Tôi và mẹ luôn căng thẳng
Tôi 27 tuổi, mẹ 65 tuổi. Mẹ con tôi có quá nhiều điểm khác biệt nên thường to tiếng, làm tổn thương nhau.
Ngày sinh tôi, mẹ bị băng huyết, tuổi hơi nhiều nên nguy hiểm tính mạng, may cấp cứu kịp thời nên qua khỏi. Tôi được 5, 6 tuổi thì bố đi làm ăn, “cặp” người khác, sinh được con trai và ly hôn mẹ. Tôi luôn biết ơn vì mẹ đã vất vả một mình nuôi tôi ăn học. Sau mỗi lần mẹ con căng thẳng, tôi luôn tự trách bản thân láo, hư đốn, cãi mẹ và khóc lóc làm mẹ buồn (tôi chỉ cãi lý chứ không bao giờ nói tục hay không tôn trọng mẹ).
Mẹ có tật bẩm sinh ở mắt nên nhìn không rõ, tuy vậy vẫn sinh hoạt bình thường được. Mẹ chăm chỉ chịu khó, thực sự tiết kiệm, 50 nghìn tiền điện mỗi tháng mẹ cũng kêu nhiều. Mẹ không muốn bỏ tiền sắm sửa gì cho cuộc sống đỡ vất vả dù biết tính toán làm ăn, mua bán đất đai, cho người thân quen vay lãi…
Năm nay mẹ mới chịu dùng tủ lạnh cũ của cậu mợ cho, cũng luôn kêu tốn tiền điện. Không phải tôi không sắm được những thứ đó, chỉ là mỗi lần nói mua là mẹ khùng lên, mắng mỏ, quát nạt, rất đáng sợ. Mẹ luôn nghĩ bản thân thiệt thòi vì bệnh tật, coi mình khổ, phải được xã hội quan tâm. Có lần đi viện, mợ mang cơm vào, không hiểu sao mẹ còn vung tay hất cả cơm của mợ đi. Mọi người có ý tốt muốn quan tâm mẹ nhưng đều sợ vì sự khó tính và nói ngang của mẹ.
Từ nhỏ tôi luôn được mẹ và chú dì nhắc nhở học hành, ngoan ngoãn, không làm phật ý ai, chăm chỉ chịu khó. Thời sinh viên, tôi đi học được bố chu cấp nhưng vẫn đi làm thêm và gửi lại tiền cho mẹ. Lúc chưa đi học xa nhà, tôi chịu khó cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ phụ mẹ. Về ngoại hình, tôi luôn được khen xinh xắn, ăn nói nhẹ nhàng. Tôi được mẹ chăm sóc kỹ càng, quan tâm đến sức khỏe nhưng mẹ quá hy vọng và yêu cầu cao ở tôi nên mệt mỏi lắm. Tôi theo gen nội, không được cao, chỉ 1m53 (bên ngoại trung bình nữ cao 1m6 đến 1m65) nên mẹ luôn trách tôi lùn do không tập thể dục, bắt đi dép cao để mẹ không xấu hổ.
Tôi thích mặc đồ đen, mẹ bảo đen đủi, phải mặc đồ màu sắc. Tôi nằm ngủ cũng bị nắn nằm thật thẳng, đúng tư thế. Nhiều khi thấy sao mà áp lực thế! Đi làm về mệt mỏi, đến ngủ tôi cũng không được nằm thoải mái. Tôi sống nội tâm, nhẹ nhàng, nói bé. Mẹ bảo nói lý nhí, rụt rè, phải ăn to nói lớn, rồi thường so sánh và đay nghiến để tôi giỏi hơn nữa. Tôi đi làm với mức lương 9 triệu, mẹ so sánh với mấy đứa trong làng là nó không học gì mà đi làm thợ may, thợ mộc, massage được khối tiền. Rồi mẹ bảo đứa này đứa kia làm công ty nước ngoài lương 20-30 triệu.
Đó chỉ là một trong hàng trăm điều tôi phải nghe hàng ngày. Mấy năm gần đây, thêm chuyện tôi chưa lập gia đình khiến mâu thuẫn giữa hai mẹ con luôn căng thẳng. Mẹ muốn tôi sớm lấy chồng. Do những đổ vỡ trong tình yêu và kinh doanh khi mới ra trường khiến tôi càng khép kín, tự ti, dù trước đó rất nhanh nhẹn và vui vẻ. Tôi không ở cùng mẹ, một hai tuần về thăm nhà một lần, ngoài lương tôi còn có một khoản thu nhập nhỏ từ việc buôn bán đồ handmade. Hàng ngày tôi đều gọi điện thoại cho mẹ, hỏi han sinh hoạt và thuốc thang. Tôi thấy mình biết chi tiêu hợp lý, ăn uống và thể dục lành mạnh, cảm thấy rất thoải mái với cuộc sống hiện tại. Tôi rất sạch sẽ (như kiểu bệnh lý), thường xuyên lau chùi, dọn dẹp mọi thứ vào thời gian rảnh. Tôi có nghĩ đến lập gia đình nhưng thực sự chưa thấy người phù hợp, chủ yếu về mặt cảm xúc. Bản thân không yêu cầu cao về ngoại hình hay tiền bạc.
Tôi dằn vặt bản thân vì không kiếm được nhiều tiền để đón mẹ ra ở cùng, chưa ổn định chồng con khiến mẹ thêm lo. Rồi nhiều đêm nghĩ mẹ lủi thủi ở nhà ăn ngủ một mình mà tôi cứ nằm khóc. Vậy mà cứ về nhà thì mẹ lại than vãn rồi giới thiệu người làm quen, kêu ốm đau, bảo xấu hổ khi hàng xóm láng giềng luôn hỏi chuyện chồng con của con gái. Có lần, mẹ nói gay gắt quá, tôi không kìm được mà nói hết tâm sự của bản thân, mong mẹ hiểu: “Con cảm thấy sống hạnh phúc là được, sao phải để ý hàng xóm láng giềng nghĩ gì. Chính vì mọi người như thế nên con đi làm xa gia đình, rời khỏi hàng xóm và họ hàng khiến bản thân rất thoải mái, không áp lực”. Thế là mẹ ôm đầu, nói thất vọng về tôi, cho ăn học rồi sống ích kỷ. Tôi biết sai khi không kiềm chế. Hôm sau mẹ con lại nói chuyện bình thường. Tuy nhiên những áp đặt hay quan điểm của mẹ về tôi vẫn không thay đổi.
Bố tôi gần như người xa lạ, chu cấp tiền bạc theo trách nhiệm nhưng không có tình cảm với con cái khiến tôi rất tủi thân. Bố ở cùng thành phố với mẹ con tôi, nhu nhược, sợ vợ. Có lần, Tết tôi điện trước, bảo qua thăm bà nội và bố. Bố nói không có nhà, không phải qua. Mỗ lần tôi qua, vợ bố đều sinh sự, làm lớn chuyện, còn đánh nhau. Năm ngoái bà nội mất, không ai báo tin cho tôi, tôi cảm thấy rất buồn vì hai bà cháu hợp nhau. Tôi rất yêu quý bà nhưng trước cũng ít được đến chơi. Trước khi mất, bà còn dặn dò để lại quà cho tôi sau này cưới. Điều này làm tôi ân hận cả đời và thêm trách bố.
Nhiều sự tổn thương đến từ mẹ, người thân và đến từ những mối tình từng hy vọng khiến tôi không còn cảm xúc trong cuộc sống. Tôi chỉ muốn bận rộn đi làm, làm đẹp bản thân để tự tin, vui vẻ hơn. Tôi sẽ mở lòng và kết hôn khi có người phù hợp chứ không muốn lấy ai đó cho xong. Việc sống cùng ai đó không có tình cảm đối với tôi rất đáng sợ. Giờ đây mẹ cũng nhiều tuổi, lại ở một mình làm tôi trăn trở. Tôi thực sự rối bời, mong được sự chia sẻ để có thể làm mẹ vui vẻ hơn mà vẫn được sống cuộc sống theo ý mình.
Video đang HOT
12 đạo lý phải tới 34 tuổi mới ngộ được ra, biết rồi, đời hanh thông
Đừng đem vận mệnh của mình đặt vào tay người khác, đặc biệt là giữa vợ chồng với nhau.
01
Lớn tuổi rồi, tâm và lòng khoan dung rộng mở ra không ít, thay đổi lớn nhất chính là, những thứ trước kia nhìn không thuận mắt, hiện tại tất cả đều thành thuận mắt. Không biết vì mình đang trở nên rộng lượng hơn hay đơn giản vì không còn nghĩ hay quan tâm quá nhiều nữa.
Nói chung là không dễ nóng nảy, cũng không cần thiết để phải tranh cãi tới cùng với bất kì một ai. Bởi lẽ tới độ tuổi này mới biết, rảnh quá, có thời gian ở đó tranh cãi không đâu với người khác, chi bằng dành thời gian cho những bài viết hay câu nói khích lệ bản thân. Hơn 30 tuổi rồi mà vẫn luôn tích cực và nỗ lực không ngừng đi thay đổi bản thân, là một điều rất đáng quý.
02
Lúc trước luôn cho rằng không kiếm được tiền, là vì bản thân chưa đủ nỗ lực, đồng thời đơn thuần quy nạp khái niệm chưa đủ nỗ lực thành làm việc chưa đủ muộn, chưa biết thức khuya, nhưng như vậy là không đúng. Có quá nhiều nguyên nhân khiến một người không có thành tựu cũng chẳng có tiền, chẳng hạn như EQ thấp, không biết tạo mối quan hệ, không biết cách làm việc, không biết hợp tác, không biết trao đổi, không có tầm nhìn, lãng phí thời gian... nó hoàn toàn không phải là vấn đề của một mình việc thức hay không thức khuya. Quan trọng nhất là, nguyên nhân sâu xa khiến một người mãi mãi trong trạng thái tầm thường đó là, hoặc là căn bản không cảm thấy mình cần phải phát triển, hoặc là biết nhưng không muốn thay đổi một chút nào.
03
Đừng đem vận mệnh của mình đặt vào tay người khác, đặc biệt là giữa vợ chồng với nhau. Điều chắc chắn là bên kiếm tiền đương nhiên sẽ có quyền kiểm soát và chỉ tay nhiều hơn đối với bên không có thu nhập hoặc thu nhập ít hơn, cả nam và nữ đều như vậy. Bên không có thu nhập, cho dù nửa kia có tốt với bản thân đến đâu, cũng đều sẽ trở nên nhạy cảm và mong manh hơn, áp lực trở nên lớn hơn, tính cách sẽ trở nên cáu kỉnh hơn, cả nam và nữ, ai cũng đều vậy cả.
04
Có một nội tâm cân bằng, một cảm xúc ổn định, có lẽ là chuyện khó khăn nhất đối với người trưởng thành.
05
Lúc trước không hiểu vì sao có người lại bị trầm cảm, cũng không hiểu vì sao lại có những vấn đề tâm lý và tinh thần như vậy, hiện giờ đã hiểu và đồng cảm. Tuổi tác càng cao, việc càng nhiều, đủ mọi áp lực đè ép, phản ứng hóa học xảy ra, không chỉ cảm xúc không yên, dễ dàng cáu giận, mà còn quay ngược trách móc chính bản thân khi quá bất lực.
06
Con người ta, sở dĩ sống mệt, phần nhỏ là vì sinh tồn, phần lớn là vì so sánh. Thấy người khác thăng chức tăng lương liền lo lắng, thấy người khác có nhà có xe liền ganh tị.
Nhưng đối góc độ suy nghĩ, bạn khỏe mạnh, vui vẻ, bình an, vậy là đã giàu có lắm rồi. Điều chỉnh lại tâm thái, cứ theo tiết tấu của mình mà tiến về phía trước, điều gì nên tới thì bạn có chạy cũng không thoát được.
07
Lúc trước cho rằng con gái xinh là đẹp, giờ mới thấy, phụ nữ có một trái tim hòa nhã, một nội tâm kiên cường, hào phóng mới là người phụ nữ đẹp. Nhan sắc không cần quá tuyệt trần, nhưng nói chuyện chậm rãi, không vội không vàng, không nói thì thôi, nói câu nào ý nghĩa câu nấy, người phụ nữ như vậy, ai cũng muốn làm bạn.
08
Tình bạn được tạo nên dựa trên lợi ích thường lâu bền hơn tình bạn đơn thuần. Khi có lợi ích, ai cũng sẽ nhiệt huyết, khi không có lợi ích, ai cũng tìm cách trốn lui, đây là việc quá bình thường trong thế giới của người trưởng thành. Đừng quá "tham lam" một tình bạn vĩnh cửu, mỗi một giai đoạn tình bạn đều là duyên phận, duyên phận đến được thì cũng đi được.
09
Một người có thể có tiền hay không, nhìn phong thái là biết. Người có tiền, lúc nào cũng nghĩ tới việc kiếm tiền, nhìn thấy cơ hội là ngay lập tức nắm lấy, nhìn thấy điều mới mẻ ngay lập tức bắt tay vào học hỏi, đầu tư vào học hỏi và xã giao, họ không bao giờ tiếc, làm việc với những người này, làm gì cũng ra được thành tựu. Người ngày nào cũng than nghèo và thực sự cũng không kiếm được bao nhiêu tiền cho cam, chủ đề họ nhắc tới nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là ăn chơi hưởng lạc và đủ loại oán than, dường như cả thế giới đang bắt nạt họ!
10
Dành thời gian và sức lực cho những người cùng chí hướng, mới có lại được một cuộc đời ý nghĩa và hiệu quả. Không cần phải tranh luận với người không có cùng tam quan, càng đừng dành cả một buổi tối chỉ để tranh luận cho ra ngô ra khoai với những người mình chẳng hề quen biết trên mạng xã hội. Mỗi người có một chí hướng khác nhau, môi trường và cách sống của mỗi người là không giống nhau, tắt điện thoại đi, bạn sẽ phát hiện ra, mình làm gì lãng phí cả một buổi tối thế này? Cho dù bạn mắng cho người ta té tát, thì cũng được cái gì? Sẽ chỉ làm lãng phí thời gian mà đáng lẽ bạn nên dành cho con cái mà thôi.
11
Trong nhiều trường hợp, đừng hết nước hết cái đi khuyên bảo người khác nên thế này nên thế kia, đừng cảm thấy người ta sống không tốt bằng mình, dù có không tốt bằng bạn thật thì họ cũng chẳng hạ thấp cái tôi của mình xuống mà đi nghe bạn đâu. Quan tâm tới mình, tới gia đình, con cái, ba mẹ mình nhiều hơn một chút, đó mới là việc bạn nên làm nhất.
12
Muốn hiếu thảo với ba mẹ, đừng để họ đợi quá lâu. Thay vì mua thực phẩm bồi bổ hay quần áo giày dép, chỉ bằng dành thời gian gọi điện thoại về nhà, đó là niềm vui lớn nhất đối với họ.
Khi ba mẹ già đi, thứ họ cần không phải là con cái quá giàu sang phú quý, làm ông nọ bà kia, thứ họ cần là bạn có thể về thăm họ thường xuyên, cùng họ ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp.
Không cưới thì xin đừng yêu Này em ơi, hình như anh đã gặp em trong giấc mơ. Anh - chàng trai đã qua 25 mùa khoai, hiện làm việc trong một công ty ở Bình Dương. Về ưu điểm: anh không hút thuốc, rượu bia thì lâu lâu có đi với bạn bè, đồng nghiệp (tửu lượng 4 chai), biết nấu ăn. Nhược điểm: sống khá nội tâm,...