Tôi từng rạch tay mình khi cảm thấy chông chênh
Hành động này không hề xuất phát từ sự đua đòi, chỉ là khi thấy máu chảy từ tay mình và có cảm giác đau rát tôi sẽ bớt ức chế phần nào.
Tôi 18 tuổi, đôi khi thấy bản thân thật sự không có động lực sống, rất bế tắc. Tôi lớn lên với ông bà vì bố mẹ đã chia tay nhau từ khi tôi còn nhỏ. Mẹ luôn dặn nếu ai hỏi về bố thì trả lời bố mất rồi dù sự thật là bố mẹ chỉ không sống cùng nhau nữa thôi. Đôi khi nghe người ngoài nói ra nói vào, đồn thổi về mẹ mình tôi rất buồn nhưng từ năm lên lớp ba tôi cũng quen với việc ấy, rất bình thản trước mọi thứ.
Ảnh minh họa
Khi tôi vào lớp một, mẹ gửi tôi lại cho ông bà ngoại nuôi rồi đi làm xa, mỗi tháng gửi tiền nuôi dưỡng. Thời gian ấy ông ngoại thường xuyên nhậu nhẹt, bỏ tôi ở nhà một mình nên nói về mái ấm thì tôi hoàn toàn không có khái niệm gì, ngoại trừ việc vẫn có thức ăn, có mái nhà để trú. Tôi cứ lớn lên trong hoàn cảnh đó rồi cũng quen dần. Càng trưởng thành tôi cảm thấy trong lòng càng có sự trầm mặc, nhiều lúc rất ức chế, chỉ muốn đập đầu vào đâu đó. Tôi chưa hề có ý định tự tử nhưng nhiều lần tự làm đau bản thân để giảm bớt cảm giác ức chế.
Đỉnh điểm là khi mẹ cưới chồng người nước ngoài và vừa quay về đón tôi sang ở cùng năm ngoái. Tôi rất cố gắng nhưng sao vẫn không thể hòa hợp với mẹ mặc dù biết mẹ rất thương mình. Bản thân rất khó kết bạn nên bỗng nhiên bị kéo đến đất nước mới làm lại từ đầu tôi khá chông chênh, đến nay đã 10 tháng nhưng cảm giác càng ngày càng nặng nề, tâm trạng không hề được cải thiện. Tôi từng rạch tay, hành động này của bản thân không hề xuất phát từ sự đua đòi mà chỉ là khi thấy máu chảy ra từ tay mình và có cảm giác đau rát thì sẽ bớt ức chế phần nào, vì dù có buồn như thế nào tôi vẫn không thể khóc, rất lì.
Video đang HOT
Hai năm trước, một người bạn tôi vô cùng yêu quý qua đời đột ngột, trước đó tôi và bạn có hiểu lầm nho nhỏ nhưng do bản thân cứng đầu nên tới khi bạn ấy mất thì mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, chuyện này khiến tôi dằn vặt một thời gian rất dài. Tôi đã lên mạng tìm hiểu về bệnh trầm cảm, thấy bản thân có một số triệu chứng cơ bản như bỗng dưng ăn nhiều hay chán ăn, thiếu ngủ, nhưng nếu nói như vậy thì ai cũng có thể mắc bệnh này. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình bị trầm cảm vì khi tiếp xúc nói chuyện với bất kỳ ai tôi cũng giữ gương mặt vô cùng vui vẻ, những tâm sự của bản thân tuyệt nhiên không chia sẻ với ai dù là bạn thân hay người trong gia đình. Tôi cảm thấy không ai hiểu rõ chuyện của mình bằng mình nên càng ngày càng thu hẹp bản thân.
Tôi rất ghét người nào gọi tên mình quá nhiều lần, rất dễ làm tôi khó chịu và nổi cáu, tuy không ghét chỗ ồn ào nhưng tôi không hài lòng với người cố tìm cách nói chuyện hay làm phiền đến mình. Tôi thụ động về khoản giao tiếp, sợ nói chuyện điện thoại nên chỉ muốn người khác để mình yên. Giờ tôi vô cùng mệt mỏi nên rất băn khoăn, không biết mình bị bệnh hay chỉ là tâm sinh lý của tuổi ăn chưa no lo chưa tới mà thôi. Xin mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo Afamily
Bạn thân dạy lái xe rồi "cua" luôn cả vợ
Cũng vì tin vợ, tin bạn mà tôi chủ quan không biết thời gian đó họ đã lén lút quan hệ với nhau. Họ cố tình kéo dài thời gian học lái xe để qua mặt tôi, tư tình với nhau...
Các bạn ạ, tôi là người có tiền có quyền nhưng tôi không có được hạnh phúc cho riêng mình. 45 tuổi đầu, sắp lên chức ông ngoại nhưng tôi vẫn ăn phải quả lừa ngoạn mục từ cô vợ xinh đẹp của mình.
Tôi hiện là giám đốc một công ty xây dựng nho nhỏ. Nói là nhỏ nhưng công ty tôi cũng có khá nhiều hợp đồng làm ăn béo bở với các đối tác lớn, nên tôi cũng có điều kiện chăm sóc gia đình. Tôi có xe hơi xịn, có nhà lầu, có một cô vợ đẹp và hai cô con gái xinh xắn khiến nhiều người ngưỡng mộ, thèm thuồng.
Cũng vì công việc quá bận nên tôi ít có thời gian gần gũi tâm sự với vợ. Nên khi cô ấy nói muốn học lái xe ô tô, nhưng tôi đã lần lữa hết lần này sang lần khác. Biết chuyện, cậu bạn thân tôi ngỏ ý giúp đỡ. Cậu ấy cũng nói "Tao rảnh thì tao dạy cho vài buổi là cô ấy biết thôi, mày yên tâm".
Thấy bạn thân nhiệt tình tôi không có gì mà từ chối. Được sự đồng ý của tôi, nên cứ 2 ngày cuối tuần vợ tôi lại cùng cậu bạn ra thành phố học lái xe. Cũng vì tin vợ, tin bạn mà tôi chủ quan không biết thời gian đó họ đã lén lút quan hệ với nhau. Họ cố tình kéo dài thời gian học lái xe để qua mặt tôi, tư tình với nhau...
Họ cố tình kéo dài thời gian học lái xe để qua mặt tôi, tư tình với nhau...(ảnh minh họa)
Đùng một cái vợ báo tin mang bầu. Tôi cũng vui bởi gia đình có điều kiện sinh thêm con cũng không có gì đáng lo, chỉ ngại vợ chăm con vất vả. Cái thai dần lớn lên, tới 5 tháng niềm vui lại nhân đôi khi tôi biết đó là thằng con trai. Tôi đã hét lên vì vui sướng, đây là đứa con tôi mong đợi từ lâu lắm rồi. Một vị giám đốc như tôi, cũng cần phải có một thằng con trai cai quản cơ nghiệp mà tôi để lại sau này.
Nhưng rồi ngày đứa con chào đời cũng là ngày tôi nhận được nhiều lời cảnh báo dị nghị từ hàng xóm. Người ta cứ ý ẩm rằng cu Bi không phải là con tôi. Họ nói, tôi cả tin nên vợ đã qua lại với bạn thân của mình.
Khi tôi hỏi bằng chứng đâu thì có người rỉ tai tôi rằng "Tôi không có ý chia rẽ gia đình anh, nhưng có điều tôi nghĩ anh nên biết sự thật. Có hôm tôi đi ra ngoại thành cùng con trai xem đất. Thấy vợ anh đang ôm hôn một người đàn ông cao to, da ngăm đen ở quãng đường vằng. Sau này tôi mới nhớ ra đó là cái anh đang dạy lái xe cho vợ anh đó". Tôi bán tin bán nghi về lời bác hàng xóm khẳng định.
Nghĩ rất nhiều, nên khi cu Bi tròn một tháng tuổi tôi đã đến trung tâm để yêu cầu xét nghiệm ADN của hai bố con tôi. Sau thời gian chờ đợi dài đằng đẵng cuối cùng tôi cũng được gọi đến lấy kết quả. Tôi như lặng đi khi biết cu Bi không phải là con tôi. Nước mắt tôi rơm rớm... Tôi không ngờ số phận lại nghiệt ngã với tôi như vậy.
Hôm đó, vì không còn giấu được tôi, vợ đã kể lại tất cả câu chuyện. Tôi ngồi nghe nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Tôi nhìn cô ấy mà lòng đau nghẹn ngào. Vợ cầm tay tôi gào khóc "Anh có đánh có mắng có chửi em cũng được, nhưng xin anh hãy tha cho H, tha cho thằng bé. Em chịu hết trách nhiệm...".
Càng nghe cô ấy nói tôi càng thấm thía câu nói "Tin bạn mất vợ" trong lúc này đây khi hạnh phúc gia đình chông chênh, vợ không quan tâm tới cảm xúc tâm trạng của tôi mà còn cầu xin cho thằng bạn "khốn nạn" đó.
Giờ tôi phải làm sao đây? Một bên là vợ, một bên là thằng bạn nối khố. Bạn tôi cũng có gia đình, có vợ và 2 đứa con trai. Giờ tôi không biết phải làm gì? Bởi tôi vẫn còn yêu vợ, nhưng liệu tôi có nên chấp nhận nuôi con bạn thân cả đời hay không? Xin hãy cho tôi một lời khuyên?
Theo ĐSPL
Bị ăn đòn ghen nhầm chỉ vì gã sếp lăng nhăng 2 lần mình bị đòn ghen từ trên trời rơi xuống. Mà nguyên nhân đòn ghen nhầm này đều đến từ một người đàn ông mình không yêu, thậm chí còn không quen thuộc, nên mình càng ức chế hơn. Chuyện là thế này, sáng hôm đó có buổi họp toàn thể công ty, do mệt nên mình đến muộn. Vừa vào cửa...