Tôi vẫn yêu dù biết anh chỉ cần ‘chuyện ấy’
Điều anh làm chỉ là nằm ngủ chung giường với tôi. Thế mà đã hơn 3 năm tôi chịu đựng con người ấy.
Khi đọc bài viết Tôi thấy nhục vì phải níu kéo anh, tôi thực sự cảm thấy mình cũng đang chịu sự n.hục n.hã đó. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, một tình yêu mới lớn, cả hai đều chưa biết gì và tôi là mối tình đầu của anh.
Nhưng ngày mới yêu nhau, tôi luôn nhõng nhẽo, đòi anh ta phải làm mọi thứ vì tôi. Tôi cứ nghĩ đó mới là tình yêu và như vậy anh ta mới thực sự yêu tôi. Cho đến khi anh ta học đại học, tôi bị hụt hẫng vì những lời nói, suy nghĩ của anh ta. Khi đi học ở môi trường mới, anh ta có nhiều sự lựa chọn hơn, có nhiều suy nghĩ và anh ta lựa chọn rời xa tôi với lý do không thể chịu đựng nổi những suy nghĩ của tôi. Anh ta cũng bảo tôi không hề nghĩ cho anh ta nhưng tôi nghĩ đó chỉ là một phần trong những lý do khác và tôi chấp nhận.
Tôi cứ nghĩ cả hai chúng tôi như thế sẽ xa nhau bởi dù tôi có cố níu kéo, cố giữ anh ta thì anh ta vẫn vậy, vẫn từ chối những gì tôi dành cho anh. Những tháng sau đó, tôi thực sự hiểu mình yêu anh ta như thế nào và hai chúng tôi quay lại với nhau, tất nhiên không còn như xưa nữa. Cái tình cảm anh dành cho tôi là chỉ còn là lòng thương hại. Anh ta ở bên tôi vì sự thiếu thốn về thể xác và anh cần một người bên cạnh giúp anh g.iết thời gian sau những ngày đi chơi cùng bạn bè. Điều anh làm chỉ là nằm ngủ chung giường với tôi. Thế mà đã hơn 3 năm tôi chịu đựng con người ấy.
Video đang HOT
Tôi quyết định đi tìm một người có thể cho tôi tâm sự, có thể giúp tôi bù đắp những tổn thương mà anh gây ra và tôi đã quen một người. Thực sự người đó cho tôi cảm giác an toàn, vui vẻ, bù đắp cho tôi những điều mà anh không muốn làm cho tôi. Nhưng với tôi, chưa bao giờ tôi hết yêu anh, chưa bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ yêu người khác ngoài anh.
Sau một thời gian, anh cũng biết chuyện tôi có người khác, anh để tôi đến với người đó. Trong thâm tâm tôi, tôi đến với người kia chỉ vì một lý do duy nhất đó là để anh ta bù đắp những điều của một người yêu. Điều này, người yêu đầu tiên chưa bao giờ làm với tôi, dù chỉ là một cái cầm tay thật chặt khi đi giữa dòng người.
Mặc dù đã quyết định như thế nhưng sao lòng tôi vẫn băn khoăn quá. Bởi tôi rất sợ cái cảnh ở bên một người lại nhớ thương người khác. Hiện giờ, trong lòng tôi vẫn yêu người cũ nhiều lắm. Tình cảm tôi dành cho người hiện tại không giống như tôi đã dành cho người cũ và tôi nghĩ đó không phải là tình yêu. Tôi không biết mình nên làm gì lúc này để lòng tôi được thanh thản?
Theo VNE
Anh sẽ phát điên nếu tôi nói chia tay
Có lần chia tay, anh khóc lóc, nhậu say rồi sang nhà tôi làm um lên với mọi người.
Khi tôi viết bài này, tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa. Mọi chuyện dường như đang rối lên trong suy nghĩ của tôi. Tôi là một cô gái 18 t.uổi, xinh xắn. Tôi quá trẻ để xảy ra những chuyện như vậy. Một năm trước, tôi quen một người qua bạn của mình. Rồi từ những lần nói chuyện, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Tôi và anh cùng t.uổi nhưng vì hoàn cảnh gia đình hồi đó còn khó khăn nên tôi đã nghỉ học sớm. Tôi sống với mẹ. Mẹ nuôi hai anh em tôi trong cực nhọc và khó khăn. Còn gia đình anh là công chức nhà nước, cả bố lẫn mẹ đều là thẩm phán của tòa án. Gia đình anh không thiếu gì, cả vật chất lẫn t.iền bạc. Mẹ tôi và gia đình rất quý anh vì anh hiền, con nhà ăn học và một điều nữa là mẹ tôi cũng thấy anh thương tôi nhiều. Nhưng ngoài tình thương đó, anh rất khó khăn với tôi.
Có một lần, vì chuyện tôi nghỉ học sớm mà tôi với anh cãi nhau rất nhiều. Tôi biết là anh lo cho tôi nhưng không phải tới mức anh gọi điện thoại cho mẹ tôi để nói chuyện học hành. Anh cũng phải biết là mẹ tôi chạnh lòng vì việc tôi nghỉ học chứ. Rồi sau đó anh cũng không nói gì nữa nhưng tôi biết anh không can tâm. Tôi nghỉ học sớm nhưng tôi có bao giờ xòe tay xin t.iền anh đâu. Còn chuyện đi ăn uống, bạn trai chi trả là bình thường. Vậy mà biết tôi không có t.iền, nhiều lúc anh còn kêu tôi chi trả. Tôi phụ mẹ trả t.iền xe đi chùa thì anh bảo là đi với anh không bỏ một xu mà có t.iền trả phụ mẹ.
Có khi anh qua nhà tôi chơi, bảo tôi làm đồ ăn cho, vì cả nhà tôi ăn chay trường nên chỉ có thức ăn chay, tôi hết t.iền nên bảo: "Thôi anh ăn chay nhé, em hết t.iền đi chợ rồi". Anh giận rồi bảo là không qua. Tôi biết là anh nói thế rồi thôi nhưng thật sự làm tôi khó chịu về anh, một con người nóng giận, khó khăn và gia trưởng. Đã vậy còn lý luận, nhiều khi chuyện không đáng, tôi cũng bị giảng cho nghe một bài kinh dài. Anh luôn giận dỗi tôi.
Vì những chuyện ấy mà một lần tôi đã say nắng người khác. Người này tốt với tôi lắm, có thể lo lắng cho tôi đi học. Rồi anh biết được và cho tôi lựa chọn. Tôi nghĩ tình yêu của tôi và anh đã gần trọn một năm, tôi cũng thương anh nên đã chọn anh. Lúc đó, tôi thấy anh cao thượng lắm. Vì chuyện này mà gia đình tôi đã quý anh hơn. Nhưng sau này, tôi đi đâu, làm gì, anh cũng tra hỏi, rồi nhăn nhó, cằn nhằn. Tôi là con gái, làm sao chịu hoài được. Tôi bảo đi làm thêm thì anh nói là: "Đi làm đi rồi đi theo trai luôn". Tôi nói lại thì anh lại lên cơn. Tôi biết mình sai nhưng đâu phải vì vậy mà anh coi tôi chẳng ra gì.
Tôi cảm thấy mình ngu ngốc và thiếu suy nghĩ khi đã cho anh tất cả. Mỗi lần anh nói anh lo cho tôi từ trên xuống dưới, sao mà tôi mắc cười quá, chỉ vì một tuần anh dẫn tôi đi ăn uống. Tôi nói lại tôi cũng cho anh tất cả mà chứ có phải mình anh đâu. Rồi anh dở thói lập luận của gia đình anh ra mà nói là: "Em đừng đem 'cái đó' ra mà nói với anh". Ý anh bảo là đừng lấy "cái đó" ra mà uy h.iếp anh.
Thật sự bây giờ tôi làm sao đây? Chia tay thì anh khóc lóc, nhậu xỉn rồi sang nhà tôi, làm cả nhà tôi tưởng tôi đối xử tệ với anh rồi trách mắng tôi. Chuyện này tôi không thể nào nói ra được vì mẹ tôi sẽ c.hết mất. Tôi đã suy nghĩ đến chuyện chia tay vì sao ư? Vì tôi với anh chỉ mới 18 t.uổi mà đã nhiều chuyện xảy ra vậy rồi thì làm sao mà kéo dài đến lúc có nghề nghiệp vững chắc và lấy nhau được?
Gia đình anh cũng không chấp nhận tôi. Tôi nhớ có một lần qua nhà anh chơi, khi đó, mẹ anh trên lầu và chúng tôi tưởng mẹ anh đi đâu đó. Ai ngờ mẹ anh xuống, c.hửi cả anh và tôi: "Nhà này đâu phải c.hết hết, bộ mày tưởng đây là nhà trọ sao mà dẫn gái về?". Tôi ức lắm nhưng cả hai phải đành im lặng rồi đi về.
Nếu tôi tiếp tục, thời gian kéo dài, lỡ dại mà mang thai thì sao. Có một lần, tôi tưởng đã dính thai và anh cũng bắt tôi bỏ. Thật sự mọi chuyện như vậy tôi cũng rối bời. Chia tay anh, tôi có thể tìm người tốt hơn nhưng tôi biết bây giờ tôi mà chia tay thì chắc anh điên quá. Việc học rồi gia đình anh không hòa thuận với nhau nữa và tôi cảm thấy mình phũ phàng quá. Nhưng nghĩ tới chừng ấy chuyện, tôi thấy mình mệt mỏi vô cùng. Bây giờ tôi phải làm sao? Nếu chia tay, tôi phải làm sao để cho anh hiểu được để anh khỏi mang hận với tôi?
Theo VNE
Tạm biệt anh, người đã yêu em rất nhiều Anh hãy quên em đi và tìm cho mình một hạnh phúc mới bởi em tin sau em sẽ là một người con gái tốt hơn em rất rất nhiều. Anh! Cuộc sống anh bây giờ như thế nào? Em vẫn luôn mang trong đầu rất nhiều câu hỏi về anh nhưng điều đó mãi mãi chỉ hiện diện trong suy nghĩ của...