Tôi vẫn sẽ quyết định cưới dù em… đã ở trên thiên đàng
Nỗi đau tột cùng khi ngày cưới gần tới và em bỏ tôi mà đi. Em tự tử bằng thuốc ngủ, khi cha mẹ em phát hiện thì đã không kịp nữa.
Tôi yêu em từ rất lâu rồi, ngay từ lần đầu gặp tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Nhưng tiếc là khi đó em đã có người yêu.
Em là cô gái phải nói tài sắc vẹn toàn, tuy mới 22 nhưng lại cũng rất chín chắn trong các mối quan hệ. Ở cùng khu phố với nhau nhưng chưa bao giờ nghe điều tiếng gì vê em cả.
Cô ấy chỉ thuộc về tôi khi đã mất…
Khi tôi đi du học em mới là cô bé học cấp hai, tóc còn tết bím hai bên. Và ngày đó, tôi cũng chưa tiếp xúc với em lần nào, nhưng sau ngày đi học nước ngoài về, ngay lần đầu gặp mặt tại quán nước đầu ngõ, tôi đã yêu em.
Hình ảnh cô nữ sinh mặc tà áo dài ríu rít cùng các cô bạn vào quán gọi đồ uống. Phải nói tôi nhìn em tới ngẩn ngơ.
Sau khi tìm hiểu, tôi biết em đã có người yêu, cậu bạn đó cùng trường với em, hai người đã yêu nhau được thời gian rồi và có dự định ra trường sẽ cưới.
Tôi buồn lắm, nhưng không biết phải làm thế nào. Tôi đã 30, không còn trẻ trung gì nữa, trước đây tôi cũng mới yêu một cô bạn, nhưng đó là tình yêuhọc trò, còn với em, tôi biết mình yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi tìm cách tiếp cận em nhiều hơn, quan tâm em từng chút một, hôm thì lấy cớ sang nhà hỏi thăm hàng xóm, hôm thì biếu chút quà đi công tác xa về, hôm thì như vô tình gặp em đầu ngõ, hôm lại cố tình làm xe ôm miễn phí…
Dần dần chúng tôi thân nhau hơn, em hay trò chuyện cùng tôi, rồi chia sẻchuyện học hành, nhiều hơn nữa là tình cảm của em…
Tôi biết người bạn trai đó em yêu rất nhiều nhưng cảm giác như cậu ấy yêu em ít hơn. Em cũng biết điều đó, có lần em khóc vì cậu ta bắt cá hai tay. Nói thật dù ích kỷ nhưng tôi chỉ mong em và cậu ta chia tay để tôi có cơ hội, hơn nữa, cậu đó cũng chẳng tốt đẹp gì.
Thế nhưng người ta nói tình yêu mù quáng, điều đó có lẽ đúng với em.
Video đang HOT
Cha mẹ em biết chuyện, ngăn cấm em nhiều lắm, bạn bè ai cũng khuyên can, yêu một người lăng nhăng, bồ bịch và đua đòi như cậu ta sẽ khổ, nhưng em không chia tay được.
Rồi số lần em khóc nhiều hơn, tôi đau lòng lắm, tôi chỉ biết là nơi em có thể trút bầu tâm sự, và bờ vai để em dựa vào.
Bố mẹ em và những người xung quanh biết tôi có tình cảm với em và có lẽ em cũng cảm nhận được. Mọi người như vun đắp vào cho tôi, nhưng em thì lạnh nhạt hơn với tôi. Tôi hiểu, em không muốn làm tôi khổ khi biết rằng em chỉ yêu người kia.
Có lần cha mẹ em nói với tôi, rằng chỉ mong em chia tay anh bạn đó và nếu yêu tôi được thì tốt. Tôi kể với em, nhưng em im lặng rồi nói xin lỗi đã dựa vào tôi quá nhiều.
Nhưng với tôi chỉ cần là chỗ dựa cho em là đủ, tôi không sao, dù đã 30, tới cái tuổi mà lẽ ra nên có gia đình, thì tôi lại yêu đơn phương em có thể nói tới mức mù quáng.
Nhưng mọi chuyện lại diễn ra không như tôi nghĩ, nói đúng hơn là tất cả mọi người đều sốc. Em có thai với cậu bạn đó, nhưng cậu ta không cưới, còn khuyên em bỏ đứa con đi.
Nhìn em tiều tụy, tôi đau lòng vô cùng, em như rơi vào trầm cảm, không nói chuyện, tiếp xúc với ai. Mới đầu cha mẹ em còn mắng chửi, nhưng nhìn em như người vô hồn có lẽ không ai đành lòng.
Tôi quyết định gặp em để nói chuyện, nhưng em tránh mặt, dù thế nào em cũng không chịu mở cửa, tôi phải nhờ tới cha mẹ em cho mượn chìa khóa phòng.
Chúng tôi nói chuyện rất lâu, em chỉ khóc, nhìn em tôi đau như mình bị ai đó cứa vào da. Tôi đột ngột quyết định lấy em, dù em không bỏ đứa bé, tôi sẽxem đó là con mình.
Tôi xin phép cha mẹ hai bên, mới đầu cha mẹ tôi phản đối ghê lắm, nhưng mãi rồi họ cũng chấp thuận. Tôi lại cảm thấy vui, vì dù sao, với tôi, chỉ cần em hạnh phúc và nụ cười trở lại trên môi như ngày đầu tôi gặp là đủ.
Chúng tôi quyết định cưới nhanh, bởi em có bầu đã được 2 tháng. Em chỉ xin lỗi tôi và khóc, em không muốn bỏ đứa con, tôi cũng đồng ý, còn mọi chuyện cưới xin hai bên cha mẹ lo liệu.
Thế nhưng, nỗi đau tột cùng khi ngày cưới gần tới và em bỏ tôi mà đi. Em tự tử bằng thuốc ngủ, khi cha mẹ em phát hiện thì đã không kịp nữa. Nghe tinmà chân tay tôi rụng rời, với tôi chưa có nỗi đau nào hơn thế. Em để lại cho tôi lá thư, hàng ngàn câu xin lỗi và lời cảm ơn…
Tôi đâu cần gì nhiều, tôi đâu quan tâm gì lắm, chỉ cần em bên tôi thôi, vậy mà…
Tôi quyết định xin cha mẹ cưới em dù em đã không còn, nhưng tôi mong dù là danh nghĩa, em vẫn là vợ tôi, người con gái tôi yêu nhất trong đời!!!!
Theo Afamily
Con trai, mẹ đang ở thiên đàng
Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?
Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời được 4 năm, anh vì không có cách nào có thể chăm sóc được bố mẹ nên cảm thấy chán nản và mệt mỏi.
Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa con ngắn gọn và không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple liền lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, bát mì tôm làm bẩn hết chăn và ga trải giường, hóa ra trong chăn có một bát mì tôm. "Cái thằng danh con này", anh ta liền vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh cho đứa con trai đang ngồichơi một trận.
Đứa con trai vừa khóc vừa nói:
- Cơm sáng đã ăn hết rồi, đến tối con chưa thấy bố về thấy đói bụng nên đi tìm đồ ăn, con tìm thấy mì tôm trong tủ bếp, muốn nấu mì tôm ăn nhưng bố dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nên con lấy nước nóng từ trong vòi tắm pha mì tôm, con pha một bát ăn, còn một bát để phần bố. Sợ mì tôm bị nguội nên con mang vào giường ủ trong chăn đợi bố về ăn cho nóng. Con mải chơi đồ chơi mới mượn được của bạn nên khi bố về đã quên không nói với bố.
Anh không muốn đứa con thấy mình khóc nên vội vã vào nhà vệ sinh, mở vòi nước và khóc. Khi đã ổn định tinh thần, anh mở cửa phòng con trai và nhìn thấy đứa con trai trong bộ quần áo ngủ, nước mắt giàn giụa và tay đang cầm bức hình của mẹ nó.
Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tâm hơn, chu đáo hơn, khi con trai mới vào học cấp I, anh đánh con một trận nữa. Hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học, anh lập tức xin nghỉ về nhà, chạy đi tìm con khắp nơi, sau vài tiếng đồng hồ đi tìm anh đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm nhìn thấy đứa con đang đứng trước một đồ chơi điện tử, thế là anh tức giận đánh con, đứa con không một lời giải thích, chỉ nói "Con xin lỗi".
Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ vào hòm thư, cuối năm là lức bưu điện bận rộn nhất nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai nói:
- Sao mày lại làm những trò tai quái thế này hả?
Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:
- Đây là những bức thư con gửi cho mẹ.
Mắt người bố cay cay hỏi con:
- Thế sao một lúc gửi nhiều thư như vậy?
Đứa con nói:
- Trước đây con còn thấp nên không bỏ thư vào hòm thư được, bây giờ con lớn có thể bỏ thư vào được rồi nên con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ.
Ông bố nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói gì với con. Một lát sau ông bố nói:
- Mẹ con giờ ở trên thiên đàng, sau này con viết thư xong, hãy đốt nó đi thì có thể gửi thư cho mẹ được đấy.
Đợi đứa con ngủ, anh mở những bức thư đó xem đứa con muốn nói gì với mẹ, trong đó có một bức thư khiến anh vô cùng xúc động.
"Mẹ thân yêu của con: Con nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một tiết mục mẹ cùng con biểu diễn, nhưng vì con không có mẹ nên con không tham gia, con cũng không nói cho bố biết vì sợ bố sẽ nhớ mẹ. Thế là bố đi khắp nơi tìm con, nhưng con muốn bố nhìn thấy con giống như đang đi chơi nên con đã cố ý đứng trước một đồ chơi điện tử. Tuy bố đã mắng con nhưng con đã kiên quyết không nói cho bố biết vì sao. Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy bố đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ bố cũng như con rất nhớ mẹ đấy!
Mẹ ơi, con đã sắp quên giọng nói của mẹ rồi, con xin mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp mẹ một lần được không, để con nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, nghe thấy giọng nói của mẹ, được không mẹ?
Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?"
Đọc xong bức thư, ông bố òa khóc. Anh không ngừng tự trách mình: phải làm sao mới có thể lấp được khoảng trống mà người vợ để lại đây?
Chúng ta là những ông bố bà mẹ khi đã mang cuộc sống của đứa con đến với thế giới này có nghĩa là gánh trên vai trách nhiệm vô cùng to lớn. Khi đã là một người mẹ, không nên tăng ca quá nhiều, khi đã là một người bố, không nên uống quá nhiều rượu, đừng nên hút nhiều thuốc, phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể yêu thương con hết lòng, tuyệt đối đừng nên vì muốn kiếm nhiều tiền mà hủy hoại sức khỏe của mình, không có sức khỏethì những danh lợi kia có nghĩa lý gì. Và cũng đừng nghĩ rằng đợi đến khi bố mẹ có nhiều tiền thì sẽ như thế này như thế kia, nào ai biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sau một giây mọi chuyện đã khác.
Những ông bố bà mẹ xin đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà dễ dàng ly hôn. Vì đau thương lớn nhất sau sự đổ vỡ đó không ai hết mà chính là thuộc về đứa con. Bạn đã kết hôn hay chưa kết hôn thì hãy nhớ một điều, xin hãy quý trọng "nó".
Theo VNE
Tôi vẫn quyết định cưới dù em... đã ở trên thiên đàng Nỗi đau tột cùng khi ngày cưới gần tới và em bỏ tôi mà đi. Em tự tử bằng thuốc ngủ, khi cha mẹ em phát hiện thì đã không kịp nữa. Tôi yêu em từ rất lâu rồi, ngay từ lần đầu gặp tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Nhưng tiếc là khi đó em đã có người yêu....