Tôi và gia đình suýt nữa “sập bẫy” người chồng nham hiểm
Tôi không tin anh ta lại khốn nạn, hệt lần này đến lần khác lừa dối tôi. Nếu không có chuyện hôm nay, có lẽ tôi và bố mẹ mình sẽ ngây thơ “sập bẫy” của anh ta. Tim tôi như có ai bóp nghẹt, nước mắt cứ thế chảy ra. Tôi đau hơn khi nhận ra tình cảm của mình đã dành cho anh ta quá nhiều.
Đúng như mọi người vẫn nói “nhan sắc là tấm vé đầu tiên để một cô gái bước vào đời”. Tôi thuộc dòng “cá sấu” nên dù cho gia đình tôi có điều kiện, bố mẹ làm chủ một xưởng mỹ nghệ nổi tiếng nhưng tôi cũng gặp không ít khó khăn, lận đận trong đường đời. Tôi học xong đại học, về làm kế toán trong công ty của bố mẹ. Do tự ti về nhan sắc tôi ít khi giao du, tiếp xúc với bạn bè. Số bạn thân của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay, gần như toàn bộ thời gian tôi đều dành cho công việc. Nhiều lần bố mẹ nhờ bạn bè mối lái nhưng ai đến gặp tôi cũng từ chối khéo, lý do nọ kia để không phải gặp tôi lần nữa. Những lúc đó, tôi tự soi gương và trách số phận ai oán ban cho tôi toàn những nét xấu. Đứng riêng từng nét cũng không đến nỗi nào, nhưng xếp vào tổng thể khuôn mặt, các đường nét “choảng” nhau chan chát. Tạo nên một khuôn mặt xấu xí, ai oán của tôi. Rồi tôi chán ngán, từ chối các cuộc mối lái, bỏ mặc số phận đẩy đưa. Ngoảnh đi ngoảnh lại tôi đã 29 tuổi, không nhiều, không ít nhưng là “điềm” cho sự ế. Bố mẹ cuống quýt, than thở còn tôi vẫn bình chân như vại. Tôi đã chai sạn và dần quen với nỗi cô đơn rồi.
Khi chuẩn bị bước sang 30 thì tôi gặp chồng hiện tại, anh ta là thợ thủ công có tay nghề được bố mẹ tôi thuê về làm kỹ thuật cho xưởng. Anh hơn tôi 2 tuổi, cũng đẹp trai, mồm mép giảo hoạt và còn độc thân. Ban đầu, gặp anh tôi chỉ trò chuyện bình thường, còn anh thì hay trêu chọc, khiến tôi thấy vui vẻ. Rồi tôi có cảm giác rung động với anh ta, một ngày anh ta không xuống xưởng là tôi nhớ nhung, đứng ngồi, phấp phỏng chờ đợi. Nhận ra những xúc cảm của tôi, bố mẹ tôi đánh tiếng mối lái, không ngờ anh cũng gật đầu đồng ý. Chúng tôi trở thành một cặp “khập khiễng” vì anh cao ráo đẹp trai, còn tôi vừa lùn, vừa xấu. Trong đám cưới của chúng tôi, nhiều người nói tôi may mắn, nhiều người nói anh là “chuột sa chĩnh gạo” còn những người khác thì động viên “thôi thì, cái nọ bù cái kia”… Tôi thì nghĩ mình là người may mắn, tôi vừa có chồng, bố mẹ vừa có người lo toan xưởng sản xuất, đỡ đần anh trai tôi phát triển việc chế tác mẫu mới.
Tôi đã chai sạn và dần quen với nỗi cô đơn rồi
Thời gian trôi qua, tôi đã kết hôn được 2 năm, có với anh 1 đứa con trai kháu khỉnh, cũng may, con trai tôi giống anh nên đẹp và đáng yêu vô cùng. Cả gia đình tôi ai cũng thấy may mắn vì việc đó. Vì anh mồm miệng lại có tay nghề cứng nên bố mẹ tôi rất tin tưởng, bàn giao nhiều mối làm ăn cho anh, tạo điều kiện để anh mở rộng quan hệ. Và có thể tới đây, bố mẹ còn giao cho vợ chồng tôi quản lý một xưởng sản xuất riêng, không trùng mặt hàng với anh trai. Điều này làm anh vô cùng vui và phấn đấu. Nhưng vì anh ăn nói giảo hoạt và lém lỉnh nên rất nhiều cô gái vây quanh, điều này khiến tôi đau đầu. Tôi luôn phải sát cánh, để ý và dập tắt suy nghĩ ngoài luồng của anh từ trong trứng nước. Tôi nhớ, năm ngoái anh cũng tán tỉnh một cô thợ trong xưởng nhưng tôi biết được và kịp thời chuyển cô ta sang bộ phận khác, anh biết ý nên chẳng dám manh động nữa. Cách đây mấy tháng, có bà chủ cửa hàng nơi nhập đồ thủ công của xưởng nhà tôi cũng hay nhắn tin gọi điện à ơi, nhưng anh nói là làm ăn, chuyện trò để bán hàng nên tôi cũng cho qua. Và tuyệt nhiên, những lần đó, chỉ hai vợ chồng tôi mà không để bố mẹ tôi hay gì. Tôi sợ mọi người thương tôi đối xử và thái độ không tốt với anh. Sau những lần đó, anh lại xin lỗi, thề thốt và ngọt nhạt khiến tôi chẳng giận nổi, bỏ qua và tha thứ cho anh. Cũng đến nửa năm nay, tôi nhận thấy sự thay đổi đáng mừng của chồng, anh tập trung công việc, chăm sóc vợ con hơn và tôi yên tâm hơn khi không nghe điều tiếng gì. Tôi đã nghĩ anh đã hối cải, tu chí làm ăn nên ngỏ lời với bố mẹ thúc đẩy việc chuyển nhượng xưởng sản xuất cho vợ chồng tôi độc lập quản lý. Bố mẹ cũng ưng lòng và đang xây dựng xưởng mới, xưởng này do anh đứng tên, tự chủ mọi hoạt động kinh doanh. Khỏi phải nói anh mừng ra mặt vì điều này. Còn tôi thì coi như đó là một đền bù xứng đáng cho sự hi sinh của anh, để anh tự tin hơn lo cho gia đình nhỏ của mình. Nếu hôm vừa rồi, tôi không phát hiện một chuyện thì có lẽ tôi đã tin tưởng, để bố mẹ giao toàn bộ quyền kinh doanh, đứng tên tài sản cho anh rồi.
Hôm đó, như thường lệ, anh làm việc khuya dưới xưởng, còn tôi ở trên nhà cho con ngủ. Tôi thấy lạnh và sợ anh không mặc áo khoác, đem áo cho anh thì nghe được anh đang nói chuyện điện thoại. Những lời anh nói khiến tim tôi tan nát, máu dồn lên mặt, tôi choáng váng muốn ngất lịm đi. Anh nói “thôi em cố đợi đi, xưởng mới hoàn thành, giấy tờ sang tên xong xuôi anh sẽ lên thăm em. Cô ta ngây thơ lắm, không nghi ngờ gì đâu. Dụ ngọt tí là tin liền. Giờ thì tin anh hơn tin bố. Em yên tâm, cùng lắm là li hôn, tài sản vào tên anh rồi. Anh sợ gì”. Tôi chẳng biết người phụ nữ anh đang nói chuyện là ai nhưng tôi đoán là một trong những người cũ của anh mà tôi đã biết. Tôi không tin anh ta lại khốn nạn, hết lần này đến lần khác lừa dối tôi. Nếu không có chuyện hôm nay, có lẽ tôi và bố mẹ mình sẽ ngây thơ “sập bẫy” của anh ta. Tim tôi như có ai bóp nghẹt, nước mắt cứ thế chảy ra. Tôi đau hơn khi nhận ra tình cảm của mình đã dành cho anh ta quá nhiều. Tôi cố gắng lết lên nhà trong tuyệt vọng, cố gắng chôn dấu bí mật này để từng bước phá cái bẫy nham hiểm của anh ta. Hóa ra ngay từ đầu, anh ta lấy tôi là đã có mục đích, có âm mưu rồi.
Tôi sẽ không để bố mẹ sang tên xưởng cho anh ta, tôi phải đứng tên chủ, cho anh ta quản lý nhưng quyền quyết định sẽ do tôi. Từng bước từng bước một, tôi sẽ bóp chết âm mưu chiếm tài sản của anh ta và tìm ra người phụ nữ trong cuộc điện thoại đó. Tôi đau lắm nhưng không muốn ly hôn, tôi sợ cảm giác cô đơn và sợ con tôi mồ côi bố. Nhưng liệu tôi có còn hạnh phúc không khi ngày ngày sống cùng người chồng mà luôn chứa sẵn những cạm bẫy, lừa lọc dành cho tôi và gia đình. Tôi biết phải làm gì đây có nên nói với bố mẹ tôi mọi chuyện để họ giúp tôi cách đối phó với chồng hay cứ im lặng, một mình đương đầu với bộ mặt giả dối của anh ta? Tôi đang rối trí thật sự, xin mọi người hãy giúp tôi.
Theo Emdep
Video đang HOT
Cuộc điện thoại định mệnh sau khi ly hôn
Một căp vợ chồng đã lấy nhau được 20 năm thì quyết định li hôn. Nguyên nhân là từ khi kết hôn hai người luôn cãi vã, bất đồng ý kiến, tính cách không hợp. Nếu không phải lo cho con thì hai người đã đường ai nấy đi rồi. Dường như chỉ cần đợi con trưởng thành, không để cha mẹ phải lo lắng thì 2 người sẽ sống cuộc sống tự do của mình, không cần phải nhẫn nhịn những cuộc cãi vã vô nghĩa nữa.
Sau khi kí đơn li hôn, 2 người đi ra từ văn phòng luật sư, người chồng đề nghị: "Ăn cơm cùng nhau một bữa nữa nhé!". Người vợ nghĩ rằng, tuy đã li hôn rồi, nhưng hai người cũng không phải là kẻ thù, ăn bữa cơm cũng chẳng có gì không được cả.
Vào nhà hàng ăn, người phục vụ mang lên một đĩa cá chua ngọt, người chồng liền gắp một miếng cá cho người vợ và nói: "Em ăn đi! Đây là món ăn em thích nhất mà."
Người vợ lúc ấy đỏ hoe 2 mắt, nói: "Em thất vọng quá, tại sao anh cứ luôn khăng khăng làm theo ý mình, cái gì cũng tự mình đưa ra rồi quyết định, không quan tâm đến cảm nhận của em vậy. Kết hôn lâu như vậy rồi, lẽ nào anh không biết cả đời này món em ghét nhất chính là cá sao?".
Lúc này người chồng cũng nghẹn ngào nói: "Em luôn không hiểu tình cảm của anh dành cho em, lúc nào anh cũng nghĩ phải khiến em vui thế nào, luôn dành cho em những gì tốt nhất. Em biết không, cả đời này món mà anh thích nhất chính là... cá chua ngọt.".
Hai người yêu thương nhau như thế, lại vì những vấn đề không hợp nhau mà chia cách. Đây là vấn đề tình yêu, hay là vấn đề về hôn nhân? Sau bữa ăn ấy mỗi người một ngả, anh đi đằng đông thì cô đi đằng tây, 2 người đều sợ mình sẽ hối hận, nên giao ước là trong 1 tháng sẽ không gọi điện cho nhau.
Người chồng đi được 2 bước thì có điện thoại gọi đến, là điện thoại của người vợ. Anh do dự rất lâu, cuối cùng cũng không nghe. Anh trở về nhà, cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được, trong lòng nóng như lửa đốt, dằn vặt vô cùng. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã gọi điện cho vợ thể hiện sự hối hận của mình.
Lại không có ai bắt máy cả. Sau khi gọi rất nhiều lần rồi, cuối cùng có người nhận, lại là giọng của 1 người đàn ông lạ: "Alo, xin chào!" Trong lòng người chồng như có dao cắt, không cách nào giải thích được.
Đang lúc giận dỗi toan cúp máy thì đầu dây bên kia lại nói: "Cho hỏi anh là ai vậy? Trong điện thoại rõ ràng hiện lên 2 chữ: ông xã".
"Alo, tôi là chồng cô ấy, anh là ai?" Trong câu nói biểu lộ rõ ý thách thức. "À, tôi là bác sĩ, mời anh nhanh chóng đến bện viện XXX ngay, vợ của anh bị tai nạn, hiện đang cấp cứu!". Lời bác sĩ như sấm đánh ngang tai anh, anh lao nhanh đến bệnh viện.
Hóa ra sau khi 2 người chia tay ngày hôm đó, tinh thần cô ấy không ổn, lúc qua đường bị xe ô tô đâm vào. Người vợ trước khi bất tỉnh đã gọi điện cho chồng, nhưng anh lại không bắt máy.
"Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi, ông nhất định phải cứu cô ấy! Tôi năn nỉ ông!". Nói rồi, anh quỳ gối trước bác sĩ. Bác sĩ liền đỡ anh ta đứng lên, "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy, bây giờ đang phẫu thuật, đầu cô ấy bị va đập nghiêm trọng, cho dù có tỉnh lại cũng trở thành người thực vật. Anh phải chuẩn bị tinh thần!"
Người chồng hoảng hốt, bất an, anh cứ đi đi lại lại ở hành lang, "Nếu như cô ấy chết đi, tôi phải làm sao đây? Tôi làm thế nào mới đối diện được với chính mình?".
Đèn phòng cấp cứu đã tắt
Các bác sĩ đẩy cửa bước ra, 1 vị bác sĩ già nhất đến trước mặt anh, "Chúng tôi đã cố hết sức, cô ấy có lẽ không sống được đến sáng mai. Anh vào thăm cô ấy đi, chuẩn bị hậu sự đi! Cô ấy đã không thể nói được nữa rồi!".
Anh dường như sụp đổ, đẩy cửa bước vào phòng.
Người vợ nằm trên giường đã không còn nhìn ra diện mạo, băng quấn quanh đầu chỉ chừa ra mắt và mũi. Người chồng đau như cắt, đến trước giường vợ nói: "Anh đến muộn mất rồi!". Nói chưa dứt lời, nước mắt anh đã trào ra!
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, ngạc nhiên thấy khóe mắt cô ấy đỏ hoe ướt ướt, hai hàng nước mắt làm ướt vải gạc, miệng cô khẽ mấp máy, hình như muốn nói gì đó.
Anh vội ghé tai sát vợ, giọng cô yếu ớt, ngắt quãng: "Em... đã điện thoại cho anh, chỉ là... muốn... nói với anh, trong tủ lạnh có sủi cảo, còn giấy bảo hiểm và sổ tiết kiệm trong ngăn kéo, mật khẩu là ngày sinh của anh, còn có mì sợi mà anh thích nhất, còn có... em... yêu... ". Chưa nói dứt lời, cô không còn nói được nữa. Cô cũng không thở được nữa rồi.
Anh bật khóc nức nở. Đến lúc này đây cô vẫn nhớ căn dặn anh, nhớ tới món mì sợi! Kết hôn bao nhiêu năm, anh chỉ thấy cô ốm có 1 lần, mà món mì cô làm thì rất khó ăn!
1 tháng sau, người chồng mở giấy bảo hiểm trong ngăn kéo, ngày làm thủ tục bảo hiểm là ngày đăng kí kết hôn, người thừa hưởng tất nhiên là tên anh. Số tiền không lớn, chỉ có hơn 30 triệu, nhưng ở giữa có kẹp 1 giấy ghi chú, "Chồng yêu à, lúc anh thấy tờ phiếu này có lẽ em đang ở thế giới bên kia rồi. Cho dù chúng ta sau này có thế nào, nếu có lí hôn thì em vẫn muốn anh biết, tình yêu của em với anh trước sau không đổi, thiên chức làm vợ em không tiếp tục được nữa, cho dù em đi rồi, nhưng số tiền bảo hiểm này sẽ thay em, phần nào tiếp tục chăm sóc anh, giống như là em vẫn ở bên anh. Trên thiên đường em sẽ cầu chúc cho anh, yêu anh!".
Đọc những dòng này, anh nấc lên, khóc không thành tiếng. Cô ấy trước khi chết vẫn muốn nói"Em yêu anh"!
Sinh mệnh mong manh như thế, ngắn ngủi như thế, vậy thì chúng ta có nói được bao nhiêu lần"em yêu anh"? Thể diện cái gì, giận dỗi cái gì, trong tình yêu không nên quá cố chấp. Khoan dung một chút! Cảm thông một chút! Hiểu nhau một chút! Đừng để trong cuộc sống có những điều đáng tiếc như vậy! Nếu không thì bạn sẽ bỏ lỡ một người cả đời yêu bạn, cuối cùng chỉ nói được một lần câu "anh yêu em."
Lúc ấy thì có hối hận bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nghe được lời bày tỏ yêu thương như vậy nữa! Chúng ta cũng chẳng có lí do gì để mà không nói với người mình yêu câu "anh yêu em" cả. Nói với cô ấy, để cô ấy biết tình cảm của bạn, cô ấy là bầu trời của bạn, là sự sống của bạn!
Phải đối xử với bản thân mình tốt một chút vì một đời người đâu có dài. Phải đối xử tốt với những người bên cạnh ta, vì kiếp sau đâu ai biết là còn có thể gặp nhau nữa hay không! Người ta nói:"Tu 100 năm được ngồi chung thuyền, tu 1000 năm mới cùng chăn gối." Vậy nên, hãy biết trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi và bình thường bên cạnh bạn.
Theo Guu
Nỗi lòng của người mẹ bị buộc phải xa con Đêm Tết dương lịch, tôi nảy ra ý định mang con chạy khỏi nhà chồng và không bao giờ quay về nữa. Nhưng kế hoạch chưa thành thì mẹ chồng về đến nơi. Tết đến có lẽ là ngày vui vẻ, hạnh phúc của mọi người. Nhưng với tôi thì không, dù mọi chuyện đã trôi qua 2 năm nhưng chưa bao giờ...