Tôi ước được ngồi ghế phụ trong chiếc ôtô đẳng cấp
“Sau thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ” là vậy. Khi chồng thành đạt, người đáng được hưởng hạnh phúc nhất chính là vợ con họ chứ không phải một người xen ngang, bởi người này là người hưởng thụ.
Tớ sắp trở thành vợ giám đốc rồi, người đã xin việc hộ ý, nằm mơ tớ cũng không dám nghĩ. Một tin đáng mừng từ đứa bạn thân, tôi thấy vui vì điều đó nhưng cũng thấy lo cho một hạnh phúc tương lai bởi với tôi cái gì dễ dến cũng dễ đi. Liệu tôi đang lo xa, suy nghĩ quá nhiều hay cần phải như thế để bảo vệ bản thân?
Hàng ngày, nhìn những cô bạn chân dài được người yêu đưa đón đi học bằng xe ga xịn, ôtô con bóng nhoáng, tôi cũng không khỏi ghen tỵ và ước ao giá mình cũng được như thế. Năm nhất tôi ước, năm hai, năm ba và bây giờ năm cuối rồi tôi vẫn ước như thế. Có ai đánh thuế một ước mơ đâu, ước ao bên mình có một người đàn ông giàu có, tài giỏi, địa vị và nâng đỡ mình như thế không có gì là sai trái nhưng bản chất ước mơ bây giờ của tôi đã khác xa so với năm nhất.
Một đứa con gái tỉnh lẻ như tôi làm sao không siêu lòng trước địa vị vật chất cơ chứ. Tôi còn hạ quyết tâm sau này ra trường lấy chồng “thà khóc trong BMW còn hơn cười sau Dream”. Chắc chắn không ít người suy nghĩ như tôi nhưng bây giờ mới thấy đó là suy nghĩ lệch lạc, “ước mơ” lệch lạc.
Vì sao tôi ước thế? Bởi chỉ giàu có mới có thể giúp đỡ bố mẹ. Có chồng giàu tức là có tiền và có tiền tức là giúp đỡ được bố mẹ. Tôi sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của mình để bố mẹ được mát mặt vì con có một tấm chồng đáng mơ ước. Suy nghĩ của tuổi 18 – 20 là như thế, tiền, địa vị mang đến hạnh phúc. Rồi suy nghĩ thay đổi, chẳng có bữa ăn nào miễn phí cả, đó là suy nghĩ khi tôi 21, đến bây giờ câu ấy càng thấm sâu. Cuộc sống phức tạp và khó khăn hơn tôi tưởng rất nhiều.
Chắc các bạn nghĩ tôi hẳn phải vấp ngã đau đớn rồi nên mới thay đổi suy nghĩ như thế, nhưng không, tôi chưa yêu một đại gia nào để vấp ngã mà đứng dậy, bởi theo ngôn ngữ của giới trẻ thì tôi không đủ trình để yêu đại gia và để đại gia theo mình. Mọi người thường nói tôi cứng nhắc, lúc nào cũng xây lên một bờ rào cho chính mình nhưng sẽ không hối hận vì điều ấy mặc dù biết hiện tại mình còn chưa có người yêu trong khi bạn bè đang rộn ràng cưới hỏi.
Đọc những tâm sự trên báo chí, tôi hiểu vì sao có những người vợ không thể chấp nhận khi chồng đi cặp bồ và lấy tiền nuôi một cô gái trẻ đẹp hơn mình. Bản năng rồi, có ai muốn chia sẻ người đàn ông của mình cho người khác đâu. Cái đau đớn nhất người phụ nữ đó phải gánh chịu và không thể chấp nhận được chính là những gì mình trải qua, cố gắng sau ngần ấy thời gian mà bị người khác cướp mất.
Video đang HOT
Những người đàn ông thành đạt rơi vào độ tuổi 35-45 thường đã có gia đình. Khi đó, phong độ của người đàn ông gần như là cực đại, bề ngoài lịch lãm, chín chắn, phong độ, tính cách điềm đạm, lịch sự, sâu sắc và biết quan tâm hơn, vì vậy những cô gái trẻ mới bị hút hồn bởi “phong độ” ấy. Thú thực, tôi cũng bị hút hồn bởi những người đàn ông như thế khi tiếp xúc nhưng dù thế nào cũng chỉ là “ấn tượng khó quên” thôi. Người ta bảo đánh đồn có địch mới hay, còn tôi, đó là đồn cần tránh đầu tiên.
Có ai từng nghĩ trước thời phong độ của người đàn ông đó như thế nào? Có thể họ cũng chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng nhưng sau thời gian cố gắng thành đạt, cao sang và đầy quyền lực. Ai là người đã sát cánh cùng họ? Đó chính là người vợ, khi khó khăn cùng cực, vất vả nhất, chính vợ là người giúp họ đứng vững và giúp họ có được như ngày hôm nay.
“Sau thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ” là vậy. Khi chồng thành đạt, người đáng được hưởng hạnh phúc nhất chính là vợ con họ chứ không phải một người xen ngang, bởi người xen ngang là người hưởng thụ. Tôi không dám khẳng định mọi cuộc tình ngoài luồng, người thứ ba đều có lỗi nhưng những điều tôi nghĩ trên đều là sự thật. Tôi cũng không dám khẳng định các mối tình với đại gia đều tiêu cực nhưng những gì tôi nhìn thấy phần lớn đều như vậy.
Mỗi lần ra đường, nhìn thấy những người phụ nữ lái ôtô, tôi ngưỡng mộ lắm bởi họ thật giỏi và giàu có, nhưng tôi còn thấy ngưỡng mộ hơn khi trong ôtô, người lái xe là đàn ông còn người ngồi bên cạnh là vợ họ. Với tôi, chiếc ghế ngồi trong ôtô đẳng cấp, cạnh người lái thiêng liêng và quan trọng lắm. Tôi ước được như thế, tôi cũng hiểu để được ngồi vào đó tôi cần có thời gian, cần phải đi những bước đi vững chắc chứ không phải là những bước vội vàng.
Tôi chẳng có ý định dạy khôn ai bởi bản thân mới chỉ đi được quãng đường rất ngắn, trải nghiệm được quá ít nhưng đó là những gì tôi nghĩ và muốn chia sẻ. Chúc những người bạn của tôi sớm được hạnh phúc – một hạnh phúc đích thực. Hãy hạnh phúc để tôi ghen tỵ và phấn đấu theo cách của riêng mình.
Theo Vnexpress
Giúp mẹ chồng đánh ghen, con dâu ra khỏi nhà với 2 bàn tay trắng
Chứng cứ của chị chỉ là lời... hứa suông của cha chồng từ 15 năm trước. Hội đồng xử án thở dài khi chị cứ nương vào lời hứa ấy làm lý lẽ cho mình, đành "biến" phiên xử thành buổi hòa giải, với hy vọng thấy chị khó khăn, gia đình chồng nghĩ tình nghĩa xưa sẽ rộng tay giúp đỡ.
Ấy vậy mà, trong khi cha chồng còn nhíu mày suy nghĩ thì người đàn ông đầu ấp tay gối của chị lại giơ tay xin phát biểu: "Là tự nó chọn khổ chứ có ai ép buộc. Chọn thì chịu thôi. Không tốn thêm cho nó một đồng nào nữa". Chị bặm môi, thất vọng.
Làm công nhà chồng
Anh Trần Văn Quốc (Bình Dương) là tài xế xe tải, gia đình giàu có. Ông Trần Văn Bảy - cha anh nổi tiếng làm ăn phát đạt nhờ có cửa hàng kinh doanh nội thất lớn. Anh Quốc cặp với rất nhiều cô, trong số đó có chị Thủy khá dễ thương, lanh lợi, tìm mọi cách để "giữ chân" anh. Khi biết Thủy có thai, anh Quốc đành... dừng cuộc chơi để cưới làm vợ, sau đó đưa chị vào Bình Dương sống với gia đình mình. Mang thai trước nên phải về nhà chồng bằng "cửa sau", nhưng chị Thủy sớm được lòng cha mẹ chồng nhờ sự khéo léo. Họ càng yêu quý con dâu hơn khi đứa trẻ sinh ra là một quý tử giống anh Quốc như tạc. Hai năm sau, Thủy sinh tiếp cô công chúa kháu khỉnh...
Ngày trở thành "người nhà" của ông Bảy, Thủy thường mỉm cười khi nghe nhiều người ví mình như chuột sa chĩnh gạo. Sau đám cưới, dẫu chồng vẫn chạy xe đường dài, có khi cả tuần không về, hờ hững với vợ, cuộc sống vợ chồng rơi vào cảnh gối chăn lạnh lùng, nhưng đổi lại, chị Thủy được cha chồng tin cẩn giao phụ việc trông coi cửa hàng nội thất. Ngoài "bao ăn bao mặc" cả gia đình con trai, để con dâu có đồng ra đồng vào, ông Bảy hứa trả lương cho chị Thủy mỗi tháng hai triệu đồng. Ba năm sau, mức lương này nâng lên 2,5 triệu. Ba năm sau nữa, lại thêm 500.000đ. Cứ thế...
Phần không phải chi trả các khoản sinh hoạt cá nhân, phần thu nhập của chồng mang về đủ lo cho các con ăn học, chị Thủy quyết định... gửi tiền lương cho cha chồng giữ. Ông Bảy cũng hứa bất cứ lúc nào các con cần, sẽ thanh toán sòng phẳng. Một ngày, ông Bảy mang sổ ra tính, cho biết, thu nhập của chị Thủy trong suốt chín năm liền được 270 triệu đồng. Để tiện việc làm ăn, ông Bảy cơi nới toàn bộ ngôi nhà phục vụ kinh doanh, mua thêm miếng đất, cất ngôi nhà trị giá 2,5 tỷ đồng làm nơi ở cho cả đại gia đình.
Khi xây nhà, ông Bảy cho rằng, Quốc là con trai trưởng nên ngôi nhà mai sau cũng thuộc về vợ chồng anh. Do vậy, thay vì thanh toán lương cho con dâu, ông Bảy đề nghị góp chung làm vốn xây nhà. Ngẫm tiền của mình không đáng là bao so với giá trị ngôi nhà mà sau này chắc chắn thuộc về vợ chồng mình, chị Thủy vui vẻ chấp nhận. Theo thỏa thuận ban đầu, những năm sau, chị Thủy tiếp tục phụ cha chồng quán xuyến cửa hàng nên vẫn được tính lương. Cho đến ngày, vì "bất cẩn", chị Thủy không còn được cha chồng "sủng ái"...
Màn nhung khép lại
Mâu thuẫn nảy sinh từ việc ông Bảy bị phát hiện cặp với một cô gái trẻ. Vợ ông lồng lộn ghen tuông khi thấy chồng mang tiền nuôi bồ. Tiền của hao hụt, chị Thủy cũng... đứng ngồi không yên, đâm ghét cô nhân tình của cha chồng. Ngày ông Bảy đến cửa hàng áo cưới của nhân tình - vốn được ông mua cho - để "cắt băng" khánh thành, mẹ chồng rủ chị Thủy theo... quậy, khiến ông Bảy mất mặt. Sau hôm đó, ông tuyên bố cho con dâu "nghỉ việc".
Ảnh minh họa.
Chị Thủy đành "rút" vào góc bếp với phận sự chợ búa, cơm nước cho cả đại gia đình. Chị chưa hết buồn thì cô em chồng, vì hôn nhân đổ vỡ nên khăn gói về sống với gia đình, thường xuyên hoạnh họe, đặt điều nói xấu chị dâu. "Ngó" sang mẹ chồng, chị Thủy tìm kiếm sự đồng thuận, bảo bọc vì đã từng... chung phe, nào ngờ, như bàn tay úp ngửa dễ dàng, mẹ chồng nghe con gái, lại không dám cãi lời chồng, cũng quay sang lạnh nhạt với chị. Chị Thủy rớm nước mắt, kể: "Khi bị ghét rồi thì cái gì ở mình người ta cũng ghét. Tôi nấu cơm sao họ cũng chê rồi rủ nhau đi ăn tiệm. Nhà tôi lau kỹ, em chồng quẹt tay từng ngóc ngách bảo bụi vầy coi sao được. Tủi thân hơn, họ bỗng tính toán từng đồng với tôi, đi chợ mua gì, giá bao nhiêu đều phải khai báo hết".
Vốn hờ hững với vợ, Quốc cũng mượn cớ chửi mắng, ruồng rẫy chị Thủy: "Thứ đàn bà nhiều chuyện, không biết thân phận mình là vậy" và càng ít về nhà hơn. Niềm an ủi của chị Thủy, tưởng còn có hai con nhưng con trẻ ngây thơ, dễ bị "hấp dẫn" bởi cuộc sống muốn gì được nấy từ ông bà nội. Thấy các con được ông bà thương yêu, lo lắng chu toàn, chị Thủy rất mừng, nhưng kèm theo là nỗi lo khi các con quấn ông bà hơn mẹ ruột. Chị Thủy thầm mong mình chỉ đang bị họ "trừng phạt" nên cố hoàn thành tốt vai trò hòng sớm được thương yêu trở lại. Ngờ đâu, cái tin chồng ba năm nay chung sống với người khác, lại sắp lên chức cha khiến chị ngã quỵ.
Không bênh vực con dâu, ông Bảy còn giễu cợt: "Con không đi đánh ghen à? Phải đánh ghen cho nó "quê" mặt với bạn bè, đối tác làm ăn chứ! Mày giỏi mấy chuyện này lắm mà!". Vợ chồng phải quấy với nhau, Quốc "khuyên" vợ: "Muốn yên thì cứ sống vậy, không muốn thì ly hôn. Nhà này chẳng ai giữ cô đâu". Chần chừ mãi rồi chính sự ghẻ lạnh của gia đình chồng khiến chị không chịu nổi, đành phải xin ly hôn.
Công sức làm dâu
Chị và chồng không có tài sản chung. Ngoài yêu cầu ly hôn, chị còn đòi ông Bảy thanh toán khoản tiền lương (có tính lãi suất) bao năm chị giúp ông quán xuyến cửa hàng. Tuy nhiên, chị lại không chứng minh được khoản tiền lương được ông Bảy hứa trả và giữ giúp, bởi đó chỉ là thỏa thuận miệng. Chị đuối lý khi ông Bảy "lật ngược": "Làm gì có chuyện thuê con dâu làm việc của nhà chồng. Đó là trách nhiệm, nghĩa vụ, bổn phận mà bất cứ người con dâu nào cũng phải thực hiện. Sòng phẳng mà nói, có làm có ăn, giờ muốn tôi trả lương thì cô ấy phải thanh toán các chi phí cơm nước, áo quần tôi đã lo cho cô ấy suốt thời gian qua".
Tương tự, công sức đóng góp tạo dựng ngôi nhà, chị Thủy cũng không có chứng cứ, trong khi ông Bảy trình bày được mọi việc lớn nhỏ ông đều khoán hết cho công ty xây dựng. "Chẳng lẽ việc lau nhà, quét dọn, sắp đặt nhà cửa cũng gọi là công sức đóng góp, giữ gìn mà tôi phải trả cho con dâu - người đang sống nhờ trong ngôi nhà của tôi" - ông Bảy nhấn mạnh. Chị Thủy đuối lý...
Tòa cố gắng hòa giải, phân tích việc người phụ nữ ra đi tay trắng sau ngần ấy năm hôn nhân là một sự thiệt thòi. Tòa khuyên, dựa vào tình cảm đã có, cũng như mối ràng buộc lớn nhất là hai đứa trẻ, không nên để chúng nhìn thấy sự tính toán khắt khe giữa những người ruột thịt, các bên nên tạo điều kiện giúp đỡ nhau. Anh Quốc nghe vậy liền níu tay cha: "Nó không xứng nhận thêm đồng nào nữa"... Phiên xử khép lại với bản án chị Thủy bị bác các yêu cầu. Đắng cay hơn, các con trình bày nguyện vọng ở với cha nên chị phải cấp dưỡng nuôi con mỗi tháng một triệu đồng/hai đứa cho đến năm chúng tròn 18 tuổi. Theo anh Quốc, đó là khoản "lấy lệ" chứ gia đình anh không trông mong ở chị...
Ngày chị Thủy rời khỏi nhà, nhiều người bàn với nhau, chuột sa chĩnh gạo, lúc bị đuổi đi, ắt cũng đủ no bụng! Chị chỉ biết khóc thầm, vì có nói ra, chẳng ai tin chị từng bước vào ngôi nhà ấy ra sao thì giờ phải ra đi như vậy. Nhưng, chị không thể trách được ai...
Theo PNO
Tình yêu là thứ quan trọng nhất Hôn nhân phải có nền tảng là tình yêu, có tình yêu là có tất cả, có tình yêu họ có thể vượt qua được khó khăn của cuộc sống... Nếu tôi có một tình yêu đẹp như My, tôi sẵn sàng sống hết mình vì tình yêu, tìm mọi cách để được sống với người mình yêu, kể cả là đối mặt...