Tôi trở nên yếu đuối chỉ vì lấy vợ xinh
Lấy được vợ xinh, tài giỏi, đảm đang là vậy, nhưng ngày ngày tôi cảm thấy tinh thần mình đi xuống.
Đàn ông ai cũng ước ao lấy được cô vợ xinh xắn, đảm đang, tài giỏi, nhưng không phải lúc nào lấy được vợ xinh cũng tốt. Tôi may mắn lấy được vợ xinh, lại thêm phần tài giỏi nhưng kể từ sau khi bước vào cuộc sống hôn nhân tôi mới thấy cái gì cũng có giá của nó.
Trước khi lấy vợ tôi cũng từng trải qua vài mối tình, may mắn được trời phú cho vẻ diện mạo khôi ngô, có học vấn, công việc ổn định nên những cô nàng tôi quen, hẹn hò và chính thức yêu đương đều khá xinh xắn. Kể từ đó tôi hình thành thói quen chỉ thích hẹn hò với những “hot girl”, cô nàng nào xấu xấu, chân ngắn là tôi bơ luôn. Chắc chắn không phải chỉ có mình tôi suy nghĩ như vậy, hầu hết đàn ông đều thích con gái xinh.
Đến khi bước sang tuổi 30 tôi quyết định dừng mọi cuộc vui để ổn định cuộc sống. Mặc dù thích con gái đẹp, nhưng so với hội bạn thân của tôi thì tôi thuộc vào tip người chung tình nhất, không bao giờ hẹn hò 2 người con gái cùng một lúc. Tôi chỉ hẹn hò với người con gái khác nếu như đã chia tay dứt điểm với người cũ. Lần này tôi quyết định lấy vợ để vui lòng cha mẹ, cũng như ổn định cuộc sống. Yêu thì có thể xuề xòa chứ khi quyết định lấy vợ tôi cũng không thể lấy một người con gái mình không yêu.
Lấy được vợ xinh, tài giỏi, đảm đang là vậy, nhưng ngày ngày tôi cảm thấy tinh thần mình đi xuống (Ảnh minh họa)
Tôi với cô ấy quen nhau được hơn 3 tháng, đó là người con gái tôi quen biết, hẹn hò lâu nhất. Cô ấy có thể không xinh đẹp như những người con gái trước đây, cũng không ăn diện, không đỏng đảnh như những hotgirl tôi từng yêu. Nhưng tôi yêu và nhất quyết cưới bởi tính tình hiền lành, có ăn học đàng hoàng, con nhà gia giáo, và xinh đẹp tự nhiên, chứ không phải vẻ đẹp giả tạo sắc sảo. Cô ấy kém tôi 3 tuổi, đây là cô gái đầu tiên đem đến cho tôi cảm giác thế nào gọi là yêu, sự quan tâm, chăm sóc của cô ấy khiến tôi thay đổi nhiều.
Video đang HOT
Kể từ ngày yêu cô ấy tôi ít đến những nơi náo nhiệt, biết sống tiết kiệm và quan tâm đến gia đình hơn. Và cũng kể từ đó tôi không còn hống hách, tự cao tự đại về bản thân nữa. Đứng trước cô ấy tôi luôn cảm thấy mình kém cỏi, và cảm giác sợ mất người yêu bất đầu le lói trong suy nghĩ của tôi. Vì thế tôi quyết định phải cưới cô ấy liền tay, lúc đầu cô ấy không đồng ý vì nghĩ thời gian yêu nhau chưa lâu, nhưng sau những hành động, tình cảm chân thành của tôi cô ấy cũng đồng ý.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức nhanh chóng, ai cũng trầm trồ, khen ngợi cô dâu “27 tuổi gì mà trẻ quá, xinh xắn, tài giỏi kiếm đâu chẳng được chồng”. Thấy vậy tôi càng mừng rỡ, vậy là sau những tháng ngày buông thả cuộc đời tôi lại tìm được một nửa hạnh phúc của mình. Kể từ ngày lấy vợ tôi không còn tơ tưởng đến bất kỳ người con gái nào khác, và mọi cái đẹp đều được quy tụ ở gương mặt cô ấy.
Mặc dù lấy được vợ xinh, tài giỏi, đảm đang nhưng càng ngày tôi càng thấy cuộc sống không hạnh phúc. Chưa bao giờ tôi có cảm giác mình bé nhỏ đến vậy, nhưng dù bất cứ nơi đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng chỉ là người đứng sau cô ấy. Tôi luôn lo sợ một ngày sẽ mất vợ, lo lắng cô ấy sẽ chán một anh chồng kém cỏi này. Vậy là từ đó tôi thường xuyên theo dõi cô ấy. Cô ấy đi đâu, làm gì tôi đều giám sát, tra hỏi, xung quanh cô ấy luôn có những gã đàn ông tài giỏi, trẻ trung, phong độ vây theo.
Tôi bắt đầu bỏ bê công việc chỉ để theo dõi, rình mò xem cô ấy làm những gì, đi những đâu… rồi những cuộc cãi vã, mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện. Chỉ sau 6 tháng kết hôn mà tôi bống trở thành một con người hoàn toàn khác, đa nghi, nhỏ mọn và vũ phu. Tất cả những gì tôi làm chỉ vì sợ mất cô ấy, sợ những lần cô ấy nói đi công tác, rồi năm bảy người đàn ông hào hoa hơn tôi vây quanh cô ấy. Nụ cười hớp hồn của cô ấy trước kia giờ trở thành nỗi sợ hãi đối với tôi. Tôi sợ cô ấy cười với bất kỳ người đàn ông nào, sợ họ cũng sẽ vì nụ cười đó mà mê mẩn như tôi.
Lấy được vợ xinh, tài giỏi, đảm đang, là vậy, nhưng ngày ngày tôi cảm thấy tinh thần mình đi xuống, bộ dạng lếch thếch như muốn rình rập và chỉ trực chờ phát giác ra cô ấy đang trong vòng tay một gã đàn ông trẻ hơn tôi. Liệu có phải vì quá lo lắng, vì vợ hay đi công tác và vì cô ấy quá xinh đẹp, quá hoàn hảo mà tôi trở nên yếu đuối như vậy hay không?
Theo VNE
Hối hận vì lấy vợ xinh
Nàng bỏ đói hai đứa con, nói chúng kêu ba về nấu ăn, không thì nhịn đói làm tụi nhỏ điện thoại khóc ầm trời, tôi phải bỏ dở việc về. Hai đứa nhỏ hầu như chỉ biết ba vì nàng đẻ, cho bú rồi giục tôi thay tã, tắm, ru ngủ, mọi việc tôi đều làm hết.
ảnh minh họa
Tôi và vợ đều 33 tuổi, lấy nhau được 5 năm, có hai đứa con một trai một gái. Ngày xưa chúng tôi học cùng khóa ở đại học ngân hàng, lúc đó vợ tôi xinh đẹp, học giỏi nên rất nhiều người theo đuổi, trong đó có những người rất giàu, có cả những giảng viên trẻ. Cuối cùng tôi là người chiếm được trái tim nàng nhờ "đeo bám" không biết mệt. Chúng tôi đều xuất thân từ những tỉnh nghèo nên phải nỗ lực gấp đôi người khác, nhất là khi được nàng đáp lại, tôi càng phải cố chứng tỏ mình xứng đáng. Từ năm 3 đại học, tôi đã làm nhiều việc để lo cho cuộc sống 2 đứa.
Rồi chúng tôi cũng thành đôi, người ta nói cái gì càng khó đạt được càng quý, tôi cũng vậy, nghĩ vợ thiệt thòi khi phải lấy mình nên không cho nàng làm gì hết. Chúng tôi sống rất hạnh phúc, thuê một căn phòng nhỏ ban ngày đi làm, chiều về tôi tạt qua chợ mua đồ nấu ăn, rửa chén lau nhà, giặt đồ..., nói chung tôi làm hết mọi việc, nàng chỉ việc tắm rồi ăn xong xem tivi. Nhiều lúc tôi hỏi vui nhưng vờ nhắc khéo: "Không biết em có phải xuất thân dưới quê không, sao không biết làm gì hết". Nàng cười: "Lấy vợ đẹp phải chịu anh ơi", làm tôi "tắt đài".
Trước ngày cưới, nàng thủ thỉ với tôi do nhà ba má dưới quê rất nghèo, khó khăn lắm mới nuôi nàng học đại học nên đi làm nàng muốn gửi lương về phụ gia đình. Tôi anh hùng gật đầu cái rụp còn khen nàng có hiếu, đó là sự sai lầm chết người của tôi. Hầu như từ đó đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy lương của nàng phụ vào tài chính gia đình, một tay tôi phải gánh vác hết. Thời gian đầu tôi cứ nghĩ nàng vô tâm, rồi 2 đứa con ra đời cũng như thế: tiền sinh hoạt, học phí con, tiền sữa, tiền trả góp nhà mới mua, tất cả gần 20 triệu/tháng tôi gánh hết.
Bên nhà tôi cũng nghèo, tôi không dám gửi tiền về cho má vì sợ thiếu tiền chi tiêu, tôi thấy mình thật bất hiếu. Là trưởng phòng tín dụng, còn làm thêm ở ngoài, vậy mà nhiều lúc trong túi không có 500 ngàn đồng, về nhà còn bị nàng đòi tiền: "Hồi nãy em mua sữa cho con 600 ngàn, lát anh trả lại em nhé". Tôi cũng không biết lương tháng trên 10 triệu của nàng đi đâu, chắc gửi về quê xây nhà vì ba má nàng đi đâu cũng khoe, con gái giỏi giang xây nhà cho ở.
Về phần đối nhân xử thế và làm mẹ, lần đầu tiên tôi mới thấy, cả cơ quan đều biết tiếng vợ tôi. Là quản lý, phải đi giao tiếp khách hàng, nàng gọi điện cho hết nhân viên tôi nói nặng nhẹ: Sao rủ anh Hòa đi nhậu? Nhậu gái gú phải không"? Rồi điện thoại tôi mấy chục cuộc, thấy tôi không về nàng gọi điện cho anh chị, má tôi nói tôi đi gái gú bỏ nàng một mình.
Kinh khủng hơn, nàng bỏ đói hai đứa con, nói điện thoại kêu ba về nấu ăn, không thì nhịn đói làm tụi nhỏ điện thoại khóc ầm trời, tôi phải bỏ dở việc về. Mới về nhà, nàng giáng cho một bạt tai trước mặt cậu nhân viên, riết rồi không ai dám đến nhà chơi vì nàng không bao giờ cười nói với họ. Hai đứa nhỏ hầu như chỉ biết ba vì nàng chỉ đẻ, cho bú rồi giục tôi, từ thay tã, tắm, ru ngủ tôi đều làm hết.
Về phần gia đình chồng thì khỏi nói, má tôi từ nàng lâu rồi, không từ sao được, có con dâu nào ba chồng chết không về chịu tang trong khi quê chồng cách có 30 km. Giỗ đầu ba chồng về ăn xong đòi đi liền vì ở đây nóng quá không có máy lạnh ở không nổi. Không bao giờ về quê thăm má chồng, má lên chơi tôi có mua biếu một số vật dụng hỏng giá khoảng một triệu, vậy mà nàng chửi thẳng vô mặt tôi trước mặt má: "Mua nhiều đồ vậy rồi tiền đâu nuôi con, anh coi tiền như cỏ rác".
Tôi chở má ra xe buýt, má nói như khóc: "Nuôi con ăn học cực khổ, không báo hiếu thì thôi mà vợ còn có thái độ như thế với mẹ. Lên chơi con dâu nói nặng nói nhẹ, mai mốt mẹ không lên nhà nữa, con cùng đừng chở vợ về quê". Tôi lại cảm thấy mình bất hiếu.
Thời thế đổi thay, ngành ngân hàng không còn "hot" như trước nữa, tôi không thể đào đâu ra 20 triệu/ tháng lo cho gia đình. Tôi hỏi nàng: "Ba má đã xây nhà xong, em phụ anh tiền nuôi con". Nàng nhìn tôi như người ngoài hành tinh với ánh mắt tôi không bao giờ quên được, ánh mắt oán trách tôi vô dụng không lo nổi gia đình. Nàng bắt đầu so sánh với bạn bè: Bạn đó xấu hơn nàng, thua về mọi mặt mà sao chồng giàu quá, xây nhà to quá..., làm tôi muốn điên cái đầu. Tôi bắt đầu rút thẻ tín dụng để phụ lo gia đình, đến nay đã bị âm thẻ số tiền khá lớn.
Ngoài xã hội tôi là người thành đạt, về nhà như người ở đợ. Bạn bè ai cũng nói tôi nhu nhược, tụi nó còn nói sao không ly dị. Tôi biết cơ sự như thế này là do ban đầu quá yêu nàng, nuông chiều đủ thứ. Tôi cũng không biết có ai như mình không, có người vợ nào như vợ tôi không, sao lúc yêu và cưới nhau khác nhiều quá?
Sau 5 năm, tình cảm của tôi giảm dần, tôi không muốn gia đình ly tán nhưng với nàng, tôi như người bất tài vô dụng. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Ừ, cô ấy đẹp hơn vợ Mỗi người phụ nữ luôn có những nét đẹp riêng, vợ thì chẳng phải nhan sắc chim sa cá lặn, chẳng phải mỹ nhân duy nhất rồi. Là đàn ông ai mà chẳng ngắm nhìn phụ nữ, đương nhiên. Là ngắm nhìn thôi, rồi cũng so sánh với vợ ở nhà, và nhiều lúc thấy: ừ, cô ấy đẹp hơn vợ. Sự thật...