Tôi trở thành con rối trong chính tay mẹ ruột chỉ vì cuộc hôn nhân thất bại của bà
Tôi không có đủ dũng khí để soi gương nhìn lại chính mình. Rốt cuộc mẹ còn muốn điều khiển tôi đến mức nào thì mới vừa lòng.
Mẹ li hôn bố khi tôi học lớp 10. Thời điểm đó, tôi đã đủ trưởng thành để hiểu lí do mà cuộc hôn nhân của bố mẹ ngày qua ngày chỉ toàn cãi vã. Mẹ tôi không xinh đẹp, đó là tất cả. Bố chấp nhận lấy mẹ vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của tôi. Nhưng trong sâu thẳm, bố chưa bao giờ yêu mẹ, thậm chí bố còn thấy ghét bỏ vì vẻ ngoài xấu xí của mẹ.
Đến khi tôi ra đời, bố càng đ.âm chán nản vì tôi giống mẹ như đúc. Hàng ngày, bố uống say rồi về nhà mắng c.hửi, đ.ánh đ.ập vì cảm thấy quá mất mặt khi cả vợ lẫn con đều xấu xí. Bố đưa các cô gái xinh đẹp về nhà, ngang nhiên coi thường mẹ trước mặt nhân tình. Hơn một năm sau, bố đòi li hôn vì cô bồ đã sinh được một b.é t.rai kháu khỉnh. Mẹ tôi cũng chỉ đành ngậm ngùi kí vào tờ đơn dù trong lòng đầy uất ức.
(Ảnh minh họa).
Cứ ngỡ tách bố ra thì hai mẹ con sẽ có cuộc sống vui vẻ hơn, nào ngờ, đây mới bắt đầu là chuỗi ngày địa ngục của tôi. Tôi để ý mẹ dạo gần đây cứ nhìn mình chằm chằm, rồi chốc chốc lại ghi chú vào một quyển sổ nhỏ. Tôi hỏi mẹ nhưng bà không nói gì, chỉ tủm tỉm cười.
Cho đến một hôm, mẹ dẫn tôi vào một con hẻm nhỏ. Chúng tôi dừng bước trước ngôi nhà hai tầng đã cũ. Ngay khi bước vào, tôi đã ngờ ngợ ra ý định của mẹ mình. Bà muốn tôi phẫu thuật thẩm mĩ để thay đổi toàn bộ khuôn mặt. Tôi hiểu tất cả những gì mà mẹ đang làm đều là vì tương lai của mình. Bà lo sợ đến một ngày, tôi cũng sẽ lâm vào cảnh bị chồng chê cười mà bỏ theo nhân tình. Nhưng tôi thì không, tôi không muốn tiến hành cuộc phẫu thuật đầy rủi ro kia. Đây chỉ là mấy tay bác sĩ chui, liệu có gì đảm bảo được tôi sẽ thành công cơ chứ?
Nhìn mẹ khóc lóc van xin, tôi đành nhắm mắt làm liều. Nếu điều đó có thể khiến mẹ an tâm, tôi sẽ thử đ.ánh cược một lần. Tuy nhiên, may mắn đã không mỉm cười với tôi. Khuôn mặt tôi sưng vù, méo mó, biến dạng tới mức không thể nhìn ra mắt mũi. Tôi sợ hãi không dám nhìn soi gương, chỉ biết khóc và nhốt mình trong phòng.
(Ảnh minh họa).
Nhưng mẹ tôi nào buông tha, bà tiếp tục kéo tôi đến chỗ cũ bằng mọi cách để vớt vát lại mọi thứ. Bà điên cuồng tin vào mấy tay bác sĩ kia và không ngần ngại đút t.iền cho họ. Tôi không thể phản kháng, hoàn toàn bất lực. Da thịt tôi đau đớn tưởng chừng như sắp nổ tung, tôi không biết mình sẽ phải chịu đựng sự dày vò này đến bao giờ nữa.
Càng sửa tôi lại càng trở nên kinh khủng. Tôi không đủ dũng khí để đến trường, mà mẹ tôi cũng chẳng bận tâm đến việc học hành của tôi. Ngày ngày, bà lôi tôi ra như một con búp bê để trát đủ thứ son phấn vào mặt, ép tôi thay qua thay lại hàng chục bộ quần áo rồi ngồi nhìn mỉm cười tự hào. Tôi không hiểu, khuôn mặt đã tan nát vì phẫu thuật hỏng này có gì mà khiến mẹ hạnh phúc đến thế. Bấy lâu nay, mẹ chịu tổn thương sâu sắc vì bị chồng chê xấu. Suy nghĩ đó đã ám ảnh mẹ để rồi tôi vô tình lại trở thành nạn nhân bất đắc dĩ trong câu chuyện này.
(Ảnh minh họa).
Giờ đây, tôi sống mà cảm tưởng như bị giam lỏng và điều khiển như một con rối. Tôi gầy rộc vì ngày ngày đều bị ép dùng thuốc giảm cân, cơ thể lúc nào cũng cảm thấy uể oải, mỏi mệt. Tôi không hiểu mẹ còn muốn biến tôi thành cái gì thì bà mới thỏa lòng. Xinh đẹp đâu chẳng thấy, mẹ đã phá hoại toàn bộ khuôn mặt của tôi chỉ vì những tổn thương sau cuộc hôn nhân thất bại. Tôi không thể khiến mọi thứ quay về như cũ, mẹ tôi sẽ sống thế nào khi phát hiện “món đồ chơi” an ủi tinh thần duy nhất là tôi sẽ bỏ bà đi cơ chứ. Tôi nên làm thế nào thì mới thuyết phục mẹ tỉnh ngộ lại đây?
Theo Afamily
Cuộc chiến của hai người đàn bà (Phần 10)
Nhưng điều cô lo lắng lúc này là Khôi. Rốt cuộc anh và Huyền Trang có thực sự như lời Bình nói? Nếu đúng là thật thì sao? Nếu đó là lý do chính khiến anh lạnh nhạt với cô mấy ngày nay thì sao?
Một khoảng im lặng kéo dài khiến tất cả đều khó xử. Vân Anh không hề muốn đem chuyện gia đình tới cơ quan để giải quyết như thế này, nhưng đúng là không phải chuyện gì cũng theo đúng ý mình được.
Video đang HOT
Khôi nhìn cô hồi lâu, có một sự bất ngờ hiện lên trong đôi mắt anh. Cuối cùng anh vẫn ngửa lòng bàn tay cô ra và đặt vào đó tờ đơn xin thôi việc và quay đi...
Chồng cô và cô, người mà cô vẫn sống chung giờ đây sao mà xa lạ và lạnh lùng đến thế.
Vân Anh quay lại nhìn Đình, cười khẽ:
- Xem ra anh ấy đã có quyết định từ lâu rồi. Phải không?
Đình im lặng nhìn cô, cô biết con bé đang thương hại cô. Sự thương hại ấy càng khiến Vân Anh thấy đắng chát trong lòng.
Tan làm, cô không về nhà ngay mà lái xe đi loanh quanh. Dù cho bên ngoài kia đang tắc nghẽn thì thế giới của riêng cô vẫn tĩnh lặng. Cô cảm thấy giờ về nhà, ở trong một không gian không có tiếng động thì nó vẫn ồn ào hơn ở đây.
Vân Anh thở dài, điện thoại của cô vang lên một hồi chuông dài. Cô vẫn thường nhận những cuộc điện thoại của Khôi mỗi khi về muộn, nhưng giờ thì...
- Rốt cuộc anh muốn gì từ tôi? - Vân Anh nói. - Chúng ta đã hết rồi, năm đó anh chọn sự nghiệp và tôi cũng vậy, chúng ta không còn gì với nhau nữa.
- Anh rời bỏ em không phải là để em cưới một tên kém cỏi như vậy.
Vân Anh cười nhạt:
- Với anh thế nào là kém cỏi? Là người có thể chăm sóc cho tôi mọi đường, là người lo từng bữa ăn giấc ngủ cho gia đình, là người đàn ông sẵn sàng xin lỗi tôi dù tôi đúng hay sai... Đó là kém cỏi sao?
- Đúng vậy, đó là kém cỏi. Nhưng những chuyện đó anh có thể bỏ qua, trừ việc anh ta lừa dối em.
Trái tim của Vân Anh như thắt lại một chút, không phải là đau đớn khi nghe người khác nói Khôi lừa dối cô, mà cô đau đớn khi nghĩ ngược lại mình. Cô đã lừa dối anh ngay từ đầu, vậy thì có quyền gì mà phán xét anh từ miệng một kẻ khác.
Nhưng Bình vẫn không buông tha, anh ta nói:
- Vân Anh, đêm hôm đó anh không hề say.
- Thì sao chứ?
- Anh tỉnh táo và anh biết mình làm gì. Lúc ấy anh tự hỏi chúng ta cứ như vậy mà kết thúc ư? Nhưng em đã có chồng, và anh phải để em đi.
- Vậy tại sao giờ anh còn quay về và làm khổ tôi?
- Chính Huyền Trang đã nói với anh, chồng em và cô ta là nhân tình với nhau.
- Anh tin lời con hồ ly tinh đó, tôi hiểu cô ta là ai nên anh không cần phải cố chia lìa tôi và chồng bằng thông tin đó đâu.
- Em cần bằng chứng Vân Anh ạ, và anh sẽ đưa cho em bằng chứng. Tối nay anh sẽ ngồi ở nơi mà sáu năm trước chúng ta từng gặp nhau... Anh chỉ ở đó ba giờ đồng hồ thôi. Em muốn biết chồng em là ai thì hãy tới.
Cô đã lừa dối anh ngay từ đầu, vậy thì có quyền gì mà phán xét anh từ miệng một kẻ khác. (Ảnh minh hoạ)
Chiếc xe đằng sau đã liên tục nhấn còi nãy giờ, nhưng Vân Anh vẫn im lặng chẳng để ý. Một lúc sau chiếc xe vượt được lên, người đàn ông trong xe thò mặt ra quát tháo.
- Anh và Huyền Trang rốt cuộc là gì? - Vân Anh hỏi.
- Em ghen sao? - Bình đùa cợt.
- Tôi chỉ muốn xác minh mối quan hệ của hai người, chẳng có tình cảm nào ở đây hết.
- Cô ta là em họ của anh. Và anh cũng muốn cho em biết chuyện này... Chuyện ở trường đại học, em đã làm gì với cô ta.
Bình chỉ nói đến đó rồi ngắt máy. Vân Anh nhìn điện thoại hồi lâu. Cô cười nhạt. Anh ta đang cố tình tỏ ra bí ẩn để gợi sự tò mò trong cô sao? Chuyện ở trường đại học... thời đó cô đã gây ra bao nhiêu chuyện chứ? Cô là một sinh viên ưu tú, nhưng cũng không phải là một người quá ngoan ngoãn gì. Cô từng gây chuyện động trời khi đã dám đối chất với thầy hiệu trưởng về những khoản phụ thu của trường. Còn nhiều chuyện hơn thế. Cô sống một cuộc đời không hổ thẹn, vậy thì sợ gì mà không dám đối mặt?
Nhưng điều cô lo lắng lúc này là Khôi. Rốt cuộc anh và Huyền Trang có thực sự như lời Bình nói? Nếu đúng là thật thì sao? Nếu đó là lý do chính khiến anh lạnh nhạt với cô mấy ngày nay thì sao?
Cô không biết nữa, cô sẽ đau khổ, và... chỉ đến thế mà thôi. Cô bất lực trong chính cuộc hôn nhân của mình. Cuộc hôn nhân mà cô đã từng cho là mình làm chủ.
...
Khoảng tám giờ tối, Vân Anh xuất hiện trong một bộ váy sang trọng và khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng. Cô chưa bao giờ xuất hiện trước Bình trong một vẻ xấu xí, vì cô luôn muốn anh phải tỏ ra tiếc nuối với cô. Nhưng lần này, cô muốn xinh đẹp để đ.ánh lừa anh rằng cô đang rất bình ổn. Cô không muốn anh phát hiện ra cô đang yếu đuối và đau buồn.
Bình ngồi ở đó tự bao giờ, anh mặc một bộ vest đen, uống được hai ly rượu. Anh ngồi dậy mỉm cười và kéo ghế cho cô. Cảnh tượng này giống hệt với cảnh tượng của sáu năm về trước. Chỉ khác lúc ấy cô ăn mặc tuềnh toàng hơn một chút.
- Em đẹp lắm! - Bình khen ngợi - Em lúc nào cũng là một ngôi sao sáng Vân Anh ạ.
Vân Anh khoanh tay lại, hất mặt nói:
- Anh nên vào vấn đề chính đi. Tôi muốn biết tôi đã làm gì Huyền Trang và bằng chứng chồng tôi đang ngoại tình với cô ta.
Bình thở ra một hơi không hài lòng:
- Sao em phải vội như thế? Chúng ta vừa mới gặp nhau cơ mà. Em có muốn làm một ly không?
Nói đi nói lại, vẫn là cái giọng nguỵ quân tử đó. Lúc nào anh ta cũng cho rằng mình là thánh thần, có thể phán xét và trừng phạt bất kỳ ai. (Ảnh minh hoạ)
Vân Anh lắc đầu:
- Tôi không muốn lặp lại sai lầm sáu năm trước đâu. Nên phiền anh đừng làm mất thời gian của tôi.
- Tất cả những chuyện này anh đều không muốn làm. Em biết đấy, anh chẳng bao giờ cần phải động tay vào những chuyện này.
- Thế tại sao anh phải làm vậy?
- Bởi vì em đang yêu một thằng đểu. Và anh thì không muốn nhìn em sa ngã.
Nói đi nói lại, vẫn là cái giọng nguỵ quân tử đó. Lúc nào anh ta cũng cho rằng mình là thánh thần, có thể phán xét và trừng phạt bất kỳ ai.
Vân Anh xô ghế đứng dậy, cô đã nói là làm, cô không có nhiều thời gian ở đây để nghe anh ta ba hoa chích choè. Cô chỉ muốn tìm cách cứu vãn cuộc hôn nhân của mình thôi. Chồng cô đã nghỉ việc, tức là anh đang ngày càng xa cô. Ai mà biết lúc nào anh sẽ rời khỏi căn nhà đó chứ!
Bình vội vàng nắm tay cô lại, anh dằn mạnh một chiếc chìa khoá xuống bàn và nói:
- Phòng 203, chính khách sạn mà chúng ta từng tới.
- Cái gì?
- Chồng em và Huyền Trang đang ở đó. Đấy chính là bằng chứng. Còn nữa, em từng cướp người yêu của cô ta, nên cô ta muốn quay lại trả thù, đơn giản chỉ có vậy thôi.
Nói xong Bình như mệt mỏi, anh ta ngồi thụp xuống ghế. Cái vẻ đạo mạo thường ngày đã mất đi. Anh vuốt mặt nói:
- Vì anh cũng còn nợ cô ta một chuyện, cho nên anh phải làm thế này với em Vân Anh ạ. Nếu không, cô ấy cũng sẽ nói với vợ anh. Và gia đình anh rồi cũng sẽ tan vỡ.
Vân Anh nhìn chiếc chìa khoá, trong khoảnh khắc đó cô càng thấy câu: "Trên đời này, không phải chuyện gì cũng theo ý mình được" đúng biết bao. Bởi một người như Bình còn bị kẻ khác thao túng kia mà.
Theo Eva
Vợ ngoại tình rồi về đòi li hôn Bị phát hiện ngoại tình, thay vì cầu xin tha lỗi, cô ấy chìa lá đơn li hôn và yêu cầu tôi ký. Tôi 37 t.uổi, vợ kém tôi 5 t.uổi. Chúng tôi cưới nhau được 10 năm, có hai con. Tôi làm việc trong cơ quan nhà nước, vợ làm kinh doanh bên ngoài. 10 năm qua, tôi biết vợ vất vả...