Tôi tự hủy hoại cuộc đời khi lấy vợ
Bây giờ tôi cực kỳ hối hận chỉ muốn bỏ quách cô ấy đi để thoát cái “nợ đời”.
Tôi 25 tuổi, là một chàng trai ở tỉnh lẻ ra Hà Nội học tập, sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi trúng tuyển vào một công ty phần mềm máy tính và bắt đầu bận rộn với công việc.
Cả 4 năm đại học tôi không hề yêu ai, nói ra thật khó tin bởi tôi là con trai, hơn nữa trong mắt mọi người tôi còn được cho là “người mẫu” với chiều cao gần 1m8. Đúng là cũng có khá nhiều cô gái bày tỏ tình cảm với tôi nhưng do tính tôi không thích yêu đương khi đang học. Trước khi bước vào cánh cửa đại học, tôi cũng đã tự nhủ mình khi nào ra trường có việc ổn định mới yêu đương.
Rồi cũng đến cái ngày tôi ra trường và tìm được một công việc ổn định. Do đặc trưng công việc làm về phần mềm máy tính nên cả ngày tôi ngồi ôm máy tính và nói chuyện với các bạn qua internet, những lúc rảnh rỗi thì tôi ngồi viết blog. Cũng chính việc hay lên cái blog ấy viết tâm sự mà tôi quen cô ấy. Không biết vô tình hay cố ý nhưng cô ấy rất hay vào chia sẻ với tôi qua những tâm sự đó. Dù chưa gặp cô ấy thật ngoài đời nhưng tôi cảm thấy có một sự gắn kết kỳ lạ, tôi cảm thấy cô ấy là một cô gái rất tốt, ngây thơ và trong sáng.
Nói chuyện được một thời gian tôi ngỏ lời yêu và cô ấy đồng ý, lúc đó chúng tôi mới bắt đầu gặp mặt, hẹn hò nhau. Chúng tôi đến với nhau nhanh chóng, sau đó dính lấy nhau như sam. Hôm đó chở cô ấy đi chơi, trời mưa to quá nên tôi nán lại phòng cô ấy chờ tạnh mưa. Thật khó để một đôi nam nữ đang yêu trong đêm với nhau ở phòng riêng mà không xảy ra chuyện gì, rồi “chuyện ấy” đến thật tự nhiên trong đêm đó. Em có bầu và tôi bất chấp sự phản đối của gia đình để cưới.
Cô ấy ít hơn tôi 5 tuổi, học chưa xong đại học, nhưng vì đã “trót” có trước nên cô ấy nói sẽ bảo lưu kết quả học tập, sinh con xong cô ấy sẽ đi học tiếp để có một công việc cho hẳn hoi. Nhưng sau khi con đã chập chững biết đứng rồi mà cô ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì về việc đi học tiếp hay đi làm một công việc gì đó, cô ấy chỉ thích ở nhà bế con.
Tôi ngán ngẩm với cuộc hôn nhân cùng một người vợ lười nhác (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tài chính eo hẹp, một mình tôi phải lao vào kiếm tiền, làm thêm giờ để đủ chi phí cho mọi sinh hoạt của cả gia đình. Đã thế, cô ấy chẳng biết giúp chồng việc gì ngoài bế con cả ngày, chẳng chịu động tay vào bất cứ việc gì trong nhà. Đi làm vất vả cả buổi, về nhà tôi lại phải dọn dẹp, làm đủ mọi việc mà đáng lẽ ra cô ấy là vợ thì phải đảm nhận. Tôi không khác gì một đứa osin cho cô ấy, từ việc lớn đến bé, to đến nhỏ. Rửa bát, quét nhà, phơi quần áo tôi đều phải làm hết vì tôi không làm thì cô ấy cứ để như vậy ngày này qua ngày khác.
Đến bây giờ, tôi chẳng dám hé nửa lời than thở với gia đình, bởi ngày trước khi gia đình phản đối, chính tôi là người bất chấp tất cả để đến với cô ấy bằng được.
Càng ngày tôi càng không thể chấp nhận được cô ấy, là phụ nữ nhưng cô ấy lại quá lười biếng, nhác việc và ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ mà không biết tôi đã vất vả như thế nào để có đủ tiền nuôi sống cô ấy và con. Thời gian gần đây chúng tôi cãi nhau liên miên, cô ấy tức giận với tôi thì đánh con. Lỗi là do tôi, khi yêu tôi đã quá vội vàng, hấp tấp, chỉ vì một phút không kiềm chế được bản thân mà tôi tự hủy hoại cuộc đời mình rồi quyết định chóng vánh cho sự kiện trọng đại nhất của cả đời người.
Tôi ngán ngẩm với cuộc hôn nhân cùng một người vợ lười nhác. Bây giờ tôi cực kỳ hối hận chỉ muốn bỏ quách cô ấy đi để thoát cái “nợ đời”.
Theo VNE
Mẹ mất, anh không cho tôi về chịu tang
Khi mẹ tôi mất mà anh cũng không cho hay, không cho tôi về chịu tang thì tôi làm sao có thể tha thứ cho anh chuyện này?
Mãi đến khi máy bay cất cánh, tôi mới tin chắc rằng lần này mình sẽ được về nhà. Tôi nghĩ đến mẹ tôi, 7 năm không gặp, chắc mẹ đã yếu đi nhiều, tóc sẽ bạc nhiều hơn. Còn ba tôi, vốn dĩ đã gân guốc, bây giờ chắc lại càng gày gò hơn... Chỉ nghĩ đến bấy nhiêu mà tôi trào nước mắt.
Từ sân bay Tân Sơn Nhất về nhà, tôi thuê taxi để mẹ con đi cho khỏe. Hai đứa nhỏ lần đầu tiên đi xa nên rất quậy khiến tôi mệt đừ với chúng. Tuy vậy tôi rất vui khi mường tượng đến cảnh, chỉ lát nữa thôi, ba mẹ và các anh tôi sẽ vui mừng, ngạc nhiên thế nào khi mấy mẹ con đột ngột xuất hiện...
Thế nhưng những gì tôi tưởng tượng đã không xảy ra. Ngôi nhà của ba mẹ tôi vốn rất rộng giờ như càng thêm rộng. Ba tôi ngồi ở bàn nước ngoài thềm ba. Anh hai thì đi đâu đó chưa về. Chị hai và mấy đứa cháu cũng ở ngoài rẫy. Trông thấy tôi, ba tôi lập cập đứng lên, không nói được lời nào. Tôi bước nhanh tới chỗ ba, nắm lấy tay ông, nghẹn lời: "Ba khỏe không ba?". Rồi tôi nhìn dáo dác: "Mẹ đâu ba?".
Ba tôi cúi xuống xoa đầu hai đứa nhỏ đang giương mắt nhìn mẹ và ông ngoại: "Lớn quá rồi. Sao về mà không báo anh hai lên đón? Ba nó đâu sao không về chơi?". Tôi không trả lời mà bước nhanh vào nhà. Tôi đã có câu trả lời về sự vắng mặt của mẹ. Ở giữa nhà, bàn thờ mẹ tôi nghi ngút khói hương...
Anh hai tôi bảo khi mẹ tôi hấp hối, anh đã gọi điện cho Phùng, chồng tôi, bảo đưa mẹ con tôi về cho bà nhìn mặt lần cuối. Thế nhưng Phùng bảo đường sá xa xôi, anh lại đang đi công tác ngoài Quảng Ninh nên không thể cho tôi và mấy đứa nhỏ về. "Khi mẹ mất, anh cũng có báo cho nó nhưng chờ mãi vẫn không thấy tăm hơi mẹ con bây... Lúc liệm, phải vuốt mãi mẹ mới chịu nhắm mắt"- giọng anh hai nghèn nghẹn.
Phùng giấu tôi mọi chuyện. Tôi có thể không truy cứu nhưng khi mẹ tôi mất mà anh cũng không cho hay, không cho tôi về chịu tang thì tôi làm sao có thể tha thứ cho anh chuyện này? 7 năm trước, khi chấp nhận theo anh về ngoài kia sinh sống, tôi cứ đinh ninh rằng bây giờ giao thông thuận tiện, đi lại dễ dàng, từ Hải Phòng vô Sài Gòn có đường bay thẳng, bất cứ lúc nào tôi muốn thì cũng có thể về nhà. Vậy mà ra đến ngoài đó, tôi như bị biệt giam, bị cách ly khỏi gia đình, họ hàng, quê hương của mình.
Anh có cha mẹ già phải phụng dưỡng, một đứa em trai bị ảnh hưởng chất độc da cam không thể tự chăm sóc bản thân. Khi tôi vừa về tới, ngay lập tức ông anh cả của anh dọn ra ở riêng. Tôi phải bỏ công việc hướng dẫn du lịch yêu thích của mình vì anh bảo một mình anh đủ sức lo cho gia đình.
Tôi chỉ sợ anh bắt con tôi, còn chuyện ly hôn thì mấy đêm nay tôi đã nghĩ đến... (Ảnh minh họa)
Thế giới của tôi bây giờ là ngôi nhà ngói 3 gian rộng thênh thang, con đường từ nhà ra ngôi chợ đầu làng. Tôi chăm sóc ba mẹ chồng và em chồng, mỗi tháng anh đưa cho tôi một khoảng tiền đủ để trang trải mọi chuyện, thậm chí có dư. Nhưng ngay cả khi có tiền, tôi cũng không biết phải làm gì ở chốn đìu hiu ấy.
Tết năm đầu tiên tôi không được về nhà với lý do "mới ra mà đã về làm chi cho tốn kém". Năm thứ hai, mẹ anh bệnh; năm thứ ba, tôi sinh bé út; năm thứ tư bé út còn nhỏ anh không cho tôi mang đi xa... Cứ vậy, mà đến 7 năm. Đến khi tôi quyết định giấu anh, tự mình đặt vé, tự mình dắt các con về thăm ngoại thì tôi vẫn nghĩ, chỉ là một chuyến về thăm nhà, rồi tôi sẽ trở ra, tiếp tục làm dâu, làm vợ, tiếp tục phục vụ gia đình anh vì sau 7 năm bị cách ly với thế giới công việc, tôi đã bắt đầu thấy sợ hãi, bắt đầu muốn an phận thủ thường...
Vậy mà giờ đây mọi suy nghĩ trong tôi đã đảo lộn. Tôi gọi điện cho anh ngay buổi chiều của cuộc đào tẩu: "Tại sao anh giấu em? Tại sao mẹ bệnh anh hai báo tin mà anh không cho em biết? Tại sao mẹ mất anh cũng không cho em về? Tại sao... Tại sao...". Tôi hỏi và không chờ anh trả lời. Tôi hỏi chỉ để trút bỏ cơn cuồng nộ, uất ức trong lòng. Tôi bảo anh muốn gì thì vào trong này nói chuyện với tôi, với ba và anh hai chứ tôi không trở ra nữa. Thế nhưng anh chần chừ: "Anh đang bận... Em ra đi rồi tới mùa hè, anh sẽ đưa em vào thưa chuyện với ba".
Nhưng tôi không còn niềm tin với anh nữa. Nếu tôi trở ra thì chắc chắn anh sẽ tiếp tục giam cầm tôi trong ngôi nhà 3 gian cùng với những nghĩa vụ thiêng liêng, cao cả mà suốt ngày anh ra rả bên tai tôi. Tôi đã quá chán ghét sự ích kỷ của anh. Nó đã biến tôi từ một người có công ăn việc làm, một người hoàn toàn độc lập trong cuộc sống trở thành một con rối chỉ biết phụ thuộc vào sự giật dây của người khác.
"Em sẽ không trở ra nữa, anh tự sắp xếp chuyện nhà"- tôi nói dứt khoát. Anh hết năn nỉ rồi quát lên trong điện thoại: "Em thật quá quắt. Thuyền theo lái, gái theo chồng chớ có thứ vợ gì mà như em? Chỉ chuyện em dắt mấy đứa nhỏ bỏ trốn thì cũng đủ cho anh bỏ em rồi. Anh kỳ hạn cho em 1 tuần lễ, nếu không về thì anh sẽ gởi đơn ra tòa, sẽ bắt 2 đứa nhỏ...".
Thứ vợ như tôi là thứ vợ gì? Tôi quay chậm lại những thước phim của cuộc hôn nhân và thấy rằng, mình đã đánh mất chính mình trong cuộc hôn nhân này. Cái được lớn nhất là tôi có 2 đứa con. Tôi chỉ sợ anh bắt con tôi, còn chuyện ly hôn thì mấy đêm nay tôi đã nghĩ đến...
Tôi phải làm sao để giành lấy tài sản quý báu nhất ấy trong cuộc chiến mà nếu anh hay tôi châm ngòi thì cũng đều khủng khiếp đối với những đứa trẻ...
Theo VNE
Em không là người lấp chỗ trống Đừng vội nói lời yêu em khi trái tim anh vẫn còn chằng chịt những vết xước. Bao năm qua, em đứng từ xa để nhìn anh yêu người con gái khác. Bao năm qua em ôm một mối tình đơn phương với những hờn giận, những giọt nước mắt. Em không hi vọng anh yêu em, tình yêu đâu có thể ép...