Tôi vẫn nhớ bạn
Ngày xưa đó tôi vẫn khắc ghi trong trái tim mình hình bóng một người bạn mà tôi không dám gọi thành tên.
Tôi vẫn nhớ bạn, nhớ những con đường chúng ta đi qua, nhớ những ngày cùng bạn chung lớp, chung trường, nhớ những ngày xưa thân ái. Ngày xưa đó, có thể đã nhạt nhòa trong ký ức của bạn nhưng với tôi đó là một phần lẽ sống mênh mông mà tôi không thể rời xa. Ngày xưa đó tôi vẫn khắc ghi trong trái tim mình hình bóng một người bạn mà tôi không dám gọi thành tên.
Tôi vẫn nhớ cơn mưa đầu mùa, khi những cành phượng xanh mướt lá… tôi và bạn cùng cắp sách đến trường, có bạn bè chung, những trò nghịch quái quỷ, tôi vẫn giấu đằng sau tất cả những điều tinh quái một ánh mắt dành cho bạn lặng lẽ.
Tôi vẫn nhớ lần diễn văn nghệ năm đó thật buồn cười khi bạn bảo tôi “hát sai nhạc hết trơn rồi” vậy là tôi đã mang câu nói đó theo rất nhiều năm, thỉnh thoảng ai đó bảo tôi hát đi, tôi lại nhớ lời bạn, chợt ngại ngùng chứ chẳng hăng hái như xưa. Tôi vẫn nhớ bạn hát rất hay, tôi ngẩn ngơ nghe bạn hát, bài hát mà bạn vừa đàn vừa hát trong đợt cắm trại năm nào, bạn còn nhớ hay không? Bài hát “cô hàng xóm”, “cô hàng xóm” trong bài hát có giống tôi không bạn? Chuyện tình “cô hàng xóm” có giống tôi với bạn không? Chắc là không vì bạn đâu biết tôi nghĩ gì? Bạn chưa từng cùng tôi ngắm những bông hoa xinh xắn, bạn chưa từng cùng tôi đếm những vì sao đêm, cũng chưa từng hò hẹn… Nhưng với tôi bạn là rung động đầu đời, là một phần kí ức xanh trong trái tim non dại, là ánh trăng lung linh bao đêm tôi mơ màng nhìn qua cửa sổ, là nụ cười của bạn bất chợt vô tình đã bao lần làm tôi xao xuyến hoang mang.
Video đang HOT
Tôi biết tình đầu của riêng tôi, chỉ riêng tôi mà thôi, bạn ơi! (Ảnh minh họa)
Mùa hè đến, phượng hồng rực rỡ bông hoa khoe sắc thắm, tiếng ve nức nở báo hiệu chia ly, bè bạn chuyền tay lưu bút cho nhau, tôi vẫn không dám trao lưu bút cho bạn bởi ai biết chúng bạn sẽ nói gì? Chúng sẽ cười tôi, sẽ ghép đôi, sẽ trêu chọc, rồi tên tôi và tên bạn, chúng sẽ viết khắp nơi, tôi sẽ xấu hổ đến chết mất còn bạn thì sao? Bạn sẽ bực bội vì những trò dùa dai của chúng nó và biết đâu vì thế bạn sẽ ghét tôi, tôi sợ điều đó như sợ một ngày không còn cùng bạn chung lớp.
Hè xa, tất cả đã diễn ra êm đềm như trò đùa của tạo hóa, tôi cũng xa bạn, xa những trò đùa tinh quái của chúng bạn thân. Thời gian trôi vẫn cứ trôi hững hờ mặc cho ai đó muốn níu giữ, muốn bật khóc, giã từ ngày xưa, xin gởi lại những tương tư vụng dại ngày nào cho bạn, xin gởi lại những ân tình mà tôi vẫn cất giấu nơi sâu thẳm trái tim mình, xin bạn đừng cho là khờ dại vì với tôi điều đó rất thiêng liêng. Có đôi lần tôi hỏi có phải là yêu không bạn? Chắc là không, tuổi trẻ qua đi cho tôi câu trả lời thành thật nhất, khi tôi lặng lẽ ngắm nhìn quá khứ nơi đó từng có bạn, dẫu chưa từng nói với nhau lời nào, chưa một lần bàn tay nắm tay, chưa lời ước hẹn nhưng nếu ai đó vẫn gọi kỉ niệm xưa với một chút vương vấn thời còn đi học là tình đầu thì tôi biết tình đầu của riêng tôi, chỉ riêng tôi mà thôi, bạn ơi!
Theo VNE
Đi tìm sự tĩnh lặng cho tâm trí
Sao anh không nghỉ ngơi mà cứ làm ồn mãi thế? Anh không đứng yên một lúc được à?
Một thầy tu và đệ tử đang đi bộ xuyên rừng, nhưng người đệ tử cứ cảm thấy tâm trí rối bời không yên. Anh hỏi thầy: "Thưa thầy, tại sao tâm trí của chúng ta không bao giờ ngừng nghỉ và chỉ rất ít người mới có tâm trí tĩnh lặng? Chúng ta có thể làm gì để luôn thấy tĩnh lặng trong tâm trí đây ạ?"
Vị thầy tu mỉm cười, nhìn đệ tử rồi nói: "Ta kể cho con nghe câu chuyện về một con voi. Con voi đang đứng hái lá từ trên cây bình thản nhấm nháp. Bỗng một con ruồi nhỏ bay tới và cứ vo vo gần tai con voi. Con voi phe phẩy đôi tai để quạt con ruồi đi. Nhưng con ruồi cứ bay đi rồi lại bay tới, con voi lại phe phẩy tai đuổi đi.
Con voi bắt đầu thấy ngạc nhiên nó hỏi con ruồi:
- Sao anh không nghỉ ngơi mà cứ làm ồn mãi thế? Anh không đứng yên một lúc được à?
Con ruồi liền đáp:
- Tôi bị thu hút bởi tất cả những gì tôi nghe thấy, nhìn thấy, ngửi thấy. Cả năm giác quan đều không ngừng hoạt động và không thể chống chọi được với sự biến đổi "thiên biến vạn hóa" của tất cả mọi thứ xung quanh tôi. Bí mật của anh là gì vậy? Tại sao anh có thể luôn điềm đạm và tĩnh lặng như vậy?"
Con voi ngừng ăn và mỉm cười:
- Năm giác quan không thể chi phối sự chú ý của tôi. Tôi biết kiểm soát sự chú ý của mình và có thể hướng nó tới bất cứ nơi nào tôi muốn. Điều này giúp tôi tập trung vào mọi thứ tôi làm và vì thế tôi hoàn toàn có thể tĩnh lặng và chìm trong công việc. Anh thấy đấy, tôi đang ăn và tôi chỉ tập trung ăn. Bằng cách này, tôi có thể thưởng thức món ăn ngon hơn. Tôi kiểm soát sự chú ý của mình chứ không để sự chú ý bị phân tán và chi phối mình. Đây chính là bí mật của tôi".
Người đệ tử "à" lên một tiếng, đôi mặt mở to và nở một nụ cười rạng rỡ: "Con đã hiểu! Tâm trí của con sẽ không bao giờ được tĩnh lặng nếu con tiếp tục để thế giới xung quanh hấp dẫn cả năm giác quan. Con phải học cách điều khiển năm giác quan, biết chọn lọc những cái gì cần và không cần tập trung. Có như thế tâm trí con mới trở nên tĩnh lặng được."
"Phải rồi, con trai", vị thầy tu trả lời, "tâm trí luôn chuyển động và nó sẽ đi đến bất cứ nơi nào nó muốn. Kiểm soát được sự chú ý, và con sẽ kiểm soát được tâm trí."
Theo Bưu Điện Việt Nam
Suốt đời lửng lơ Tính con bé xởi lởi, dễ gần nên hai chị em hay chuyện trò, tâm sự. Nó khá xinh xắn, lại thông minh nhanh nhẹn nên được khá nhiều người quý. Ít lâu sau nó nhận lời yêu Hiển, một người khá trầm tĩnh và có phần nhút nhát, cũng vì cảm cái tài của anh cùng tình yêu cuồng nhiệt trong sự...