Tôi tự dằn vặt mình vì không sinh nổi con
Nếu không lấy tôi, anh chắc hẳn sống hạnh phúc biết bao. Anh chưa bao giờ oán trách nhưng tôi luôn tự trách mình vô dụng.
Hiện tại tôi rất buồn về viễn cảnh tương lai của mình. Tôi năm nay gần 30, chồng rất mực yêu thương. Thật không may, tôi bị bệnh buồng trứng đa nang, chắc nặng nên đi làm thụ tinh nhân tạo thất bại, tôi đang chờ lần tới đi làm lại nhưng chẳng có niềm tin gì hết.
Cứ nghĩ đến viễn cảnh không còn con đường nào khác phải đi làm thụ tinh ống nghiệm là tôi sợ lắm. Mỗi lần nghĩ về những người bạn, giờ đã có nhà cửa yên ấm, công việc ổn định, con cái khỏe mạnh là tôi thấy tủi cho mình ghê gớm.
Đường đời của tôi từ lúc bắt đầu đã không bằng phẳng, giờ chỉ gần như số 0, chưa có nhà cửa, thất nghiệp, bị bệnh. Đôi lúc chồng đi làm, ở nhà tôi tự khóc thầm nhưng chẳng dám nói cho chồng biết, sợ anh lo lắng. Tôi đã cố gắng tìm kiếm công việc nhưng ở thành phố nhỏ này đa phần xin việc dựa vào quan hệ thì một kẻ thân cô thế cô như tôi thật bế tắc.
Video đang HOT
Tôi rất thương chồng, nhiều lúc nghĩ anh phải chịu khổ vì lấy tôi; hoặc nếu không lấy tôi, anh chắc hẳn đã có cuộc sống hạnh phúc biết bao. Anh chưa bao giờ than vãn hay nửa lời oán trách nhưng tôi lại luôn tự trách mình vô dụng, không giúp anh được gì, để mình anh lo toan gánh nặng kinh tế. Tôi thật khổ tâm.
Đến giờ lại chuyện con cái nữa, từ lúc chạy chữa bệnh hiếm muộn này, tôi tốn không ít tiề.n bạc. Nhiều lúc không dám đi gặp mặt bạn bè, không đi chơi nhà họ hàng, họ chắc đang suy đoán vợ chồng tôi có vấn đề gì mà cưới mấy năm rồi chưa sinh con. Chuyện con cái là của trời cho, càng mong ngóng càng thất vọng nhưng tôi không ngày nào không nghĩ đến, càng nghĩ càng đau khổ và tự dày vò mình.
Người ta nói buồng trứng đa nang nguy cơ hiếm muộn cao, tôi rất sợ. Kin.h nguyệ.t tôi từ năm 17 tuổ.i đã không đều, bệnh chắc nặng và khó chữa. Có ai bị bệnh này tìm được niềm vui làm mẹ chưa, xin chia sẻ kinh nghiệm và cho tôi một lời trấn an để được trấn tĩnh, tâm trí đang bấn loạn. Xin chân thành cảm ơn.
Thanh
Theo Vnexpress
Tôi luôn sống trong dằn vặt tội lỗi mỗi dịp 8/3 tới
Vậy mà 1 lát sau, bác sĩ lại thông báo: "Chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể giữ được cái thai, chị nhà bị ngã mạnh quá!".
Chào các bạn,
Tôi viết tâm sự của mình lên đây để những ai vô tâm như tôi có được 1 bài học rút kinh nghiệm. Câu chuyện tôi sắp kể là 1 kỉ niệm buồn trong ngày 8.3.
Tôi có sinh nhật trùng vào ngày tôn vinh phái đẹp - ngày 8.3. Vậy là từ khi lấy vợ, tôi mặc định cho mình có được cái quyền được vợ yêu thương, được nhận quà, được vợ chuẩn bị 1 bữa cơm tươm tất để chúc mừng sinh nhật. Còn chuyện cô ấy được nhận hoa, nhận quà trong ngày này từ tôi, tôi không còn bận tâm tới. Cô ấy mải phục vụ chồng con mà cũng quên đi cái quyền của 1 ngườiphụ nữ trong ngày 8.3. Chẳng bao giờ thấy vợ kêu ca nửa lời nên tôi cứ vô tâm tận hưởng.
Cách đây 3 năm, đúng vào ngày 8.3, vợ tôi đã gặp ta.i nạ.n vì tôi. Cô ấy sẽ khó sinh con tiếp sau lần hỏng thai đó và phải giữ mãi bước đi chấm phảy do xương bàn chân không thể hồi phục hoàn toàn. Từ ngày đó, lúc nào tôi cũng thấy mình thật tệ.
Nếu như tôi bớt đi sự ích kỉ bản thân mà nghĩ cho vợ 1 chút thì có lẽ bây giờ vợ không phải mang tật thế này. Hôm đó, sau khi dùng bữa tối được vợ chuẩn bị tinh tươm, chu đáo. Con gái nhỏ biết là sinh nhật bố nên một mực đòi mua bánh ga tô. Lúc đó, vợ tôi đang bận dọn dẹp nên bảo tôi lai con đi mua 1 cái bánh nhỏ về cho 2 bố con thổi nến. Nhưng tôi nhất quyết không đi, ra điều nay là sinh nhật lại còn bắt tự đi mua bánh này khác. Nghĩ lại thấy mình thật trẻ con và vô tâm. Tại sao lúc ấy tôi không nghĩ 8.3 cũng là ngày của vợ. Mình cũng cần làm gì đó tặng vợ?
Vốn tính chiều chồng, chiều con nên cô ấy lại dắt xe đi mua bánh. Vừa đi được khoảng 10 phút thì thấy có điện thoại gọi về báo vợ tôi bị ta.i nạ.n, đang cấp cứu ở Bạch Mai. Không còn kịp nghĩ gì, tội vội vàng gửi con nhà hàng xóm để phi xe vào với vợ. Vì bị ngã mạnh nên bàn chân của vợ tôi bị vỡ, phải mổ gấp. Từ ngày đó, chân vợ tôi không còn bước được những bước đi bình thường nữa. Như thế đã đủ làm tôi dằn vặt lắm rồi. Vậy mà 1 lát sau, bác sĩ lại thông báo: "Chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể giữ được cái thai, chị nhà bị ngã mạnh quá!". Tôi tái mặt khi nghe thấy những lời này từ bác sĩ. Cái thai - chẳng nhẽ đó là món quà đặc biệt bất ngờ mà vợ tôi hứa tặng ư?. Cảm giác tôi không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa. Tôi chính là kẻ cướp đi cuộc sống của con mình và làm vợ thành người tàn phế. Cả đời này, có làm gì tôi cũng không chuộc được lỗi với mẹ con cô ấy.
Tất nhiên với một người vợ tâm lý như cô ấy, thì sẽ chẳng bao giờ nói đến chuyện vụ ta.i nạ.n đó nữa. Cũng chẳng bao giờ kêu đau khi trái nắng trở trời thậm chí còn cố gắng bước đi bình thường nhất để tôi an tâm. Tỏ ra như vậy nhưng tôi biết cô ấy tự ti với bước chân chấm phảy của mình lắm. Vụ ta.i nạ.n đã qua 3 năm nay, chúng tôi vẫn đang mong chờ có lại một đứa con mà chưa được. Cuộc sống cứ như thế trôi đi, cô ấy vẫn là một người vợ đáng được tôn vinh còn tôi vẫn chìm trong tội lỗi, dằn vặt.
Từ sau ngày sinh nhật nhớ đời ấy, tôi biết trân trọng vợ hơn, quan tâm tới cô ấy nhiều hơn nữa. Tất cả để bù đắp những thiệt thòi mà một người chồng vô tâm như tôi đã làm trong suốt những năm qua. Ngày 8.3 những năm sau đó hiển nhiên là ngày của vợ - ngày cô ấy đáng được tôn vinh như những người phụ nữ khác. Vậy nên những ai đã và đang có người phụ nữ của mình thì hãy biết trân trọng, nâng niu họ trong suốt 365 ngày chứ không riêng gì ngày 8.3. Để cuộc sống thật hạnh phúc và không còn bị cảm giác tội lỗi đeo bám trong suốt cuộc đời như tôi.
Theo Phunuonline
Rắp tâm chiếm đoạt tình yêu của người chị song sinh Tôi đã ghen với chị, với tình yêu đẹp của chị và đã rắp tâm cướp đi hạnh phúc của người chị song sinh với mình. Để chia rẽ gia đình đang yên ấm của họ, tôi đã hành động thật xấu xa, bỉ ổi. Tôi đã ghê sợ chính bản thân mình, ghê sợ những điều mà sự ghen tuông, ích kỉ...