Tôi từng làm những điều nực cười đến đáng thương hòng lấy lại tình yêu của người chồng phản bội
Tôi cố gắng điên cuồng một cách đáng thương và có lẽ cả kệch cỡm, chỉ vì tôi tin chắc rằng, lỗi của chồng là do mình, chính vì mình quá bỏ bê bản thân nên chồng mới nhạt dần tình cảm.
Tôi phát hiện chồng ngoại tình chỉ bằng một lần tình cờ thấy chồng vừa xem điện thoại vừa cười một mình. Khi ấy, tôi đang nằm cạnh anh, tay cũng ôm điện thoại lướt facebook trong một đêm rảnh rỗi hiếm hoi khi hai con đã ngủ sớm. Phản xạ tự nhiên, tôi bật dậy ngó vào màn hình anh để xem chung vì nghĩ anh đang xem clip hài. Chúng tôi vẫn thường chia sẻ với nhau những thứ nhỏ nhặt vui vui như thế. Nhưng không, lần ấy, chồng tôi giật mình, tắt vội màn hình. Rồi khi tôi chưa kịp nói gì, hỏi gì, anh đã cuống quýt bảo tôi đừng hiểu nhầm, anh không có gì khuất tất. Chỉ là, anh cũng cần có những góc riêng tư.
Bằng sự nhạy cảm trời sinh, tôi hiểu ngay đã có ai đó xen vào cuộc đời chúng tôi, chỉ không biết đó là một cô gái qua đường hay một thứ tình yêu sâu nặng. Tôi đủ bình tĩnh để đóng vở kịch tươi cười tin lời anh nói. Nhưng rất nhanh sau đó, tôi khám phá ra mọi chuyện. Cô ta bằng tuổi, cùng tháng sinh với tôi, có tên giống với tên mối tình đầu của chồng tôi, và trẻ trung xinh đẹp hấp dẫn hơn tôi gấp vạn lần.
Tôi tình cờ phát hiện chồng đang “ngoại tình tư tưởng” nhờ chiếc điện thoại của anh (ảnh minh họa).
Điều đó cũng dễ hiểu thôi: tôi là một “mẹ sề” hai con, vốn lúc son rỗi đã chẳng mặn mà son phấn, khi bề bộn con cái càng lơ là chuyện ngoại hình. Còn cô ấy, đã qua một đời chồng, chưa con cái, trời phú cho vẻ đẹp sắc sảo lại thêm có điều kiện, nên nhìn sành điệu quyến rũ miễn bàn. Chồng tôi lúc ấy mới đang giai đoạn tán tỉnh qua lại bằng tin nhắn và gọi điện, hãn hữu lắm mới được người đẹp cho phép gặp mặt ở quán cà phê. Nhưng khi chuyện đã lộ ra, dù thề thốt chưa có chuyện gì, và sẽ chẳng thể có chuyện gì vì cô kia bảo “Anh phải để cho em đi lấy chồng chứ, chẳng lẽ bắt em ở vậy mãi hay sao”, chồng tôi vẫn khẳng định rằng: tình cảm anh dành cho cô ấy là tình yêu thực sự.
Khi tôi gào lên hỏi vậy còn tôi và những lời thề hứa yêu đến lúc chết của anh dành cho tôi hồi năm năm trước ở đâu, anh thở dài: “Anh xin lỗi, anh không muốn đổ tội cho em vì người sai là anh. Nhưng thực sự, em hãy nhìn lại mình xem. Em ăn bận thế nào? Có bao giờ chịu rớ đến đồ trang điểm? Rồi chuyện vợ chồng, anh mà không đòi, có bao giờ em chủ động? Mà lắm lúc anh đòi hỏi em còn gắt gỏng bảo là mệt vì con ốm con đau. Em bây giờ có giống em lúc anh thề anh hứa khi xưa đâu!”
Tôi lặng ngắt trước câu từ anh buông ra. Nỗi đau khổ cuộn trào như thác lũ trong lòng tôi bỗng nhiên lặng tờ, đông cứng: vậy hóa ra lỗi là do tôi, chính tôi, làm sao tôi còn có thể buông lời oán trách anh chứ! Chẳng phải tôi cũng là người có ăn học hiểu biết, tôi thừa hiểu rằng vợ không chịu chăm chút bản thân thì chồng chẳng chóng thì chầy cũng chán ngán hay sao!
Tôi bị ám ảnh rằng chồng yêu người khác là do chính bản thân mình đã không chăm chút, giữ gìn nhan sắc, rồi điên cuồng tìm đủ mọi cách níu chân anh (ảnh minh họa).
Sau hôm ấy, tôi như biến thành một con người hoàn toàn khác. Đêm nào tôi cũng khóc lặng lẽ sau khi anh đã ngủ. Có lúc, tôi phải ra ban công để tiếng nức nở của mình không làm anh khó chịu. Lỗi là tại tôi, sao tôi còn khóc lóc như thể bị phụ tình oan ức lắm!
Ban ngày, tôi thức dậy sớm hơn, dù bình thường tôi đã dậy sớm hơn cả nhà rất nhiều để lo đủ mọi việc. Tôi tranh thủ dọn nhà, nấu nướng thật nhanh để kịp ủi chiếc sơ mi của anh kỹ hơn, chọn cho mình bộ đồ đi làm bắt mắt hơn, trang điểm cho mình cẩn thận để khi anh xuống nhà sẽ thấy tôi trong một vẻ bề ngoài tươm tất như những cô gái văn phòng độc thân trẻ trung khác. Chiều tôi cũng thu xếp về nhà sớm hơn, làm việc nhà nhanh hơn để có thêm vài chục phút đắp đủ loại mặt nạ nghệ, sữa ong chúa cho da dẻ trắng hơn.
Thậm chí, môi tôi bị thâm từ sau khi sinh bé thứ hai, từ ấy tôi đánh son 24/24 vì sợ anh chê xấu. Ăn cơm tối xong, tôi lén lút vào nhà vệ sinh thoa lớp son đỏ rồi tán thật mỏng để trông tự nhiên nhất. Nhưng ai chẳng phát hiện được một điều lồ lộ như thế! Đôi lần, mẹ chồng kín đáo liếc nhìn tôi rồi che giấu ánh mắt thương cảm – hay thương hại. Tôi uốn tóc, mua hàng đống mỹ phẩm đủ loại. Tôi mua các loại ngũ cốc giúp nở nang vòng một, các thứ thuốc “bí truyền” giúp tăng ham muốn ở phụ nữ. Và đêm đến, tôi tỏ ra vui vẻ cuồng nhiệt chiều chồng như lúc còn son rỗi, khỏe khoắn. Thậm chí dù bị cảm giác “sợ” chuyện ấy như nhiều người khác sau sinh, tôi cố che giấu và tỏ ra hào hứng bằng những âm thanh sung sướng, thoả mãn.
Cứ thế, tôi điên cuồng cố gắng một cách đáng thương và có lẽ cả kệch cỡm, chỉ vì tôi tin chắc rằng, lỗi của chồng là do mình, chính vì mình quá bỏ bê bản thân nên chồng mới nhạt dần tình cảm. Tôi quên rằng, một khi người ta đã ngã lòng về bến khác, thì những điều tôi làm cũng chỉ là sự cuống cuồng vô vọng mà thôi.
Một đêm, khi đang ân ái đến cao trào, chồng tôi khẽ thì thầm vào tai tôi: “Em có thích cuồng nhiệt hơn nữa không? Hôm nào anh rủ cả G. cùng mình nhé”. Tôi khựng lại chỉ trong một phần rất nhỏ của giây, rồi lại cười như không có chuyện gì. Có điều, ngay lúc ấy, tôi đã biết, tất cả những gì mình đang làm là vô nghĩa. Hai tháng trước, anh đã hứa sẽ không liên lạc và không bao giờ nhắc đến cô ấy nữa. Vậy mà giờ đây, anh thản nhiên gọi tên cô ấy ngay trên chiếc giường của chúng tôi!
Chồng tôi trơ trẽn đến mức đề nghị tôi rủ người trong mộng của anh cùng tham gia “tiệc sex” (ảnh minh họa).
Tôi tâm sự nỗi đau đớn của mình với chị họ chồng – một người tôi rất yêu quý và cũng rất thương tôi. Chị là người đầu tiên biết về chuyện chồng tôi đem lòng mơ tưởng người khác. Chị thảng thốt khi biết tôi đã cố gắng thế nào suốt thời gian qua. Chị bảo: “Tại sao em lại để chồng em có quyền vênh mặt, ngẩng cao đầu như thể em mới là người sai? Ngoại tình, luôn luôn là hành vi sai trái, và không thể nguỵ biện bằng bất kỳ lý do gì. Dù em có thể chưa chu toàn chuyện chăm chút bản thân, đó không thể là lỗi của riêng em”.
Video đang HOT
Tôi bật khóc khi nghe những lời chị nói. Tôi nhớ lại suốt ba năm qua khi tôi mang thai rồi sinh liền hai đứa con, bao nỗi mệt mỏi dồn lên vai, từ chuyện con ốm con đau, con ăn con ngủ, đến chuyện chăm sóc chồng, lo cho sức khoẻ của bố mẹ chồng… đều do tôi một tay gánh vác. Và mỗi ngày, tôi còn tất tả đi làm, kiếm ra một số tiền đáng kể để cùng chồng gánh vác gia đình. Tôi thực sự đã bỏ bê bản thân, tôi đã sai, nhưng anh, người đàn ông nằm bên tôi mỗi tối, anh đã giúp gì cho tôi trên cái hành trình đầy những mỏi mệt vô hạn tuần hoàn của người phụ nữ có gia đình? Tôi chưa từng có một giấc ngủ dài quá bốn tiếng suốt mấy năm qua, còn anh vẫn thảnh thơi gặp gỡ bạn bè, và giờ là tán tỉnh người đàn bà khác, nhưng lỗi của anh vẫn là do tôi, tất cả!
Tôi nhận ra, yêu bản thân chẳng phải bằng cách cố gắng làm cho mình trở nên bắt mắt hơn theo đòi hỏi của người khác, mà là bao dung và đối xử thật tốt với cảm xúc của chính mình (ảnh minh họa).
Tôi nói với anh, tôi muốn ly hôn. Vì tôi không còn thấy yêu anh, cần anh nữa. Và tôi muốn giúp cô ấy lấy được người đàn ông đang vô cùng yêu thương say mê cô ấy, là chồng tôi. Anh hoảng hốt van xin tôi đừng làm thế. Vì cô ấy hóa ra đã có người yêu từ trước khi gặp anh. Cô ấy giờ đang chuẩn bị lấy chồng lần nữa. Với cô ấy anh cũng như bao gã đàn ông si tình khác, chỉ để “mua vui” một vài trống canh, để cô ấy thấy mình lúc nào cũng cao giá, hấp dẫn hơn người.
Dù anh nói gì, lòng tôi thực sự đã nguội lạnh. Tôi quyết định ly thân một năm. Những khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, tôi đi học vẽ – đam mê từ nhỏ mà tôi chưa từng có thời gian theo đuổi. Cuối tuần, tôi và các con tập tành thể dục. Mỗi lần đến chỗ tôi thăm con, anh lại xuýt xoa khen tôi dạo này trẻ hơn, hấp dẫn hơn. Nhưng tôi không còn thấy lời anh nói hay ánh mắt anh dành cho tôi là quan trọng. Tôi muốn đẹp hơn, giờ chỉ vì mình. Và tôi sẽ chỉ làm những gì bản thân mình thấy thoải mái. Còn chuyện ly hôn hay quay lại, tôi vẫn chưa quyết định. Dù chọn con đường nào đi nữa, điều tôi học được sau những gì đã xảy ra là cần biết bao dung với không chỉ những người xung quanh, mà với cả chính bản thân mình.
Theo Báo Phụ Nữ
Chồng đi du lịch với BỒ, vợ điên cuồng dọa TỰ TỬ nhưng gọi nhầm vào số của SẾP, tưởng gây họa thì nghe giọng nhẹ nhàng: "Anh sẽ về ngay!"
Tiếng chuông điện thoại reo liên tục, Liên liếc nhìn, thấy số của chồng, cô với tay bấm nút tắt. Cô nâng ly rượu lên uống với người đàn ông lịch lãm, phong độ ngồi đối diện. Lúc tưởng như cô đã say bí tỉ thì người đàn ông đó dìu cô đi ra cửa.
- Em say vậy mình vào chỗ nào nghỉ ngơi mai về nhé!
- Thôi, em về nhà đây!
Người đàn ông đó hơi hụt hẫng, cô chưa bao giờ qua đêm với anh. Khoảng 11h đêm, Liên về lạch cạch mở cổng. Đức đã đứng chờ sẵn ở trong.
- Cô đi đâu, không mở điện thoại lên xem tôi đã gọi bao nhiêu cuộc.
- Tôi bận, anh gọi gì mà lắm vậy? Tôi có bị mù đâu!
- Vậy sao cô không nghe máy, cô đi đâu?
- Đi kiếm tiền.
Đức ấm ức quay vào phòng làm việc, anh tức lắm nhưng làm gì được cô, trong khi giờ cái gì anh cũng phải phụ thuộc vào người đàn bà này. Liên nhìn theo bóng dáng cao lớn của chồng mà trong lòng thấy khinh bỉ. Cô không ngờ rằng đó là người đàn ông mà cô từng hết lòng yêu thương và tin. Giờ đây anh đã biến thành một người khác hẳn: hèn hạ và chỉ nghĩ đến tiền.
Cách đây 1 năm, Liên đau đớn khi phát hiện ra chồng có bồ. Cô đã hận anh đến xương tủy. Nhưng cô làm gì được chồng, gào lên? Cào cấu? hay đến tận nơi để xé xác cô bồ của chồng ra.
Hôm đó, Liên theo dõi anh từ cơ quan đến điểm hẹn đón cô bồ. Vừa nhìn thấy Đức, cô ta ôm chầm lấy anh hôn chụt vào má. Liên không kiềm chế được nhảy xuống xe xông đến.
- Hôm nay tôi bắt được tận tay rồi nhé.
Nhưng Liên chưa kịp làm gì thì Đức đã đẩy cô dúi xuống đất. Liên quá yếu ớt, cô đã không ăn suốt vài ngày nay, người mềm như sợi bún. Giờ cô bất lực ngồi nhìn chồng với nhân tình đứng trêu ngươi trước mặt.
- Chị về đi. Khi nào chị đủ khỏe thì hãy đến đánh ghen với tôi.
Liên nghe cô ả vênh váo vậy mà đau từng khúc ruột. Họ lên xe đi mất hút còn cô lếch thếch trở về. Ả nhân tình của chồng nói không sai, Liên đã quá yếu ớt, quá lụy vào chồng nên giờ anh phản bội, cô gục ngã hoàn toàn.
Những đêm sau Đức vẫn đi, Liên vừa tức giận chồng, vừa căm thù anh nhưng lại không muốn mất anh. Cứ hễ tối nào chồng không về là Liên gần như phát điên lên. Gọi cả hàng trăm cuộc cho Đức đến lúc điện thoại hết sạch pin mới thôi.
Đã hai đêm rồi Đức không về. Trong lúc kiệt quệ vì nhịn ăn và khóc quá nhiều, cô lại bấm điện thoại cho Đức khóc lóc, van xin anh về.
Đầu bên kia có tiếng đàn ông nhẹ nhàng hỏi:
- Em bị làm sao thế?
- Đừng bỏ em, em sẵn sàng tha thứ cho anh. Anh về đi... nếu anh không về, em sẽ chết luôn cho anh xem. Em sẽ cắt tay chết luôn...
- Được rồi, em bình tĩnh... em đừng làm gì, anh sẽ về ngay.
- Thật không?
- Thật, nhưng em bình tĩnh, anh sẽ về ngay...
Hai ngày sau Đức đi du hí với bồ về mới lếch thếch mò đến viện với vợ. Chẳng là đêm đó đang ôm nhân tình ngủ ngon thì thấy rất nhiều cuộc gọi của Liên, Đức không thèm nghe máy. Nhưng một lúc sau lại thấy có số của sếp gọi đến, cứ tưởng có việc gì ở cơ quan. Không ngờ sếp anh bảo:
"Cậu đang ở đâu, về nhà ngay vợ cậu đang dọa tự sát, cô ấy bấm nhầm vào máy tôi"
"Thôi chết, sếp ơi, em đang nghỉ phép đi du lịch"
"Vậy thì đọc địa chỉ nhà nhanh tôi đến còn kịp"
Nhờ được sếp đến cứu vợ rồi, Đức cũng có tí sốt ruột. Cô ấy mà chết thật thì Đức sẽ mang tội suốt đời. Anh định về sớm thì bị nhân tình kéo đi chơi, đến tận hai ngày nữa mới về.
Liên được đưa đi cấp cứu trong tình trạng suy kiệt hoàn toàn. Lúc mở mắt ra người đầu tiên cô nhìn thấy là sếp của chồng:
- Sao lại là anh?
- Liên không sao là tốt rồi!
Anh ân cần chăm sóc cô từng li từng tí một. Cô biết anh đã lâu qua chồng, trước đây, thỉnh thoảng có những buổi tiệc liên hoan Liên cũng được Đức cho đi theo.
Hôm Đức vào viện, Liên quay đi khinh bỉ. Kể từ giây phút đó, cô quyết định trở thành một người đàn bà khác hẳn. Ra viện, Liên chỉn chu, lượt là và hiện đại hẳn lên.
Sếp của Đức mời cô đến làm quản lý cả một chuỗi nhà hàng anh đầu tư. Liên thích công việc đó, nhưng cô rất ái ngại khi lúc nào anh cũng trả lương, thưởng cho cô rất hậu hĩnh.
Cứ như vậy vài tháng, sếp của Đức đã bày tỏ thích Liên. Những lần đi chơi, anh luôn tặng cô những món quà đắt tiền. Đôi khi, anh cũng chỉ muốn gọi cô đến nói chuyện cùng cho bớt cô đơn mà thôi. Vợ anh đã mất cách đây gần chục năm vì bệnh tật, từ đó anh chỉ qua lại với vài người chứ không cưới ai.
Đức thấy vợ bỗng nhiên thay đổi thì ngạc nhiên lắm. Đúng trong thời gian này anh và cô bồ rơi vào cảnh nợ nần ngập mặt khi liều lĩnh đầu tư mở một công ty riêng. Vừa nợ, vừa bế tắc lại quen sống sang chảnh rồi nên hai người cãi vã thường xuyên.
Đức về nhà thấy Liên có xe đẹp, tiền lúc nào cũng để cả chục triệu trong túi thì thèm lắm. Anh lại quay ra nịnh vợ thì Liên im lặng. Với cô bây giờ, mọi thứ đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Hôm đó đi làm về thấy xe của mình biến mất. Cô gào lên trong điện thoại:
"Anh mang xe về trả ngay cho tôi"
Nhưng Đức méo mặt gọi Liên mang giấy tờ ra giải quyết vì xe vừa mới gặp tai nạn. Đến nơi thấy cô bồ của chồng đang đứng bên cạnh chiếc xe bẹp dúm phần đầu Liên điên lắm, lao vào tát cho cô ả hai cái, dúi ngã xuống đường.
- Sao cái gì của tôi cô cũng thích mượn nhỉ.
Đức lao đến:
- Em để cho cô ấy đi đi.
- Anh sĩ diện mang xe của tôi đưa đón cô ta sao? Anh có biết xe này tôi đã mua bằng bao nhiêu mồ hôi công sức không. Hai người dám làm ô uế xe của tôi ra hả.
Cô bồ tái mặt, xấu hổ khi thấy người đi đường xúm lại chỉ trỏ, nói những lời khinh bỉ. Cô ta cũng cứ tưởng là Đức vực dậy được, mua hẳn cả xe đẹp đến đón nên thích lắm, hóa ra đều là đồ của vợ. Liên không còn là người đàn bà yếu đuối ngày nào nữa. Cô ngẩng cao đầu bước qua trước mặt chồng và nhân tình.
Theo WTT
Vì U23 chiến thắng, tôi phát hiện ra sự thật phũ phàng về người yêu U23 Việt Nam chiến thắng, cả trăm triệu người đều rạo rực, vui mừng, chỉ có tôi chìm ngập trong đau buồn. Cho dù trận chung kết U23 Việt Nam với U23 Uzbekistan chỉ còn vài tiếng nữa bắt đầu, tôi cũng không có lòng dạ nào để cổ vũ. ảnh minh họa Người yêu tôi khá đẹp, còn tôi chỉ là một...