Tôi từng có ý nghĩ giật chồng người khác!
Tôi là một cô gái kém sắc và cho đến tận bây giờ tôi luôn ỷ y và đổi thừa cho cái ngoại hình xấu xí của mình. Tại vì nó mà con đường tình duyên của tôi đã bao phen lận đận dù cho tôi đã cố gắng thật nhiều để bù lại những khiếm khuyết kia.
Ảnh minh họa
Là con gái ai chẳng mong mình yêu và được yêu thương thật nhiều. Cũng như bao người con gái khác tốt nghiệp phổ thông tôi chân ướt chân ráo hăm hở bước vào tình yêu với tình cảm thật đẹp. Và đã hơn một lần tôi tự hào về điều đó.
Hai mươi tuổi tôi bước vào tình yêu, tôi đã yêu như điên như dại. Tôi tin và thần phục anh. Yêu cho đến một ngày đứa con trong bụng tôi cần một danh phận thì cái người mà tôi coi mọi lời nói của anh là thánh chỉ ấy lại chẳng thể mạng lại cho tôi và con tôi cái mong ước giản dị tất yếu ấy.
Anh tỉnh bơ khi thông báo cho tôi cái tin sét đánh rằng anh đã có gia đình. Nhưng vì quá yêu tôi nên anh đã không thể nói ra. Đồ tồi, đồ khốn nạn…tôi cứ vậy mà kêu la thảm thiết.
Ngày nhận được tin tưởng chừng như chết được đấy tôi đã đau đớn xót xa tới nhường nào. Và rồi lòng tham chiếm hữu đàn bà đã đẩy tôi vào cuộc chiến với chị. Người phụ nữ bất hạnh, xong chính chị đã kéo tôi lại chỉ cho tôi thấy được những sai trái của mình.
Video đang HOT
Không, đế nói cho công bằng thì chính Cu Nam, thằng bé đã thức tỉnh tôi và đòi bố của nó được từ tay tôi trả về cho mẹ và em trai nó. Câu nói ngây thơ của cu cậu là làm cho trái tim tôi tan nát:
- Con ghét cô, con không muốn ngủ với cô đâu. Con muốn ngủ ở nhà mình nơi có bố, mẹ và cả em Bắc nữa.
Hai mươi tuổi, tôi bước vào đời với một vết thương lòng cùng với một vết nhơ mà cả cuộc đời này sẽ không bao giờ gột rửa nổi.
Thế rồi cuộc sống cứ thế trôi, tôi không đủ bản lĩnh để tìm đến cái chết nên phải sống. Sống lay lắ, sống vật vờ, sống mà như không sống. Ngày ngày đi làm đêm về vật vờ như chiếc bóng. Sống không tin vào ai đôi khi ngờ vực với chính bản thân mình.
Hai sáu tuổi tôi quyết định vứt bỏ cái quá khứ đau buồn kia bằng cách mạo hiểm đầu đơn thi đại học và thật may mắn tôi vừa đủ điểm đậu. Rồi niềm vui lại đến với tôi. Cái quá khứ đau buồn kia cũng không con ùa về dày vò tôi đêm đêm nữa. Trái tim yêu thương của tôi lại có cơ hội bùng cháy. Tôi e dè đón nhận nó trong mặc cảm tự ti và run sợ. Tôi định sẽ giấu tiệt đi cái quá khứ đau buồn và nhơ nhớp kia đi. Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Tôi không thể giấu anh và miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ biết nhường nào. Rồi chuyện gì đến nó đã đến, anh đã bỏ tôi ra đi sau cái ngày anh bắt tôi phải trực tiếp nói cho anh nghe tất cả.
Ba mươi tuổi tôi ra trường với tài sản mang theo là vết thương lòng cứ theo ngày tháng mà chất đầy mãi lên ngăn tim của mẹ. Tôi quyết định từ bỏ tất cả và chỉ sống cho mình mà thôi. Tôi cứ thế lao vào cuộc sống kim tiền như điên như dại. Và đã có lúc tôi mang trong mình ý nghĩ chạy trốn.
Anh đã đến đúng lúc tôi hoang mang, mất phương hướng. Theo lời của lũ bạn tôi miêu tả lại thì anh đến đúng cái lúc tôi chán đời nhất. Vậy mà anh đã yêu và thương tôi thật nhiều Nhất là khi biết được cái quá khứ đau buồn kia anh càng yêu và thương tôi nhiều hơn. Anh đến cho tôi tình yêu đẹp như truyện cổ tích. Và giờ đây tôi đang rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh.
Tôi kể cho các bạn câu chuyện này với mong muốn ai đã từng một lần lầm lỡ cũng đừng nên tự ti và hèn nhát đổ lỗi cho số phận và hãy biết cố gắng rồi hạnh phúc lại bắt đầu, sau cơn mưa trời lại sáng. Nói như Đào của Nguyễn Khải: “Cuộc đời này không có con đường cùng mà chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là mỗi chúng ta có đủ nghị lực và sức mạnh để vượt qua nó không thôi”.
Theo VNE
'Cơm nguội còn phải gọi vợ tôi bằng... cụ bà'
"Lúc còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ rằng phụ nữ lúc yêu thường bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Thế nhưng kết hôn về rồi tôi mới thấy vợ tôi không phải như những gì mình nghĩ mà cô ấy là kiểu người nhạt nhẽo. Ở bên cạnh cô ấy cuộc sống cứ như mặt hồ phẳng lặng, đìu hiu. Nói không ngoa chứ cơm nguội còn phải gọi cô ấy bằng cụ bà..."
Khác với vẻ mặt hớn hở, vui mừng của một người mới lấy vợ, anh Tuấn (Ba Đình - Hà Nội) lại thở dài ngao ngán khi có ái đó chúc mừng hoặc nhắc đến người vợ mới cưới của mình. Theo lời anh Tuấn kể thì anh và chị Huyền - vợ anh, kết hôn sau một năm tìm hiểu nhau. Anh nhận thấy chị Huyền thuộc mẫu phụ nữ ít nói, hiền lành, chăm chỉ. Cũng chính vì vẻ hiền thục, nhu mì nên anh Tuấn cho rằng chị sẽ là người vợ, người mẹ chuẩn mực.
Tuy nhiên cưới chị Huyền về rồi, anh Tuấn mới thực sự thấy nỗi thống khổ của người đàn ông có vợ mà như không. Lúc nào anh cũng là người chủ động hoặc gần như độc hành trong cuộc sống vợ chồng. Anh Tuấn cho biết mình đã từng phải gọi điện đến tổng đài tư vấn tình yêu hôn nhân để nhờ các chuyên gia gỡ rối tình trạng
"Lúc còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ rằng phụ nữ lúc yêu thường bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Thế nhưng kết hôn về rồi tôi mới thấy vợ tôi không phải như những gì mình nghĩ mà cô ấy là kiểu người nhạt nhẽo. Ở bên cạnh cô ấy cuộc sống cứ như mặt hồ phẳng lặng, đìu hiu. Nói không ngoa chứ cơm nguội còn phải gọi cô ấy bằng cụ bà. Suốt 2 tháng sống với chồng, cô ấy cứ lặng lẽ làm việc nhà, lặng lẽ lên phòng ngủ, lặng lẽ ăn, lặng lẽ đáp ứng đòi hỏi gối chăn của tôi. Rất ít khi cô ấy có điều gì đó để nói với chồng. Nhà có 2 người mà lúc nào tôi cũng trở thành kẻ độc thoại. Cô ấy nghe tôi nói chuyện cũng không tỏ ra tán đồng hay phản bác. Thực sự là tôi không biết mình nên làm thế nào để thay đổi được cô ấy" - anh nói.
Là một thành viên của một diễn đàn xã hội, anh Thanh (Gia Lâm - Hà Nội) đã không có ít lần kêu gào với các thành viên trên diễn đàn về người vợ "lạnh lùng" đến độ kì quặc của mình. Anh Thanh cho biết, Thùy - vợ anh, hình thức bình thường xong anh rất yêu vợ. Vì yêu vợ nên anh thường xuyên bộc lộ thể hiện tình cảm của mình với vợ. Tuy nhiên đáp lại anh, chị Thùy hoặc là ậm ừ, hoặc cho rằng "anh rách việc".
"Quả thực tôi bó tay với độ lạnh lùng, nguội còn hơn cơm nguội của cô ấy".
Anh Thanh kể: "Suốt mấy năm chung sống vợ chồng, chưa bao giờ cô ấy chủ động hôn chồng một cái. Chồng nói &'anh yêu em' thì cô ấy tỉnh bơ nói rằng &'anh hâm à?'. Chồng đi làm về mệt hoặc bị ốm, cô ấy không một lời hỏi thăm xem chồng làm sao. Vợ chồng mà cứ như hai kẻ ở trọ với nhau vậy. Cô ấy hành xử theo kiểu việc anh anh làm, việc tôi tôi lo. Khoản &'chiều chồng' của cô ấy thì càng ngày càng lạnh nhạt, khiên cưỡng. Thái độ của cô ấy khiến tôi chán nản vô cùng".
Anh Chiến (Cầu Giấy - Hà Nội) thì cho biết: "Cả ngày cậy miệng cũng không nghe được tiếng của cô ấy. Suốt ngày cô ấy như con rùa lầm lũi, ngồi trong mâm cơm, đối diện với chồng mà cô ấy chỉ chăm chăm nhìn vào bát cơm, thở dài rồi dường như cố gắng ăn cho nhanh để đứng dậy. Cô ấy làm như kiểu nhìn thấy tôi là chán ngán lắm rồi mặc dù vợ chồng mới kết hôn được chưa đầy một năm. Trong nhà có chuyện gì, tôi bàn bạc cùng thì cô ấy chỉ nói được câu &'thế à' hoặc &'tùy anh, sao cũng được'. Có hôm tôi mang chuyện sẽ phải ra nước ngoài làm việc trong vòng 2 năm để xem cô ấy phản ứng thế nào. Nhưng khác với mong đợi của tôi, cô ấy cũng chỉ nói một câu &'cũng lâu nhỉ!'. Quả thực tôi bó tay với độ lạnh lùng, nguội còn hơn cơm nguội của cô ấy".
Cũng trong trường hợp tương tự là anh Nam (Sóc Sơn - Hà Nội). Anh kể rằng mình phiền lòng vì khi vợ chồng ở nhà cùng nhau, chị Hoài - vợ anh, chỉ cắm đầu đọc báo mạng rồi xem tivi. "Có hôm bố chồng đến chơi, cô ấy cũng cứ miệt mài ngồi dán mắt vào màn hình, tay ôm khư khư cái điều khiển. Khi tôi nhắc nhở thì cô ấy gọn ghẽ nói rằng: &'Có chuyện gì để nói đâu'. Rồi cứ chứng nào tật ấy, ai làm gì cô ấy mặc kệ. Tôi luôn cố gắng để cải thiện tình hình giữa hai vợ chồng và giúp cô ấy thay đổi tâm tính nhưng cũng đành bất lực" - anh Nam kể.
Chuyện giao tiếp hàng ngày đã không hợp đến cả chuyện gối chăn của hai vợ chồng, chị Hoài cũng đáp ứng anh theo kiểu "xã giao", nằm cứng đơ như búp bê tình dục. "Lúc nào tôi xong là cô ấy lăn ra ngủ, chẳng cần biết chồng có thỏa mãn, có cần âu yếm trò chuyện hay không. Rồi cứ thế, từ việc chán nản với lối ứng xử của cô ấy, chúng tôi càng ít có chuyện để nói với nhau. Cô ấy cứ dần nhạt nhòa trong suy nghĩ và tình cảm của tôi" - anh Nam tâm sự.
Theo VNE
Có vợ và 3 con vẫn lừa để tôi sinh con trai cho anh Có lẽ vì vợ anh không sinh được con trai mà anh tiếp cận tôi, có lẽ vì cái thai tôi đang mang là con trai nên anh mới yêu chiều tôi đến vậy. Tôi và anh gặp nhau trên chuyến xe bus định mệnh. Chúng tôi mến nhau từ cái nhìn đầu tiên. Anh là người rất lịch lãm và thành đạt....