi vẫn nhất quyết với lựa chọn của mình. Khi bà ép con gái phải lựa chọn giữa chữ hiếu và chữ tình. Tôi gạt nước mắt tuyên bố:
"Dù bố mẹ có bỏ con thì con vẫn mãi là con gái của bố mẹ. Con cũng nhất định không buông bỏ hạnh phúc mình lựa chọn".
Biết rằng không thuyết phục được tôi, bố mẹ đành ngó lơ để tôi tự do quyết định chuyện tình cảm.
Ông bà không ra sức phản đối như trước nhưng cũng không vui vẻ, hoan hỉ gì.
Sau khi kết hôn, Tuấn luôn nỗ lực phấn đấu ngày đêm mong có thể khẳng định bản thân với bố mẹ vợ. Nhìn anh lao tâm khổ tứ, làm không nghỉ ngơi, tôi xót ruột nhưng anh vẫn cười bảo:
"Chỉ cần anh thành công, bố mẹ sẽ đón nhận vợ chồng mình. Anh muốn để ông bà biết, con gái ông bà không hề sai khi chọn lấy anh".
Cưới gần 2 năm, tôi có bầu. Sớm hôm ấy, thử que thấy 2 vạch, tôi hạnh phúc chạy xuống dưới nhà muốn khoe cho chồng biết. Nhưng tìm mọi ngóc ngách chẳng thấy anh đâu, gọi điện anh không nghe máy, chỉ thấy lá đơn ly hôn ký sẵn tên cùng lời nhắn:
"Quên anh đi".
Vậy là Tuấn chính thức biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Mặc cho chuỗi ngày sau đó, tôi điên loạn trong đau đớn tìm chồng nhưng anh vẫn bặt vô âm tín. Hết cách, tôi bắt xe về quê hỏi bố mẹ chồng nhưng họ lắc đầu bảo:
"Tuấn nhắn con đừng tìm nó nữa".
Tôi cay đắng chấp nhận làm mẹ đơn thân, vượt cạn, nuôi con 1 mình. Những ngày đầu vắng Tuấn, mọi thứ với tôi chẳng dễ dàng gì. Rồi con chào đời, làm mẹ, tôi dần tĩnh tâm với thực tế. Nhưng mỗi đêm về, nhìn con thơ bơ vơ thiếu hơi ấm của bố, nghĩ tới việc Tuấn vô tình, vô nghĩa bỏ rơi vợ con không lý do, không lời giải thích, tôi vẫn chẳng thể ngăn nổi những giọt nước mắt cay đắng, uất ức lăn ướt gối.
5 năm sau, Tuấn bất ngờ về tìm vợ giải thích lý do mất tích của mình. (Ảnh minh họa)
Khi con trai tròn 4 tuổi, Tuấn bất ngờ về tìm tôi. Vừa nhìn thấy con trai, anh ôm tôi quỳ khóc giải thích:
"Những năm qua anh có lỗi với em rất nhiều. Nay anh trở về xin em tha thứ, cho anh cơ hội được bù đắp những thiệt thòi, vất vả mà suốt thời gian qua em phải chịu".
Tuấn kể, ngày trước sau khi cưới, anh đã giấu vợ góp vốn cùng bạn làm ăn rồi bị lừa mất hết, còn gánh thêm 1 khoản nợ gần 2 tỷ. Trong lúc nói chuyện công việc, bố mẹ tôi qua nhà, bất ngờ nghe được liền lao vào lăng mạ, trách anh làm khổ đời con gái họ, rồi yêu cầu anh "biến" khỏi cuộc sống của tôi.
"Chỉ một phần nhỏ là tự ái, còn chủ yếu, thời điểm ấy anh thực sự cùng quẫn nghĩ bản thân sẽ là gánh nặng cho vợ nên quyết định ra đi, giải thoát để em đỡ khổ", Tuấn nghẹn ngào giải thích.
Sau đó nhờ bạn bè giúp đỡ, Tuấn ra nước ngoài làm ăn. May mắn công việc suôn sẻ, anh lấy lại được sự nghiệp, trả hết nợ. Về nước, Tuấn hỏi tin tức về tôi, biết giữa hai đứa có con chung, anh liền tìm tới xin hàn gắn.
Dù thắc mắc trong lòng được gỡ bỏ nhưng nỗi tủi hờn, uất ức bị chồng bỏ rơi trong tôi chưa hẳn đã nguôi. Do vậy tôi vẫn chưa tha thứ cho Tuấn, nói rằng cần thời gian suy nghĩ.
Nằng nặc đòi ly hôn nhưng đêm trước ngày tòa gọi, nhìn cảnh tượng bên giường tôi nghẹn ngào hối hận Đơn ly hôn nhanh chóng được gửi ra tòa. Lần hòa giải thứ nhất tòa dành cho chúng tôi không có kết quả. Đêm trước ngày tòa hẹn tới hòa giải lần 2 để quyết định ly hôn hay không, biến cố bất ngờ ập tới với vợ chồng tôi. "Ly hôn đi, sống với người chồng vô tâm như anh, tôi mệt...