Tôi và nhà chồng mâu thuẫn lớn từ việc khai sinh cho con
Tôi rất sợ khi gần họ. Mỗi lần thấy ba mẹ chồng là huyết áp tôi tăng lên, chóng mặt buồn nôn, đi lại không nổi.
Tôi 29 tuổi, nhân viên xuất nhập khẩu, thu nhập ổn định, có con được một tuổi. Từ ngày có con, mối quan hệ của tôi với chồng và gia đình chồng rất xấu. Ba mẹ chồng kinh doanh nhỏ, chồng làm ở tổ chức phi chính phủ hầu như xa nhà. Ngày tôi từ bệnh viện về được một tuần thì ba mẹ chồng đến thăm, đòi giấy chứng sinh để làm giấy khai sinh cho con tôi. Tôi bảo để con bàn với chồng (tôi muốn con nhập khẩu theo mẹ vì bản thân chưa nhập khẩu theo chồng, như thế là đúng luật). Mẹ chồng tôi bảo: “Nó không có cha à”? Ba chồng tôi đứng lên chửi lớn: “Tao không muốn trên giấy tờ cháu tao có bất cứ liên quan gì đến quê quán mày”. Tôi nổi máu điên lên hỏi quê quán tôi là ăn cắp, ăn trộm hay gì mà không được, nếu ba nói vậy thì con của con đẻ ra là theo mẹ, không cần hỏi ý kiến chồng con nữa. Tôi vô phòng đóng cửa mạnh. Ba mẹ chồng trước khi về tuyên bố: “Tao thách mày làm được giấy khai sinh cho nó đó”, tao chờ xem thử mày làm được không.
Mối quan hệ tôi và gia đình chồng trước khi sinh con đều bình thường, 5 năm về làm dâu chưa từng xảy ra chuyện gì vì ở xa. Tôi thường im lặng, không có bất kỳ ý kiến gì nên cứ bình an trôi đi. Chồng tôi biết chuyện (anh làm xa nhà một tháng về một lần), nói sao tôi dám hỗn láo với ba mẹ như thế, dám xưng ‘tôi’ với ba mẹ và nói ngang, con phải theo cha chứ. Rồi anh bảo tôi đưa giấy chứng sinh cho ba chồng. Tôi cãi nhau qua điện thoại và không chịu đưa thì anh bảo tôi giống như con điên, im mồm đi. Trước kia anh là một người điềm đạm, nhẹ nhàng, hoà nhã, bên nhau 12 năm chưa một lần xúc phạm tôi. Sau chuyện đó tôi mới hiểu vì trước giờ tôi chưa từng làm phật ý ba mẹ anh.
Video đang HOT
Cuộc sống sau đó vô cùng ngột ngạt, tôi nói gì chồng cũng kiếm chuyện. Tôi chịu không nổi đã đưa giấy chứng sinh cho ba chồng. Tình cảm tôi dành cho chồng và gia đình chồng không còn nữa. Tôi rất sợ khi gần họ. Mỗi lần thấy ba mẹ chồng là huyết áp tôi tăng lên, chóng mặt buồn nôn, đi lại không nổi; tôi mong chồng có chuyến công tác nước ngoài thật dài ngày, đừng về. Thật lòng tôi trách họ vì sau sinh bản thân có nhiều biến chứng, trước khi xuất viện bác sĩ căn dặn phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, vậy mà cả chồng và gia đình chồng chưa một lần thấu hiểu. Một mình tôi vừa chăm con vừa lo chuyện gia đình được tháng rưỡi tôi đã tắc sữa, bệnh trở nặng phải nhập viện.
Giờ chuyện đã trôi qua một năm, 3-4 ngày tôi vẫn gọi video về để ông bà gặp cháu nhưng mỗi lần thấy mặt họ qua video hay trực tiếp là tôi là có cảm giác bất an, lo sợ, buồn phiền. Khi bình tâm suy nghĩ lại những chuyện đã qua, tôi thấy cả hai bên đều nóng nảy, nên quên chuyện đó đi để gia đình được vui vẻ. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn căng thẳng khi thấy họ và chán ghét chồng, tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình. Những lúc chồng đi công tác chỉ hai mẹ con ở nhà là tôi thấy bình yên, hạnh phúc, yêu đời, thoải mái vô cùng. Lý trí mách tôi luôn làm mọi chuyện để con gần ba, gặp ông bà, còn con tim tôi lại sợ gặp chồng và gia đình chồng. Mong được các bạn chia sẻ cùng tôi.
Theo vnexpress.net
Chồng là con một nên tôi chẳng biết làm sao để vừa lòng anh
Tôi cảm giác chồng như đứa trẻ chưa lớn, lúc nào cũng được sự bao bọc của mẹ, từ chuyện nhỏ nhất.
Hình ảnh minh họa
Chồng tôi 32 tuổi, tôi 27 tuổi, lấy nhau được 2 năm, giờ đã có bé trai hơn một tuổi. Tôi dân tỉnh lên thành phố học, làm việc và lấy chồng ở đây. Chồng là con một nên cưới xong chúng tôi sống chung với gia đình chồng. Khi tiến tới hôn nhân chúng tôi không vấp phải sự phản đối nào từ bên nhà chồng, chỉ có bố mẹ tôi lo lắng vì bản thân là con út, sợ tôi lấy con một sau này sẽ khổ nên ngăn cản. Vì chồng tôi kiên trì nên vẫn đến được với nhau.
Chồng tôi là người thứ hai sau mối tình đầu của tôi (lúc đó chỉ thích ở mức bạn bè) nhưng là người tôi dành nhiều tình cảm nhất. Có lẽ vì vậy mà chồng không còn trân trọng tình cảm của tôi nữa, từ khi lấy chồng, tôi không còn là chính mình. Tôi phải thay đổi bản thân mình cho phù hợp với nhà chồng và theo yêu cầu của chồng. Trước đó tôi là người lạc quan, vui vẻ, hòa đồng, giờ tôi lầm lì, ít nói, không còn vui vẻ, dễ nổi cáu.
Mới cưới chúng tôi đã cãi vã nhiều vì không hợp trong lối suy nghĩ, sinh hoạt chung. Anh hay la mắng tôi bằng từ ngữ nặng nề, kể cả khi tôi bầu bí. Anh không phụ giúp gì tôi, nếu không ở với ba mẹ chồng thì tôi không biết sống như thế nào khi chẳng có ai giúp trông con để làm việc. Tôi đi làm xong về chăm con rồi làm việc nhà, không có thời gian làm đẹp cho mình, tinh thần lúc nào cũng mệt mỏi, luôn bị chồng chê bai ngoại hình.
Nhà tôi có 4 phòng ngủ, trong đó ba mẹ chồng một phòng, vợ chồng tôi một phòng và 2 phòng để trống. Chuyện không có gì cho đến khi chồng tôi học bài và ngủ lại trên đó (anh học văn bằng 2). Có một phòng đầy đủ chăn ga gối nệm anh không nằm, lại nằm phòng mà nửa chiếc giường để đồ đạc, anh nằm nửa phần còn lại. Tôi đã bị mẹ chồng trách khi không chăm lo cho chồng, để chồng ngủ như vậy, dù tôi đã nói anh học xong thì xuống phòng ngủ. Hôm qua anh chở mẹ đi công chuyện, mẹ chồng không vui và nói lại chuyện đó, anh nổi nóng la mắng, mạt sát, văng tục, chửi rủa tôi. Không chịu được nữa tôi đã cãi lại, mẹ anh hùa vào nói tôi không tôn trọng chồng và gia đình chồng. Anh càng có cớ la mắng và dọa đánh tôi. Tôi cảm giác chồng như đứa trẻ chưa lớn, lúc nào cũng được sự bao bọc của mẹ, từ chuyện nhỏ nhất. Mẹ chồng tôi rất thương con trai, chăm lo từng bữa ăn. Tôi thật chán nản và bế tắc.
Mỗi tháng chồng đưa cho tôi 2,5 triệu lo cho con, còn lại lương anh bao nhiêu tôi không biết đến, mà tôi phải đòi chồng mới đưa chứ không tự giác. Do ở chung, ba mẹ lại không lấy tiền ăn nên tôi hay mua đồ về cả nhà ăn chung, chi phí đó đều từ lương của tôi, anh không phụ thêm mà nhiều lúc còn mượn thêm tiền tôi nhưng không trả. Từ lúc cưới đến giờ chúng tôi không để dành được gì, lương tôi chỉ được có 7 triệu. Tôi không biết phải thay đổi như thế nào mới vừa lòng chồng. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Xin nói thêm, khi bình thường hay cãi nhau tôi đều dùng từ ngữ rất lịch sự, không văng tục hay nói từ gì hỗn láo, chưa cãi lời ba mẹ chồng bao giờ.
Theo vnexpress.net
Kẻ độc thân mong sớm có người cưới, người có chồng lại muốn quay về chuỗi ngày tự do Không phải có chồng rồi sẽ yên phận, không phải có chồng rồi cuộc đời sẽ bớt sóng gió, gian truân. Mà hôn nhân chính là cuộc hành trình mới gập ghềnh và bão giông gấp đôi bình thường. Đàn bà có chồng lãi mỗi cô đơn - Ảnh minh họa: Internet Khi còn độc thân, bạn mơ về chàng bạch mã hoàng...