Tôi từng sống thử với đàn ông có vợ
Nếu anh biết tôi từng sống thử với người đàn ông có vợ liệu anh có tha thứ?
Anh đã đặt vấn đề cưới xin với tôi và tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng kèm theo đó là một nỗi lo lắng rất lớn. Tôi thực sự sợ anh phát hiện ra quá khứ của mình khi nói chuyện người lớn. Tôi băn khoăn không biết nên làm thế nào để bao bọc sự thật đó đây?
Tôi năm nay 27 tuổi, đang sống và làm việc ở Hà Nội. Ngày trước, khi tôi bắt đầu đỗ đại học lên thành phố, rời xa gia đình, xa sự quản thúc của bố mẹ nên tôi đã sống buông thả. Khi ấy tôi quen một người đàn ông gần nhà tôi ở quê và cũng đang sống ở Hà Nội. Tình cờ gặp nhau trên thành phố, nhận được sự giúp đỡ của người đàn ông đó nên tôi đã đem lòng yêu ông ta dù ông ta hơn tôi 17 tuổi và đã có vợ. Tôi như kẻ mê muội vì tình, không cần phân biệt phải, trái, đúng, sai, cứ lao vào tình như thiêu thân lao vào lửa.
Quen ông ta được hơn 1 năm thì tôi dọn về sống với ông ta. Ở quê, ông ta cách nhà tôi có 4 dãy nhà, vợ ông ta nhiều tuổi, già và xấu. Còn ông ta làm việc trên thành phố, mỗi tháng về qua nhà 1, 2 lần đưa tiền cho vợ xong lại thôi. Lúc đó mới chân ướt, chân ráo lên thành phố, gặp được ông ta là người quen, được ông ta lo cho mọi thứ từ chỗ ăn, chỗ ở, đến quần áo, tiền chi tiêu nên tôi thấy ông ta như cứu tinh của đời mình. Tôi yêu không phải vì lợi dụng mà lúc đó tôi thần tượng ông ta giống như một người hùng vậy.
Video đang HOT
Tôi đã sai khi yêu người đàn ông có vợ, lại còn sống cùng với ông ta (Ảnh minh họa)
Thế rồi chuyện tình vụng trộm của tôi và ông ta bị vợ ông ta phát hiện. Bà ấy sang nhà tôi lầm ầm ĩ, khiến cả khu phố đều biết. Bố mẹ lôi tôi về hỏi cho rõ ngọn ngành, lúc đó tôi mới thú nhận thật là đang sống cùng ông ta trên thành phố. Bố mẹ tôi cay đắng khi nghe tôi nói như vậy. Quá căm giận, bố tôi còn bắt tôi ở nhà một năm không cho đi học. Suốt 1 năm đó, tôi sống tủi hổ ở quê trong sự khinh thường của hàng xóm láng giềng và những người thân quen.
Sau đó, khi đã lấy lại được tinh thần, tôi xin phép bố mẹ đi học tiếp và được đồng thuận. Từ đó tới nay tôi chuyên tâm vào học hành, cũng cắt bỏ quan hệ với ông kia và chưa muốn yêu ai. Tôi thực sự thấy mình đã sai khi sống buông thả như vậy. Trong lúc sống với ông ta, tôi cũng đã từng đi phá thai một lần và giờ tôi ân hận mãi.
Bây giờ tôi đã ra trường, đi làm và quen anh. Anh là người chín chắn, trưởng thành nhưng hơi gia trưởng. Thực ra tôi thấy sự gia trưởng của anh nhìn ở phía tích cực chứ không phải tiêu cực. Anh đề cao lối sống nghiêm túc, chỉn chu của con gái chứ không hề đặt nặng chuyện trinh tiết. Anh nói cũng sẽ tha thứ nếu như cô gái đó không còn trong trắng nhưng trong trường hợp hai người họ yêu nhau tử tế, hẳn hoi.
Anh đang tính chuyện về quê tôi xin phép đi lại, tìm hiểu một thời gian ngắn và tiến hành làm đám cưới. Tôi sợ lắm. Chuyện năm xưa của tôi rõ ràng là tôi đã sai khi yêu người đàn ông có vợ, lại còn sống cùng với ông ta. Nhưng khốn khổ thay khi chuyện đó cả khu phố nơi tôi sống đều biết nên rất khó giấu. Tôi phải làm sao đây, thú nhận với anh hay bày cách để anh không về quê tôi cho tới khi chính thức cưới? Mong mọi người hãy giúp tôi vì tôi hoang mang lắm.
Theo VNE
Tuổi 17 và bài học đầu đời cay đắng
Vội vàng chạy ra cửa phòng đón anh, chưa kịp chào, anh đã ôm chặt lấy tôi, hôn tới tấp.
17 tuổi, tôi nghỉ học, xin bố mẹ cho ra thị xã làm nhân viên phục vụ cho quán giải khát ở ngay sát biển. Tôi hiền lành, chăm chỉ làm việc nên thường cuối tháng nhận lương, cô chủ hay cho thêm ít đồng. Ngoài tiền trả nhà trọ và tằn tiệm chi tiêu cá nhân, còn được bao nhiêu tôi gửi cả về quê để phụ thêm bố mẹ nuôi đàn em trứng gà trứng vịt đang tuổi lớn.
Thời gian gần đây, cứ tầm chiều muộn, quán tôi phục vụ lại đón một tốp thanh niên ăn mặc rất sành điệu, đi xe máy đẹp, đến quán ngồi nhâm nhi cà phê, có hôm đến tận nửa đêm, khi quán đóng cửa họ mới về. Bưng bê phục vụ bia, nước cho họ, đôi lúc một vài người trong nhóm cũng buông lời trêu ghẹo, bỡn cợt nhưng tôi chỉ cười, không dám đáp trả.
Bẵng đi một thời gian không thấy nhóm khách ấy đến quán, rồi một chiều cuối tuần, cả nhóm lại tụ tập ở cái bàn kê sát biển, gọi đồ uống. Khi đặt ly cà phê cuối cùng lên bàn, bỗng có một bàn tay ấm nóng, giữ tay tôi lại và đặt vào đó một đóa hoa hồng thơm ngát. Tôi lúng túng ngẩng lên nhìn người tặng hoa, lý nhí nói cảm ơn mà không dám cầm. Giọng nói nhẹ nhàng, người thanh niên có mái tóc nhuộm màu hạt dẻ sành điệu, bàn tay lấp lánh nhẫn vàng, ánh mắt nhìn như hút hồn, bảo tôi "đừng ngại cô bé, chỉ là thấy em dễ thương thì anh tặng em bông hoa thôi mà". Các bạn anh ngồi bên vỗ tay hưởng ứng rào rào khiến tôi vừa vui sướng, vừa ngần ngại.
Đêm một mình trong nhà trọ, mùi hương thoang thoảng từ đóa hoa hồng anh tặng, trái tim tôi như đập lạc nhịp. Không biết có phải đó là tình yêu sét đánh mà nhiều người vẫn hay nhắc đó không, nhưng từ lúc nhận hoa anh tặng, tôi không nguôi nghĩ về anh như một chàng hoàng tử đến từ trong cổ tích.
Tôi không nguôi nghĩ về anh như một chàng hoàng tử đến từ trong cổ tích (Ảnh minh họa)
Liên tiếp những ngày sau, chiều nào anh đến quán cùng nhóm bạn, tôi cũng nhận được từ anh một đóa hồng thơm ngào ngạt. Rồi tôi nhận lời yêu anh mà không cần biết anh ở đâu, anh làm gì. Tôi sống trong tình yêu rực màu hồng ấy được gần một tháng thì đến cuối tuần rồi, anh hẹn đến nhà trọ đưa tôi đi xem phim.
Hồi hộp chờ đợi, cũng đến lúc tôi nghe tiếng xe máy quen thuộc của anh. Vội vàng chạy ra cửa phòng đón anh, chưa kịp chào, anh đã ôm chặt lấy tôi, hôn tới tấp. Vừa ngạc nhiên, vừa ngại vì đang ở ngay trước cửa, tôi chợt nhận thấy có ánh đèn máy ảnh sáng lóa ngay sát bên và nhiều tiếng cười phá lên ầm ĩ. Chưa kịp định thần để hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nghe tiếng nói quen thuộc của anh, người mà tôi đang yêu thương: "Ê, tụi bay, tao thắng độ rồi đó nha. Cảnh mười mươi trước mắt tụi bây rồi đó"... Sau tiếng nói ấy là tiếng xe máy rồ ga, phóng vút vào màn đêm.
Sau những phút đứng lặng, tôi quay bước vào phòng. Buồn nhưng vẫn thấy mình còn may mắn là tấn trò vô liêm sỉ ấy đã kết thúc sớm. Một bài học đầu đời cay đắng nhưng chưa hề muộn.
Theo VNE
Con thật vô tâm đúng không mẹ! Con biết rằng hai từ "Xin lỗi" đối với mẹ không bao giờ là đủ cho những lỗi lầm con đã gây ra. Nhớ ngày mẹ chở tôi đi học trên chiếc xe đạp cũ kĩ, gặp mấy đứa bạn, nó hỏi "Mẹ mi đó à?" và tôi trả lời "Không, đó là dì tau, mẹ tau trẻ hơn nhiều"... Ngày đó, đã...