Tôi tự hỏi, anh giữ gìn cho tôi nhưng lại luôn luôn mang bao cao su vì sao?
Yêu nhau hơn 2 năm, tôi yêu cầu anh đợi tới ngày cưới và anh đồng ý. Nhưng giờ tôi phát hiện ra, ở nhà anh, cặp đi làm của anh lúc nào cũng tràn ngập bao cao su.
Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn tự hào, thậm chí còn khoe khoang với bạn bè về người đàn ông của mình. Tôi luôn nói anh là “của hiếm còn xót lại” khi mà yêu nhau anh không bao giờ đòi hỏi hay bắt ép tôi làm “chuyện ấy”. Bạn bè bảo tôi là đứa cổ hủ, làm thế chỉ mất người yêu thôi vì thời đại bây giờ chả ai còn đi giữ gìn trinh tiết đến ngày cưới. Nhưng tính tôi là vậy, cái gì đã quyết thì không thay đổi được. Và tôi thấy mình hạnh phúc khi tìm được người đàn ông yêu, hiểu và tôn trọng mình.
Nhìn chung khi yêu nhau, tôi thấy anh rất tốt: đàn ông, chính trực, ít nói, biết quan tâm. Vì thế mà tôi không có gì phàn nàn. Đám bạn cứ cười khúc khích, còn cá với tôi rằng, đàn ông ở tuổi 30 như thế, nếu không đòi hỏi bạn gái thì chắc chắn đi “xả” bên ngoài. Còn nếu không thì… giới tính có vấn đề. Tôi cảm thấy khó chịu vì cách nhìn nhận tiêu cực đó.
Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn tự hào, thậm chí còn khoe khoang với bạn bè về người đàn ông của mình. Tôi luôn nói anh là “của hiếm còn xót lại” khi mà yêu nhau anh không bao giờ đòi hỏi hay bắt ép tôi làm “chuyện ấy”. (Ảnh minh họa)
Chuyện tình cảm của chúng tôi diễn ra khá êm đẹp. Đám cưới sẽ được tiến hành vào cuối năm nay. Nhưng rồi một sự việc xảy ra làm tôi phải suy nghĩ mãi. Có lẽ tôi đã quá ngây thơ hoặc nhìn nhận mọi chuyện đơn giản quá.
Yêu nhau hơn 2 năm, vì không nghi ngờ anh nên tới chơi tôi cũng chẳng bao giờ lục lọi hay có ý kiểm soát gì anh cả. Cho tới khi anh nhờ tôi đến nhà thu dọn đồ đạc (vì sau khi cưới, anh sẽ chuyển qua căn nhà tôi thuê để ở), tôi mới tá hỏa phát hiện ra phòng của anh có rất nhiều… bao cao su. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là trong cặp đi làm của anh, rồi trong ví cũng phải có vài chiếc.
Tôi sững sờ trước sự thật này. Chẳng có ai không dùng mà lại chuẩn bị nhiều đến thế? Anh chỉ sống một mình, anh không đòi hỏi tôi “chuyện ấy”, vậy rốt cục, anh có bao nhiêu hộp bao cao su như thế để làm gì? Tôi đau đớn vô cùng vì hình dung ra cảnh mình bị dắt mũi suốt thời gian qua.
Video đang HOT
Anh chỉ sống một mình, anh không đòi hỏi tôi “chuyện ấy”, vậy rốt cục, anh có bao nhiêu hộp bao cao su như thế để làm gì? (Ảnh minh họa)
Tôi tìm cô bạn thân tâm sự. Nó cười bảo thời này chỉ có tôi tin là đàn ông 30 tuổi chay tịnh đợi được vợ đến ngày cưới tôi. Tôi hoang mang không biết phải làm gì thì bạn tôi khuyên nên bỏ qua, coi như không biết. Đàn ông có nhu cầu sinh lí, mà tôi lại không đáp ứng, tất nhiên họ phải đi tìm người khác giải khuây. Đấy cũng là một phần lỗi của tôi. Lẽ ra tôi phải hiểu hơn và chiều chuộng anh ấy. Bạn tôi còn nói, đấy là người ta tốt, vẫn chiều theo ý mình rồi ra ngoài “vui vẻ” một mình chứ nhiều người có khi họ bỏ luôn.
Những ngày này tôi khó xử vô cùng. Tôi tránh mặt anh vì cảm thấy ghê tởm. Cứ nghĩ cảnh anh đi tìm gái để giải khuây tôi lại thấy anh vừa tầm thường, vừa hèn hạ. Cô bạn thân nói tôi cả nghĩ quá. Cái này tôi cũng sai, không thể trách một mình anh ấy được. Ở đời muốn hạnh phúc thì phải nhắm một mắt, mở một mắt mà sống.
Có lẽ nào là tôi sai. Có lẽ nào cứ không được bạn gái đáp ứng là đàn ông sẽ phải tìm người đàn bà khác để lên giường? Anh có xứng đáng với tình yêu và sự tin tưởng của tôi không hay tại tôi cổ hủ và ích kỉ quá? Mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Eva
Thà cười cho qua còn hơn phải giải thích nỗi buồn...
Có ai muốn, thật sự muốn độc hành cả đời không? Chắc chắn không! Bẩm sinh con người sống cần có gia đình, bạn bè, cần có một xã hội để họ hòa mình vào. Sống "một mình" còn có ý nghĩa gì.
Đây chính là điều vô nghĩa nhất trong những điều vô nghĩa.
"Cô độc mới chính là sự đáng sợ nhất! Nhưng tôi là người dũng cảm."
Có ai muốn, thật sự muốn độc hành cả đời không? Chắc chắn không! Bẩm sinh con người sống cần có gia đình, bạn bè, cần có một xã hội để họ hòa mình vào. Sống "một mình" còn có ý nghĩa gì. Đây chính là điều vô nghĩa nhất trong những điều vô nghĩa.
Mặc dù hiểu, nhưng không thể tránh. Cuộc sống của tôi! Ít nhất cho đến năm tuổi 17 đẹp đẽ này, là gần như vô nghĩa.
Vì sao "gần như vô nghĩa"?
Ngoại trừ một gia đình, 4 thành viên, với cuộc sống không dư giả, không nhàn hạ. Tôi không còn có thứ gì nữa. Bạn bè? Đau lòng nhưng vẫn nói ra rằng, không có duyên lắm với chữ "bạn".
Thời mặc váy đến trường, từng có một cô bạn. Ăn chung, tắm chung, ngủ chung, học chung, đi chơi chung, đồ cũng mặc chung một kiểu... 4,5 năm trôi qua, chỉ vì người lớn mà rồi cũng rời xa nhau. 3 năm tiếp theo, vẫn là một cô bạn dễ thương. Ăn cùng ngủ cùng đi học cùng, bao nhiêu tình cảm cũng đều đặt vào cô ấy và một nhóm bạn nữa. Thật sự khao khát có thể cùng nhau thân thiết đến tận về già, còn vọng tưởng điều đẹp đẽ nhất cuộc đời này chính là tình bạn ấy. Nhưng tiếp tục lại sống trong sự ganh ghét, sự "bỏ rơi". Tình bạn thân đó cũng bị người khác "cướp" đi mất. Không có bạn bè, chính là sự cô độc nhất mà tới giờ phút này tôi trải qua. Nhưng tôi cũng học được cách không "cần". Được, tôi không cần, tôi sống một mình, thì đã làm sao?
Cho đến 2 năm qua. Tôi tưởng như mình có thể mở rộng mối quan hệ với mọi người, có thể tìm được niềm vui trong những tháng ngày xuân xanh ngắn ngủi. Bởi vì lúc đầu từng rất tốt, có thể bắt chuyện làm quen với người khác rồi dần dần thân thiết hơn. Về sau, thì không có sau đó nữa. Chỉ là như gió thoảng qua, tôi liền trở lại thể giới cô đơn của mình.
Một ngày nắng đẹp hay một đêm mát mẻ nào đó, tôi cuối cùng cũng phá vỡ qui tắc cũng như đem mọi niềm tin, tình cảm của mình đặt vào một mối quan hệ. Cảm xúc đó quả thực không có gì sánh bằng. Đó là một thế giới màu hồng và chỉ có vị ngọt. Nhưng rồi, đó chỉ là đối với tôi, một kẻ đáng thương như tôi cuối cùng lại trở nên đáng thương hơn...
Và cho đến những ngày gần đây nhất. Mỗi một lúc tôi đều nhận ra thêm một chút, chính là, thế giới này không có chỗ cho tôi. Bây giờ, nhìn vào ai tôi đều cảm nhận ra một là không quan tâm, hai là ghét bỏ. Chỉ có vài người tôi bất chấp chấp nhận họ tiếp tục trong cuộc sống tẻ nhạt của mình. Chỉ duy nhất vài người, nhưng thật ra....lại không có người mà tôi cần nhất. Này, cũng chính là một loại bi ai!
Ngồi thẫn thờ nhìn ra xa, nhìn lại cuộc sống của bản thân. Quả là như một bài hát bị quên lãng sau một thời làm mưa làm gió trên thị trường. Đúng, từng có lúc tôi cảm thấy mình có đủ mọi thứ, cảm thấy không ai "ưa" mình cũng không sao. Bởi vì khi đó tôi vui vẻ vì sự thành công nho nhỏ của mình.
Còn bây giờ thì không. Cũng là "ai không ưa mình, mình mặc kệ". Nhưng khác đó chính là sự chấp nhận cô độc. Tôi không còn khao khát một tình bạn quá đỗi thân thiết, chỉ cần tốt với nhau lúc nào hay lúc đó. Tôi cũng không còn muốn bắt chuyện làm quen. Lại càng không muốn bản thân thương yêu một ai nữa. Bởi vì tôi không có duyên với cuộc sống vui vẻ này!
Giờ tôi chỉ muốn sống sao có thể che khuất mắt người đời đi nỗi bi ai trong lòng. Có thể nói tôi giả tạo đi, nhưng có là gì chứ. Thà cười còn hơn phải giải thích nỗi buồn. Sống một mình đúng là vô nghĩa, tôi biết. Nhưng giờ cũng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Tôi bắt đầu thích đi ăn một mình, thích đi đi về về một mình, thích làm mọi thứ một mình mặc dù biết sẽ khó khăn hoặc không làm được,... Và nhiều thứ vậy lắm. Bởi, một mình, sẽ không ai thấy tôi quá đáng thương, không ai làm tôi phải phiền não, không ai có thể thấy tôi bất lực bật khóc.
Ai cần nhiều người thì cứ cần, ai cần một người bạn chí cốt vẫn nên cần. Còn tôi, ai cần tôi thì tôi cần lại. Còn không... tôi một mình. Thế thôi!
Quách Vỹ Quân
Lúc vợ hôn mê tôi mới biết lý do dưới gối vợ có cả chục hộp bao cao su Chẳng biết cô ấy trữ nhiều thế làm gì, lúc đó tôi chỉ nghĩ là để vợ chồng dùng dần rồi cũng không để ý nữa. Tôi và vợ sau khi kết hôn thì quyết định kế hoạch 2 năm mới sinh con vì lúc đó tôi đang học dở cao học. Vì không muốn ảnh hưởng tới việc học và tương lai...