Tôi vẫn yêu mẹ, dù mẹ đã tráo đổi tôi với con mình 17 năm trước
Mẹ cũng đừng buồn khi con san sẻ cái ôm trước giờ chỉ dành cho mẹ với mẹ đẻ của con. Tình cảm của con dành cho mẹ sẽ không bao giờ thay đổi.
Mẹ! Con biết mẹ sẽ chẳng bao giờ có thể đọc được những dòng này vì mẹ của con đâu biết chữ. Thế nhưng chẳng hiểu sao con lại viết nó nữa mẹ ạ. Con đang bức bối hay đang tự trách bản thân, con cũng không biết nữa. Con chỉ muốn viết cái gì đó cho nhẹ lòng. 17 năm, con lớn lên với những tiếng xì xào to nhỏ của hàng xóm, họ nói con không phải con của bố.
Tiếng thì thào ấy vô tình lắm mẹ nhỉ? Lúc đầu họ còn e ngại khi nói những điều ấy nhưng khi con lớn họ nói thẳng trước mặt con “Ôi cái đồ con hoang”. Con chạy về nhà sau khi đã đánh nhau lấm lem đất cát với đám bạn. Con hỏi mẹ vì sao họ gọi con là con hoang khi cũng có bố như bao nhiêu người khác. Những lúc đó mẹ chẳng nói gì cả, chỉ ôm con mà khóc.
Bố mất khi con còn ở trong bụng mẹ, mẹ sinh con ra rồi như một bà mẹ đơn thân gồng gánh nuôi con. Ông bà nội ngoại mất sớm, chú bác anh em ai cũng nghèo. Hai mẹ con mình sống bám vào 3 sào ruộng chẳng thể đủ. Mẹ làm đủ nghề những lúc nông nhàn như đi bán đồng nát, mò cua, bắt ốc… chỉ mong đủ tiền trang trải việc học. Mẹ cố gắng để con không thua thiệt so với bạn bè.
Mỗi lúc đến đợt đóng tiền đầu năm học con lại thấy đôi mắt mẹ phờ phạc đi vì lo lắng. Khi con muốn nghỉ học phụ giúp mẹ, mẹ lại quát con “Nếu con thương mẹ thì cố mà học” rồi nước mắt lại lăn dài trên má mẹ. Mẹ, con đã bao giờ nói lời cảm ơn mẹ chưa nhỉ? Ba từ “Con yêu mẹ” với con sao khó nói quá nhưng có lẽ mẹ cũng biết tình cảm của con dành cho mẹ mà.Lớn hơn một chút con biết chỉ có con đường học tập mới giúp hai mẹ con mình không bị người đời xì xào bàn tán, con mới có thể bảo vệ được mẹ.
Năm học lớp 10 con thi huyện rồi tỉnh đều đạt giải cao. Mẹ cầm số tiền thưởng con đưa mà nước mắt lưng tròng, mẹ thắp hương khấn vái điều gì đó với bố rồi lại khóc. Có những ngày mưa lạnh, món thức ăn duy nhất của mẹ con mình là rau khoai lang luộc hái sau vườn, con vẫn thấy ngon lắm mẹ ạ. Con cảm thấy ngon có lẽ vì ở đó có đầy ắp tình yêu của mẹ. Con thương mẹ lắm.
Mấy bữa trước con biết được thân thế thực sự của mình, cha mẹ con sung túc lắm, ai cũng có địa vị cao trong xã hội. Cha con mang tờ giấy ADN và mẹ cũng nói đó là sự nhầm lẫn. Con không thể diễn giải được cảm giác lúc đó mẹ à. Con cũng có cảm giác sốc, buồn, hụt hẫng nhưng lại có niềm vui nho nhỏ. Con vui không phải cha mẹ con giàu đâu, vui vì con cũng có chị gái chứ không thui thủi một mình.
Video đang HOT
Nhưng rồi tự nhiên con lại buồn khi nghĩ tới mẹ, con ích kỷ quá rồi phải không mẹ? Con chỉ biết nghĩ tới cảm xúc nhất thời của mình mà quên mất mẹ, dù chỉ một vài giây thôi con cũng thấy mình thật có lỗi. Con xin lỗi mẹ. Ông bà xưa thường nói “Máu chảy ruột mềm” con thấy đúng lắm mẹ ạ, dù chỉ gặp cha mẹ con thời gian ngắn nhưng con chẳng thấy khoảng cách gì cả. Con thấy tất cả những gì thân thuộc ở mẹ đều có ở cha mẹ con.
Khi chiếc ôtô cha mẹ con tới, con lại bắt gặp những lời xì xào to nhỏ, con nghĩ mẹ cũng nghe thấy. Ai cũng tin và cho rằng mẹ sẽ được đền bù một khoản không nhỏ khi nuôi con cho nhà giàu bao nhiêu năm qua. Con thấy mẹ khóc mà chỉ biết hét lên “Mẹ tôi không phải người như thế”.
Con thật vô dụng phải không mẹ, vì đến giờ này con vẫn chưa thể bảo vệ được mẹ trước lời dị nghị của thiên hạ. Cha mẹ con cũng ngỏ ý muốn giúp mẹ san sẻ khó khăn nhưng mẹ không nhận. Con biết mẹ nghèo nhưng có lòng tự trọng rất lớn, mẹ chưa xin xỏ ai cái gì dù là nhỏ nhất.
Cha mẹ muốn đón con về nhưng con đã xin phép ở với mẹ thêm một thời gian nữa, ít nhất là cho đến khi cậu ấy về. Con không thể để mẹ một mình, cha con ít ra vẫn còn mẹ con bên cạnh, còn nếu con đi ai sẽ ở bên cạnh mẹ?
Vậy mà hôm qua mẹ đuổi con đi, mẹ hét lên với con: “Chẳng phải nhầm lẫn bệnh viện gì cả, là mẹ cố tình đổi đấy. Mẹ không xứng đáng là mẹ con. Đi đi, đi về với người mẹ giàu có của con đi”. Con đã khóc, chỉ là không khóc trước mặt mẹ thôi. Con đã giận mẹ, giận một chút thôi. Rồi con chợt nhận ra mình cũng đang đánh cắp tình yêu của mẹ.
Tình yêu ấy đáng lẽ dành cho cậu ấy chứ không phải là con. Thế có gì là bất công ở đây đâu? Mẹ đã cho con tất cả những gì tốt nhất cũng như cha mẹ con dành tất cả những điều tốt nhất cho cậu ấy vậy. Mẹ đừng tự ti về mình mẹ nhé, không biết chữ đâu phải cái tội.Tối qua con thấy mẹ ôm hình cậu ấy mà khóc, cậu ấy học giỏi, ngoan ngoãn, nhất định sẽ hiểu mẹ.
Con không biết vì sao mẹ nói với con sự thật ấy dù mẹ ruột con phủ nhận điều đó. Mẹ có thể nói điều ấy với con nhưng mẹ đừng nói với cậu ấy nhé. Vì con quá hiểu mẹ, còn cậu ấy thì không. Cậu ấy chưa từng tiếp xúc, chưa từng hiểu mẹ, con sợ cậu ấy dễ hiểu sai và ác cảm với mẹ. Còn nếu cậu ấy cố chấp không hiểu mẹ thì sẽ đánh cho tỉnh ra vì may mắn lắm mới có người mẹ như mẹ. Mẹ cũng đừng buồn khi con san sẻ cái ôm trước giờ chỉ dành cho mẹ với mẹ đẻ của con. Tình cảm của con dành cho mẹ sẽ không bao giờ thay đổi. Con yêu mẹ – mẹ của con.
Theo VNE
Cúi đầu khi biết người chi trả phẫu thuật tim 500 triệu cho con mình là bạn gái bị bỏ rơi
Đôi chân run rẩy, Tài đứng không vững còn phải bám vịn vào thành tường. Mắt nhanh chóng mờ đi rồi hoen đỏ khi chạm phải khuôn mặt mà Tài đoán là ân nhân của mình.
Đôi chân run rẩy, Tài đứng không vững còn phải bám vịn vào thành tường. (Ảnh minh họa)
- Con gái giám đốc đang để ý mày đấy. Mày xem thế nào, bỏ quách cái con người yêu nghèo mạt kiếp kia đi mà lấy con gái sếp. Đời có mà thàn h tiên.
Câu nói của thằng bạn thân làm cho Tài suy nghĩ suốt mấy đêm nay. Tài yêu Loan cũng đã được 3 năm nay. Hoàn cảnh gia đình Loan, Tài biết rõ. Nhà Loan nghèo lắm nhưng mọi người rất tốt, sống với nhau rất chân thành. Loan cũng là cô gái nghị lực, chăm chỉ, chịu khó. Loan cũng rất yêu thương và chung thủy với Tài.
Nhưng Tài vẫn mong ước có được một vì trí tốt hơn trong công việc, một cuộc sống sung túc hơn mà tất cả những thứ ấy, lấy Loan thì chắc phải lâu lắm mới có được, còn lấy Vy, con gái giám đốc thì chỉ chớp mắt một cái là có trong tay ngay. Vì thế, Tài đã chấp nhận mang tiếng "tham vàng bỏ ngãi", tuyên bố chia tay với Loan để kết hôn với Vy. Loan không khóc lóc, không van xin Tài quay lại. Loan chỉ thấy cay đắng trong lòng, hận vì một chữ nghèo, hận vì lòng người đổi thay vì tiền.
Đó chẳng phải là Loan, người con gái mà 5 năm trước Tài đã bỏ rơi bị quá nghèo khó hay sao? (Ảnh minh họa)
5 năm sau...
Cuộc sống thay đổi và con người cũng thay đổi. Tài sau 5 năm kết hôn với Vy thì thứ nhận lại được không phải là cuộc sống hạnh phúc như mong muốn mà ngược lại. Vy cả thèm chóng chán, sau khi kết hôn thì chỉ chăm chăm lao vào mấy cuộc ăn chơi nhậu nhẹt chứ đâu có để ý quan tâm, chăm lo cho gia đình. Con trai sinh ra bị bệnh tim Vy cũng bỏ mặc không chăm sóc. Tài đứng lên nói Vy thì bị cả nhà vợ hùa vào mắng mỏ rằng Tài ăn cháo đá bát, không có Vy thì làm sao Tài có được ngày hôm nay, ăn sung mặc sướng. Nhục nhã, phẫn uất, Tài đâm đơn ly hôn, ôm con ra đi khỏi nhà vợ với hai bàn tay trắng.
Bắt đầu lại cuộc sống với bao khó khăn, vất vả, lại thêm đứa con bệnh nặng nằm viện chờ phẫu thuật, Tài dường như kiệt sức, nhiều lúc tưởng như gục ngã đến nơi. Bất chợt, Tài nghi đến Loan. Nước mắt của một người đàn ông bất lực rơi xuống vì hối hận. Giá như ngày đó, Tài không tham giàu mà phụ tình Loan thì giờ đây có lẽ Tài đã không phải lâm vào tình cảnh cay đắng thế này.
Tài chạy vạy khắp nơi mà vẫn không đủ tiền phẫu thuật tim cho con trai. Khoản tiền 500 triệu là một con số khổng lồ với Tài lúc này. Vy biết rõ con lâm bệnh nặng nhưng vẫn bỏ mặc nên Tài cũng không có ý định trông mong, hay nhờ vả gì ở Loan được nữa. Và trong lúc quẫn bách nhất, Tài đã nghĩ ra cái cách bán thận để cứu con mình...
- Chi phí phẫu thuật cho con trai anh đã được một nhà hảo tâm tài trợ. Bây giờ anh có thể yên tâm chăm sóc tốt cho cháu, chờ đợi ca phẫu thuật rồi.
Thông báo của vị bác sĩ già giống như cơn mưa rào làm dịu mát mảnh đất khô cằn, nứt nẻ là Tài. Tài không dám tin những gì mình vừa được nghe thấy là sự thật. Quá đỗi bất ngờ, sung sướng. Tài ngỏ ý xin được biết quý tính đại danh của người ấy để nói câu cảm ơn nhưng vị bác sĩ lại không đồng ý tiết lộ vì đã hứa với nhà hảo tâm kia rồi. Tài không van nài thêm. Tài tự có cách tìm ra ân nhân của mình. Tài lẳng lặng bám theo bác sĩ. Để rồi...
Đôi chân run rẩy, Tài đứng không vững còn phải bám vịn vào thành tường. Mắt nhanh chóng mờ đi rồi hoen đỏ khi chạm phải khuôn mặt mà Tài đoán là ân nhân của mình vì bác sĩ cúi đầu nói cảm ơn. Đó chẳng phải là Loan, người con gái mà 5 năm trước Tài đã bỏ rơi bị quá nghèo khó hay sao? 5 năm trời biệt tích, không thư từ liên lạc, giờ nhìn Loan khác quá, xinh đẹp, sang trọng hơn rất nhiều. Không ai biết Loan đã đi đâu sau khi Tài lấy Vy. Giờ Loan đột ngột xuất hiện trước mặt Tài thế này, lẽ nào...
Tài chẳng phải rất muốn biết ân nhân của mình là ai để nói câu cảm ơn đấy hay sao. Giờ biết rồi sao Tài lại thấy rụt rè, khó nhấc chân đi đến như vậy. Trong lòng lại tràn ngập sự hối hận và nỗi tủi nhục. Loan tại sao lại biết chuyện của Tài mà tới giúp Tài cơ chứ. Con được cứu mà sao trong lòng Tài lại cảm thấy không chút thanh thản thế này. Hành động cao thượng này của Loan càng khiến cho Tài thêm xấu hổ, nhục nhã. Tài rời về phòng, lặng lẽ nắm bàn tay nhỏ của con trai mà nước mắt vô thức rơi. Kiếp này, Tài đã nợ Loan cả tình cả nghĩa và chưa tìm được cách trả nó thỏa đáng nhất.
Theo blogtamsu
Giấu vợ tráo đổi đứa con dị tật, 15 năm sau tôi chết đứng vì bị trả lại con Sau ba lần sinh nở bất thành, cuối cùng Hương cũng được làm mẹ và tôi cũng được làm cha. Có điều, đứa con đầu lòng khác hẳn với tưởng tượng của tôi. Con bé mang dị tật... ảnh minh họa Năm 27 tuổi, tôi kết hôn với Hương. Mong muốn có con luôn nên chúng tôi không sử dụng bất cứ biện...