Tôi trở thành kẻ “đổ vỏ” cho gã hàng xóm suốt 20 năm
Sau gần 20 năm nuôi hai đứa con gái của gã hàng xóm và người vợ mất nết, tôi chết lặng khi biết mình bị vô sinh.
Những năm 90 của thế kỷ hai mươi, cuộc sống sau đổi mới với vô vàn khó khăn khiến hai vợ chồng tôi quyết định chưa vội có con để lo cho kinh tế. Sau 3 năm phấn đấu, chúng tôi mua được mảnh đất xây ngôi nhà cấp bốn nhỏ ở khu đường mới hứa hẹn sẽ phát triển thành con đường kinh tế trọng điểm.
Ngày mới dọn đến cả xóm vẫn còn vắng vẻ xơ xác, sát vách nhà tôi có gia đình Hiếu và Hiền bằng tuổi vợ chồng tôi, họ có 2 đứa con 4 tuổi và 2 tuổi. Hai gia đình cùng hoàn cảnh và độ tuổi nhanh chóng thân thiết, chia ngọt sẻ bùi với nhau từng bữa ăn giấc ngủ.
Chỉ trong một năm vận may bắt đầu đến với gia đình tôi khi nhờ sự giúp đỡ của Hiếu tôi được vào làm trong trạm kiểm lâm và bắt đầu ăn nên làm ra, niềm hạnh phúc vỡ ào hơn khi vợ tôi mang bầu. Hai cô con gái xinh xắn lần lượt ra đời cách nhau 2 năm, chúng gọi vợ chồng Hiếu là cha mẹ nuôi và coi hai đứa con nhà họ như anh chị ruột của mình.
Nhìn 4 đứa trẻ lớn lên bên nhau từng ngày khiến tình bạn của 4 người lớn chúng tôi càng thêm khăng khít, không bữa cơm giỗ chạp nào của hai nhà thiếu bóng ai, cả hai gai đình gần như đã mặc định mọi việc của hai nhà đều là việc chung.
Con gái lớn của tôi bắt đầu vào cấp một thì con trai lớn của họ bắt đầu vào cấp hai, có lẽ do chúng lớn lên bên nhau nên đôi lúc hàng xóm hay trêu chúng có nhiều nét giống nhau nhưng trong lòng tôi chưa từng nghi ngờ. Thậm chí khi tôi trêu kết thông gia với gia đình Hiếu, bảo vun vào cho chúng nó lớn lên thành đôi thành cặp, thì tình bạn và tình làng xóm của chúng tôi sẽ trở thành tình thông gia càng gần gũi hơn, nhưng vợ tôi và cả Hiếu đều cười trừ cho qua.
Con gái lớn của tôi bắt đầu dậy thì khi bước vào giữa cấp hai được khá nhiều cậu nhóc choai choai tán tỉnh, còn Tuấn – con trai lớn của họ đang học cuối cấp ba. Hai gia đình sẽ chẳng có gì xảy ra xích míchcho đến khi vợ tôi và vợ Hiếu phát hiện thằng cu Tuấn đang tán tỉnh và hẹn hò con gái lớn nhà tôi. Vốn chỉ là một câu chuyện trẻ con thích nhau đơn thuần, nhưng sau khi biết chuyện Hiếu đã đánh con rất đau bằng cả tay chân và gậy gộc mặc cho vợ chồng tôi và vợ anh ta can ngan thế nào đi nữa.
Hai bên gia đình đang có mối quan hệ giao hảo tốt bỗng chốc vì chuyện của hai đứa con nhỏ bỗng ngấm ngầm có một hố sâu ngăn cách. Thời điểm đó tôi và vợ tôi cũng mâu thuẫn nặng nề trong cách dạy con, điều kiện kinh tế dư dả khiến chúng tôi ngày một xa cách, tôi đã tự an ủi và cho rằng đó là lẽ tất yếu của cuộc sống hôn nhân chung đụng quá lâu.
Rồi thằng cu Tuấn đi học Đại Học, nó có người yêu và thường xuyên dẫn về nhà, con gái lớn của tôi cũng nhanh quên chuyện cũ nên cũng không còn tơ tưởng gì anh hàng xóm nhỏ năm xưa. Những đứa trẻ gắn kết hai gia đình lại cứ lần lượt trưởng thành khiến mối quan hệ của hai gia đình xa các hơn.
Nhưng điều kỳ lạ là tôi luôn cảm thấy Hiếu thương hai đứa con gái của tôi còn hơn hai đứa con của anh ta. Nếu không kể đến ngày vợ tôi sinh đứa con đầu rồi đứa thứ hai, anh ta và vợ luôn là người có mặt đầu tiên, thì trong suốt những năm tháng tuổi thơ của hai đứa con tôi, cứ con của Hiếu có đồ chơi gì là anh ta lại mua cho hai đứa con tôi món ấy.
Tôi nhớ có một lần đứa con gái bé của tôi đạp xe đi chơi cùng bạn bị ngã gãy chân gần cơ quan Hiếu, anh ta đã bỏ cả làm để đưa con bé đi bó bột, một lần trong chuyến du lịch Nha Trang của hai nhà, Hiếu đã đá ngã cả đống bàn ghế để chạy xuống cứu con gái lớn của tôi bị chuột rút. Ánh mắt Hiếu nhìn và xoa đầu hai đứa con gái tôi hệt như ánh mắt của một người bố trìu mến nhìn con gái mình…
Video đang HOT
Có lẽ sự ngờ vực của tôi mãi mãi chỉ giấu ở trong lòng nếu như không có một ngày sau hơn 18 năm chung sống, tôi vô tình thấy được cảnh vợ mình và Hiếu đang lấm lét ôm Hiếu trong bếp nhà anh ta. Tất cả mọi sự thật giấu kín như giọt nước tràn ly, không lời thanh minh nào giải thích được hành động của họ khi kẻ vắng vợ người vắng chồng.
Một trận đấm đá chửi rủa túi bụi xảy ra, hai gia đình hoàn toàn không nhìn mặt nhau. Dù vợ tôi và anh ta ra sức phủ nhận chưa đi quá giới hạn và lần đầu tiên lén lút nhưng sự ám ảnh của thằng đàn ông bị cắm sừng đã thôi thúc tôi làm nhiều hơn như thế.
Tôi lén lút mang tóc của 2 đứa con gái và của tôi đi xác nhận ADN, tôi biết hành động của mình nếu bị phát hiện sẽ để lại hậu quả lớn như thế nào, nó đồng nghĩa với việc tôi chối bỏ hoàn toàn tình máu mủ ruột già với hai đứa trẻ đã gọi tôi bằng cha trong ngần ấy năm. Nhưng cuộc đời giường như không công bằng với bất kỳ ai cho dù họ chưa từng sống ác độc một lần.
Tôi cầm tờ giấy thông báo kết ADN và tờ thông báo kết quả vô sinh của tôi ném vào mặt vợ, lần đầu tiên tôi tát cô ta và hiểu thế nào là nỗi nhục nhã không nói nên lời. Cô ta im lặng và thừa nhận tất cả, và dĩ nhiên tôi và vợ của Hiếu đều đã hiểu ra ai mới thực sự là bố của hai đứa con tôi, Hiếu cũng câm lặng nhận những cú đấm nặng nề từ tôi, vợ anh ta thì lao vào vợ tôi chì chiết và chửi bới mặc cho hai con gái tôi ngăn cản.
Đến bây giờ khi đang xây dựng hạnh phúc muộn lại với một người phụ nữ cũng đã từng một lần lỡ dở, tôi vẫn không thể tha thứ cho người đàn bà mất nết bội bạc ấy. Tôi cũng không dám nhận lại hai đứa con mình dù cho chúng vẫn rất thương tôi, bởi cứ nhìn chúng tôi lại nhớ đến khuân mặt trơ tráo cùng sự khốn nạn của mẹ chúng đã biến tôi thành một kẻ “Đổ vỏ” nhục nhã trong gần 20 năm.
Theo VNE
"Anh chỉ là 1 thằng cóc ghẻ"
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Chào bạn Anh Quân - Tác giả tâm sự "Tôi muốn dùng clip ân ái bỉ ổi để đe dọa em".
Đọc bài viết của bạn, bản thân tôi rất cảm thông với nỗi lòng bạn đang mang. Nhưng đúng như bạn nghĩ, tôi đánh giá bạn là người đàn ông tốt.
Vì quá yêu và hối tiếc cho tình yêu mình vun đắp bấy lâu nên bạn mới có ý định níu kéo chứ chưa thực hiện. Như vậy bạn còn rất biết suy nghĩ hơn khối đàn ông khác. Lòng con người tham lam vô đáy, có được cái này rồi thì lại muốn có thêm cái kia. Kể cả trong tình cảm cũng vậy, có người yêu rồi nhưng vẫn muốn được người khác quan tâm và để ý tới.
Điều đơn giản đó tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rất thích mình được nhiều người quan tâm và để mắt tới. Nhưng trong lòng tôi thì chỉ ấp ủ hình bóng của một người duy nhất. Một người có thể làm trái tim tôi đau và biết làm cho tôi vui, hạnh phúc.
Nhưng dường như tình yêu nó như một trò đuổi bắt. Tôi cố chạy theo cuộc tình mà tôi cho là lý tưởng thì tôi lại phải đối mặt với những anh chàng si mê tôi đến điên dại. Tôi phải chạy trốn để không gặp họ nữa vì tôi không thể mở lòng để đón nhận họ được.
Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Nhân đây tôi cũng kể một câu chuyện buồn. Lúc là sinh viên năm thứ hai, đợt đó tôi nạp card điện thoại xong, tôi kiểm tra tài khoản hiện ra một số rất đẹp. Tinh nghịch tôi liền lấy máy nháy vào số điện thoại y như số tiền trong tài khoản điện thoại của tôi.
Sau khi nháy máy thì có đổ chuông, tôi sợ quá tắt máy. Khoảng nửa tiếng sau có người gọi lại, tôi bắt máy và bảo do nhầm và xin lỗi. Người đàn ông đó tắt máy đi và một lúc sau anh gọi lại hỏi tôi đang ở đâu? làm gì? bao nhiêu tuổi? cho anh làm quen.
Thấy anh cũng nói tiếng dễ thương thân thiện nên tôi đồng ý. Từ đó ngày nào anh cũng "nấu cháo" điện thoại với tôi. Chúng tôi cứ nói chuyện như thế khoảng 5 tháng. Ngày nào không nghe được giọng nói của tôi là anh điên cuồng ngộ dại.
Anh làm nghề sữa xe máy. Tôi không phân biệt nghề nghiệp gì hết miễn sao người ta tốt và làm bạn mình. Có một ngày anh ta tỏ tình nói rất yêu và muốn gặp mặt ngay thời điểm bây giờ. Tôi thì lại sợ sau khi gặp mặt sẽ làm cho chúng tôi xa cách nên vẫn ngần ngại.
Rồi anh nhắn tin tôi ít trả lời, anh gọi điện tôi ít nghe máy. Anh quan tâm tới tôi từng ly từng tí, có lúc tôi tưởng anh đã yêu được mấy năm và quá hiểu về tôi nữa thì phải.
Tôi suy nghĩ một thời gian và một buổi sáng tôi nhắn tin "Em nhớ anh và rất muốn được gặp anh". Chiều hôm đó anh chạy mấy trăm cây số xuống thành phố gặp tôi. Lúc nghe anh xuống thăm lòng tôi thấy vui vì không biết nhìn anh như thế nào.
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng xấu trai đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Tôi dẫn anh về phòng chơi nhưng thực sự trong lòng không được vui với bạn bè. Tôi cũng cố tình đi xa anh ra. Lúc đó sắc mặt tôi biến chuyển rõ rệt, nhưng lời nói tôi dành cho anh vẫn rất tế nhị và ngọt ngào.
Tôi biết anh đang rất buồn và đang tự ti về hình thức xấu trai của chính mình. Thấy ngoại hình của anh là tôi cũng sởn gai lấy đâu ra cảm hứng mà đánh mắt đưa tình. Tôi biết anh là người rất tốt, nhưng tôi không thể cho anh một tia hi vọng.
"Chạy 200 cây số chắc anh mệt lắm" tôi vẫn rất quan tâm để anh không thấy mình bị bỏ rơi khi xuống gặp tôi. Ngồi được một tiếng thì anh xin phép về vì trời đã tối. Tôi tiễn anh ra về mà thấy buồn vì quá thất vọng. Dường như anh cũng cảm nhận được chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau nên nhìn ánh mắt anh xa xăm vô vọng.
Sau khi về tới nhà, anh nhắn tin cho tôi "Anh vui và hạnh phúc khi gặp được em - người anh thương nhớ bấy lâu". Trời ơi tôi nghe lạnh hết cả người. Lấy lại bình tĩnh tôi hỏi "Anh đi xa có mệt không?". Anh nói "Gặp được và thấy em là anh vui quên hết mệt nhọc".
Tôi biết anh dành thiện cảm cho tôi nhiều lắm. Anh cũng không quên nói rằng "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?". Lúc đó tôi chẳng biết nói gì nên bảo "Thôi cứ để thuận theo tự nhiên anh nhé. Anh là người tốt, em vẫn rất yêu quý anh".
Điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi thưa dần, tôi biết anh mặc cảm. Tôi có động viên để anh ít buồn nhưng anh chìm trong men rượu. Câu cuối cùng anh dành cho tôi "Em mãi mãi không bao giờ thuộc về anh. Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Anh chúc em hạnh phúc".
Và thế là anh đổi luôn số điện thoại, tôi không còn liên lạc được nữa. Giá như ngoại hình của anh cũng ấm áp như trái tim anh thì có lẽ tôi đã yêu.
Tôi không quá ham về hình thức nhưng ít ra anh cũng phải nhìn được. Đằng này anh ấy quá xấu, xấu trai nhất trong những người tôi đã từng gặp (người đen như dân tộc, răng cũng đen, môi cũng đen. Ngoại hình thì nhìn khắc khổ và không muốn nói là quá lôi thôi).
Anh nói: "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?"
Tôi biết ngoại hình đó cũng không phải anh tự muốn vậy nhưng đúng là quá thiệt thòi cho anh. Tôi hi vọng anh sẽ kiếm được người con gái thật sự yêu về tâm hồn và yêu hết con người anh.
Vì thế, đúng là hình thức không là tất cả nhưng nó cũng đóng một vai trò trong tình yêu. Có tấm lòng tốt nhưng không có ngoại hình thì cũng không thể có tình yêu trọn vẹn. Anh đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng đẹp mà tôi không bao giờ quên. Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Như bạn Quân đây, tình yêu không thuộc về mình nữa bạn níu kéo cũng không bao giờ hạnh phúc. Mà có được nhau rồi thì nó đã không còn nguyên vẹn để bạn không nhớ về sai lầm của cô ta sao?
Cũng như anh chàng trong bài, anh ấy có níu kéo tôi thì anh ấy chỉ nhận thêm đau khổ nên tự động rút lui để khỏi suy nghĩ cho nặng đầu. Tôi suy nghĩ thiển cận nên cũng đâu có xứng đáng với tâm hồn anh ta.
Bạn hãy quên và tìm cho mình người con gái khác. Đừng dằn vặt chẳng có lợi cho bản thân đâu bạn mặc dù bạn rất cay cú vì đầu tư cho tình yêu quá nhiều. Tôi hi vọng bạn sẽ gặp được người con gái.
Theo VNE
Cách vạch mặt cô nàng "thợ mỏ" chính hiệu quá trơ tráo? Chị ấy than laptop hỏng, sửa đi sửa lại tốn cả đống tiền. Anh trai em mang luôn macbook của anh cho mượn mà chẳng thấy đòi lại. Cái iphone mua bằng cả tháng lương, anh cũng đưa luôn cho người yêu "dùng tạm" sau một lần chị ấy than điện thoại tậm tịt. Nói thật, em cũng không phải độc giả thường...